Chương 72: Ngộ đao
C72: Ngộ đao
Lý Hiển cau mày cười lạnh:
"Ta hiện tại mặc dù chưa hồi phục đến đỉnh phong, nhưng đối phó thực lực Đại Tông Sư đỉnh phong chính là thừa sức. Ta cũng không tin không g·iết được bọn hắn.”
Lý Hiển lúc này liền có cảm giác không đợi được, vài ngày nữa, Đan thụ liền chính thức kết quả, hắn chính là muốn bắt giữ Dương Vân Nga hấp thụ nguyên âm nàng ta, trực tiếp bước vào Đại Tông Sư Cực Cảnh. Loại bỏ hết thảy toàn bộ rủi ro xảy ra. Đến lúc đó thu hoạch Đan Quả, bước vào Đan Cảnh chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
......
Đỗ Cảnh Thạc 1 đao trảm đến, mặc dù không sử dụng đến nội lực nhưng lực đạo vô cùng nặng nề, có thể thấy Đỗ Cảnh Thạc chủ luyện lực đạo, đao kỹ chính là trọng đao.
Võ Văn híp mắt, khẽ vung đao, cổ tay nhẹ rung. Phạm Bạch Hổ khẽ giật mình. Vì Võ Văn sử dụng đao kỹ lúc này lại có 1 cảm giác mềm mại lạ thường, giống như là 1 cơn gió.
Đao lướt nhẹ qua mũi đao của Đỗ Cảnh Thạc liền khẽ đảo, đao của Đỗ Cảnh Thạc liền có chút chệch đi.
Đỗ Cảnh Thạc giật mình, liền biến chiêu tiếp tục vung đao, đao lần này còn nặng hơn trước, Võ Văn rất bình tĩnh, lại nhẹ rung cổ tay, lần nữa đao của Đỗ Cảnh Thạc liền trượt đi bất thường.
Võ Văn khẽ đảo người, đao liền xông nhẹ về phía trước áp sát vào người Đỗ Cảnh Thạc, Đỗ Cảnh Thạc giật mình bối rối liền lùi lại. Trong phút chốc liền rơi hạ phong.
Người bên ngoài nhìn vào đều ngẩn ra, Võ Văn dường như vung đao nhẹ nhàng, liền dễ dàng phá giải trọng kiếm của Đỗ Cảnh Thạc.
Phạm Bạch Hổ híp mắt nói:
“Dĩ yêu phá trọng”.
Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén, liền đã nhìn ra, đao của Võ Văn vốn dĩ có thể phá được trọng đao của Đỗ Cảnh Thạc chính là ở chỗ xảo, xảo kình linh diệu đến vô cùng, dễ dàng liền tá đi lực đạo của Đỗ Cảnh Thạc.
Phạm Bạch Hổ có điểm không hiểu được, Võ Văn luyện đao pháp từ lúc nào, lại linh xảo đến vậy. Đỗ Cảnh Thạc đao pháp chính là thành danh từ trên chiến trường, tắm máu biết bao kẻ thù mà thành, trước mặt Võ Văn lại giống như trẻ con dễ dàng bị phá giải.
Lại nói đến Đỗ Cảnh Thạc chính là có đấu nhãn đấy, lại không có cách nào nhìn ra quỹ tích đao pháp của Võ Văn.
Võ Văn lúc này chưa mở ra đấu tâm thông minh đã dễ dàng phá giải đao thức của Đỗ Cảnh Thạc. Võ Văn nhìn về phía Phạm Bạch Hổ khẽ hô:
“Phạm tướng quân, mời lên.” Ý tứ rất rõ ràng, Võ Văn muốn 1 địch 2.
Phạm Bạch Hổ giật mình khẽ hô:
“Tiêu công tử, thất lễ.” Chứng kiến đao pháp của Võ Văn, Phạm Bạch Hổ liền biết Võ Văn là 1 cái đao đạo thiên tài, so với bọn họ chỉ có hơn không kém. Lấy 1 địch 2 chính là có thể.
