Chương 71: Liệt Thiên Đao
C71: Liệt Thiên Đao
Võ Văn lạnh lùng đáp:
"Hắn vẫn còn cầu ta giúp đỡ đây. Sao có thể làm khó ta” Hắn không muốn nói là Triệu Khuông Dẫn muốn bắt hắn cũng là không thể nào.
Nguyễn Bặc liếc nhìn Võ Văn 1 cái thật sâu, sau đó liền mang theo Đinh Bộ Lĩnh phóng người bỏ đi. Võ Văn cũng không có ý định ngăn cản.
Võ Văn trầm ngâm nhìn đám người Phạm Bạch Hổ nói:
"Các ngươi bây giờ có dự tính gì?”
Cả đám người Phạm Bạch Hổ, Đỗ Cảnh Thạc nhìn nhau. Đều không biết nên làm gì tiếp theo. Lại nghĩ đến người bên phương Bắc lúc này vẫn còn cái kẻ mang Hoàng bào kia. Sức mạnh của kẻ đó vẫn làm cho đám người bị 1 tầng bóng ma.
Suy nghĩ 1 lát Phạm Bạch Hổ liền lên tiếng:
"Ta nguyện đi theo Tiêu công tử phân phó.”
Đỗ Cảnh Thạc cũng không đắn đo nói:
“Ta cũng nguyện đi theo Tiêu công tử.”
Cả 2 đã chứng kiến qua năng lực của Võ Văn, trong lòng đã có chút suy đoán rất có thể tên thân hình vạm vỡ kia chính là c·hết trong tay Võ Văn. Cảm giác đi theo Võ Văn liền an toàn hơn rất nhiều.
Dương Huy ở bên cạnh chợt cười khẩy:
“Phạm Bạch Hổ, Đỗ Cảnh Thạc, 2 người các ngươi là ăn nhầm thuốc hay gì, kẻ này có tài đức gì để các ngươi hạ mình đi theo như vậy. 2 người các ngươi đường đường đều là đại tướng Tĩnh Hải quân. Thiệt là mất mặt.”
Phạm Bạch Hổ khẽ liếc Dương Huy lạnh lùng đáp:
“Dương Huy, ta cảm kích ngươi đã ra tay cứu chúng ta 1 mạng, nhưng ta khuyên ngươi chân thành, nếu muốn bảo toàn mạng sống liền nên đi theo Tiêu công tử.”
Dương Huy cười nhạo:
“Hừ, Phạm tướng quân uy uy lẫm lẫm có ngày lại phải núp bóng người khác như vậy, thứ lỗi, ta và các ngươi không cùng suy nghĩ, lần sau gặp lại ta cũng sẽ không lại ra tay giúp đỡ, cáo từ.” Nói rồi Dương Huy liền chắp tay phóng đi.
Võ Văn không làm ra ngăn cản. Thầm nghĩ tên này mắt cao hơn đầu. Có thể hiểu tại sao khi loạn thế nổ ra, gã này lại c·hết sớm như vậy.
Kiều Công Hãn híp mắt lại 1 chút sau đó liền khẽ cười nói:
“Ta cũng nguyện đi theo Tiêu công tử.” Hắn là người thông minh, tự nhiên nhìn ra chút môn đạo, khí tràng của Võ Văn phát ra khi đối diện kẻ áo đen khi nãy làm hắn cũng có chút tim đập chân run. Đã đoán được họ Tiêu này cường hãn bất thường.
Võ Văn híp mắt, quả nhiên, là 1 trong 12 sứ quân, Kiều Công Hãn tư duy ổn trọng hơn Dương Huy nhiều.
Võ Văn đương nhiên không từ chối. Gã Lý Hiển kia không biết khi nào liền hồi phục sức mạnh. Có thêm mấy cái trợ lực, hắn liền có niềm tin chống lại hắn ta. Kiến nhiều cắn c·hết voi đó chính là đạo lý.
Dương Vân Nga lúc này cũng vỗ vai Võ Văn cười nói:
“Bổn công chúa ta cũng chấp nhận thua thiệt đi theo bồi ngươi vậy”
Võ Văn nhìn ánh mắt tinh nghịch của nàng, liền có chút cười nhạt, ngươi lại mơ tưởng đến đồ ăn ta nấu thì có.
Lúc này Dương Vân Nga mới quay đầu ra sau lưng hỏi:
“Xương Văn đệ nói có việc đi chốc lát, sao lại lâu trở về như vậy.”
Võ Văn cười lạnh, hắn ta chính là muốn đi luôn. Phạm Bạch Hổ dường như cũng cảm giác được Ngô Xương Văn cố tình tránh mặt Võ Văn. Trong lòng ngẫm nghĩ.