Nói rồi liền nắm chặt trường kiếm xông lên. Kiếm của Phạm Bạch Hổ chém ra, liền cho Võ Văn một chút kinh nghi. Kiếm của Phạm Bạch Hổ rất xảo, vô cùng quỷ dị. Quỹ tích cũng vô cùng khó nắm bắt. Phạm Bạch Hổ trường phái lại chính là yêu kiếm, quỷ dị linh hoạt.
Võ Văn khẽ nheo mày, nếu theo lẽ thường hắn liền nên mở ra đấu tâm thông minh. Nhưng ngay tức khắc liền dập tắt suy nghĩ này. Hắn chính là muốn luyện đao kỹ, nếu sử dụng đấu tâm thông minh cho dù dễ dàng dành chiến thắng, đao kỹ cũng không chút tiến bộ.
Võ Văn tập trung định thần, khẽ hô lớn: “Kiếm đến tốt.” Mắt hắn mở lớn, ngay tức khắc liền ra đao, đao này nhanh, vô cùng nhanh, như cuồng phong bạo vũ, trong chớp mắt liền đâm ra gần 10 đao.
Phạm Bạch Hổ giật mình, ngay tức khắc liền bị đao phong bức lùi lại thu kiếm đón đỡ. Hắn kinh hô:
“Dĩ khoái phá yêu.” Không sai, Võ Văn chính là dùng nhanh phá xảo, chính là lấy nhanh chiếm lấy tiên cơ, 1 bước vượt lên trước, phá đi kiếm pháp tinh xảo của Phạm Bạch Hổ.
Phạm Bạch Hổ giật mình, ngay tức khắc liền bị ép sát lùi lại. Sau 1 lúc liền bị áp chế gắt gao. Cùng lúc này Đỗ Cảnh Thạc lại chém đến, đao phong dũng mãnh vô cùng. Võ Văn kinh hiểm không vội liền biến chiêu, xảo kình dễ dàng phá giải.
Trong phút chốc thế trận liền trở nên cân bằng bất thường. Một bên 2 người Phạm Bạch Hổ liên tục thay đổi chiêu thức, nhưng lại không hề tạo ra cửa đột phá, còn bị Võ Văn phản ngược lại mấy lần.
Sau 1 lúc Võ Văn dần quen với chiêu thức cả 2, thế trận lại nghiêng về phía Võ Văn. 2 người Phạm Bạch Hổ đổ mồ hôi hột. Đối phương thần kinh chiến đấu sao có thể cường hãn đến vậy. Trong chiến đấu không ngừng học tập, dễ dàng nắm bắt thế trận đến kinh khủng.
Kiều Công Hãn nhìn thấy 2 người Đỗ Cảnh Thạc sắp rơi vào thế bại liền kinh hô:
“Tiêu công tử, ta lên.”
Võ Văn khẽ hô: “Tốt.”
Ngay tức khắc đao của Kiều Công Hãn liền ra khỏi vỏ, đao này kinh hồng quán nhật, quang hoa nở rộ, vô cùng nhanh. Võ Văn nheo mày, Kiều Công Hãn trường phái lại chính là khoái đao.
Đao trong chớp mắt liền đến gần người. Võ Văn giật mình, đầu óc nhanh chóng luân chuyển, đao chiêu ngay tức khắc thu lại đón lấy đao chiêu của Kiều Công Hãn.
Kiều Công Hãn v·a c·hạm vào đao của Võ Văn liền có 1 cái cảm giác đao mang b·ị đ·ánh cho trầm xuống, lực đạo dần tan rã. Sức mạnh truyền đến làm cổ tay hắn ta run run. Kiều Công Hãn nhận ra gì đó khẽ hô:
“Dĩ trọng phá khoái” Không sai Võ Văn chính là dùng lực để tán đi khoái đao của Kiều Công Hãn.
Kiều Công Hãn ngay tức khắc liền thể ngộ thấy năng lực chiến đấu của Võ Văn, bản năng chiến đấu quá mạnh. Trong tức khắc liền làm ra ứng đối phù hợp.
Kiều Công Hãn có chút không tin tà, nhanh chóng biến chiêu. Trong chớp mắt liền đâm ra hơn 5 đao. Võ Văn cũng khẽ huy trường đao đón đỡ. Tức thì Kiều Công Hãn liền cảm giác được cổ tay có chút đau rát sau khi v·a c·hạm với đao của Võ Văn, đao như muốn tụt bay khỏi tay. Liền cố gắng nhịn đau khổ sợ nắm chặt đao trong tay.
Cùng lúc Đỗ Cảnh Thạc và Phạm Bạch Hổ đồng thời công đến. Võ Văn lúc này lấy 1 địch 3 liền rơi vào thế yếu. Đao của hắn mặc dù biến chuyển linh hoạt nhưng lấy 1 địch 3 vẫn có chút xoay xở không kịp.
3 người Phạm Bạch Hổ khẽ thở ra, ít nhất Võ Văn chính là có khả năng bại, nếu để hắn 1 đấu 3 vẫn giành chiến thắng, cả 3 liền không biết dấu mặt vào đâu. Liền cố gắng căng người ra chiêu liên tục dồn dập. Chỉ cần ép Võ Văn sử dụng đến nội lực liền tính cả 3 người đã dành chiến thắng.
Võ Văn lúc này tâm thần căng cứng, nếu muốn giành chiến thắng chỉ cần mở ra đấu tâm thông minh liền có thể dễ dàng phá giải. Nhưng hắn chính là không muốn. Khổ sở kinh hiểm phòng thủ chống lại đao chiêu của 3 người.
3 người Phạm Bạch Hổ đánh 1 lúc liền có chút mộng rồi. 3 người cứ có cảm giác giành chiến thắng đến nơi thì Võ Văn lại dùng 1 cách hiểm lạ phá giải bại cục. Lỳ lợm đến kinh khủng. Trong phút chốc liền triền đấu đến hiện tại. Mặc cho cả 3 liên tục ra sức dồn dập, mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng.
Võ Văn lúc này đầu óc như lâm vào 1 trạng thái kỳ lạ. Đao pháp hắn diễn luyện 2 ngày vừa rồi lúc này đã thông thuận đến cùng cực. Hắn giống như sắp chạm vào điều gì đó. Càng huy đao lại càng hăng hái, cảm giác này lại càng gần.
1 lúc sau 3 người Phạm Bạch Hổ đã có chút đỏ mặt tía tai. Phòng thủ của Võ Văn lúc này không hiểu liền sơ hở vô cùng nhưng cả 3 dường như không có cách nào công phá. Thế trận cổ quái đến khó tin.
Làm cả 3 bị cuốn theo không cách nào dừng lại. Nhưng lúc này bỗng nhiên Võ Văn chợt bại lộ ra 1 cái sơ hở, cả 3 người lúc này đều nhắm chuẩn 1 cái thời cơ gầm thét đồng loạt chém đến Võ Văn.
Mi tâm Võ Văn lúc này chợt phát ra tia sáng nhẹ. Thần tình của Võ Văn liền trở nên dị thường. Hắn không hiểu thấu liền huy ra 1 đao. 1 đao này vừa mang theo xảo kình, lại nhanh vô cùng, lực đạo cũng khủng bố.
Nó giống như sóng ngược dòng không ngừng bức đến chạm vào đao chiêu của Đỗ Cảnh Thạc, cánh tay của Đỗ Cảnh Thạc tức thì vô cùng đau đớn, đại đao tức khắc tuột ra khỏi tay.
Đao của Võ Văn cường lực sau đó không hề giảm đi mà lại tiếp tục tăng mạnh, trảm qua kiếm của Phạm Bạch Hổ, Phạm Bạch Hổ rên lên 1 tiếng đau đớn, cũng đã không cầm nổi kiếm.
Tốc độ đao mang ngay sau đó lại càng tăng mạnh, trảm đến đao của Kiều Công Hãn. Cường lực làm cẳng tay Kiều Công Hãn bị rách 1 đường lớn, máu tươi vung vẫy. Kiều Công Hãn đau đớn rên 1 tiếng thả ra đao trên tay té ngược về phía sau.
3 người v·ũ k·hí rời tay, văng đập ra xa, triệt để bại trận.
Võ Văn ngay lúc đó liền nhắm mắt xếp bằng ngồi xuống. Đầu óc rơi vào trạng thái dị thường.
Nơi trái tim bỗng vang lên tiếng tim đập “ Thịch thịch” liên hồi.