......
Lại vài ngày trôi qua.
Võ Văn lúc này liền cảm giác được bình cảnh, Võ Sư Cực Chân muốn bước vào Võ Sư Vô Chân chính là 1 cái đại hào, không hề đơn giản chút nào.
Vô Chân cả tỷ tỷ người mới xuất hiện 1 cái, không phải ai muốn cũng bước vào được, muốn xông qua phải có cơ duyên. Hắn hiện tại không có Long trì tu luyện, cũng không có quang đoàn thề hồ quán đỉnh. Muốn bước vào vô cùng khó khăn.
Võ Văn hơi chút nhíu mày. Hắn hiện tại mặc dù thực lực cũng không tệ lắm nhưng vận dụng toàn bộ át chủ bài tối đa chỉ có thể đối kháng Đại Tông Sư đỉnh phong. Còn đối phó Cực Chân chính là hơi quá sức.
Nếu Lý Hiển khôi phục lại sức mạnh, hắn liền không có niềm tin chiến thắng. Sức mạnh của Lý Hiển cho Võ Văn cảm giác đã tiếp cận rất gần Võ Đan cảnh. Áp lực lớn vô cùng.
Võ Văn trầm tư 1 chút, trong đầu thoáng qua một cái suy nghĩ. Đại đao liền xuất hiện bên người, nó lúc này vô cùng thân mật cọ xát vào người Võ Văn.
Võ Văn lúc này đã đặt cho nó 1 cái danh tự. Gọi là Liệt Thiên Đạo. Đao mang khi kết hợp với 'Dương’ tự của Võ Văn, thân đao phát ra hỏa diễm bổ ngang trời đất.
Cái danh tự này rất hợp, lại có chút uy phong. Đại đao khi nhận được danh tự liền vô cùng hài lòng kêu ríu rít. Võ Văn không biết rằng, cái tên này sau này liền sẽ nhấc lên 1 phen gió tanh mưa máu, thiên địa kh·iếp sợ.
Võ Văn liên tục diễn luyện đao pháp. Hắn lúc này tu luyện đã bình cảnh, thủ đoạn cũng không nhiều. Muốn nâng cao thực lực. Trực giác báo động cho hắn chính là nằm trên đao này.
Võ Văn liên tục múa đao, ngày đêm không ngừng nghĩ. Hắn ngạc nhiên phát hiện bản thân càng múa lại càng thông thuận, lại càng quen tay lạ thường. Giống như trước đây đã từng thao luyện đao pháp ngàn vạn lần.
Dương Vân Nga lúc này thi thoảng lại săn bắt được 1 số động vật muốn hắn ra tay nấu nướng. Nhưng Võ Văn trực tiếp bỏ qua, tiếp tục diễn luyện đao pháp. Hắn có cảm giác nguy cơ đến rất gần. Có thể xảy ra bất cứ lúc nào, lúc đó hắn liền không có đủ năng lực đối phó.
Dương Vân Nga tức giận, lúc này chỉ có thể mượn gia vị của Võ Văn mà học theo nấu nướng.
Võ Văn cảm thấy đây là chuyện tốt liền trực tiếp ném gia vị cho nàng tự xử, bản thân liền tiếp tục diễn luyện đao pháp. Chỉ là gia vị thôi. Lúc khác hắn liền có thể pha chế lại.
Dương Vân Nga là 1 cái cẩu thả, ban đầu nàng còn có tự tin, bổn cô nương không tin không có ngươi, bổn cô nương không nấu được món ăn ngon.
Nhưng sau nhiều lần thao tác, đồ ăn nàng ta làm ra nếu không cháy quá, gia vị cũng cho quá tay, lộn xộn. Đến cả heo ăn còn chê. Sau đó Dương Vân Nga liền suy sụp tinh thần rồi.
Võ Văn diễn luyện đao pháp 2 ngày 2 đêm mới dừng lại. Hắn mặc dù cảm thấy đao rất quen tay, vô cùng thông thuận, nhưng vẫn cảm thấy cứ thao luyện liên tục như vậy hắn cũng không có bao nhiêu tiến bộ.
Nhưng dưới ánh mắt 3 người Phạm Bạch Hổ thì đều trở nên kinh sợ hãi. Nhìn Võ Văn múa đao, cả 3 đều có cảm giác hãi hùng kh·iếp vía, đừng nói 2 đao, sợ rằng 1 đao cả 3 đều không cách nào đón đỡ được.
Kiều Công Hãn gáy đổ mồ hôi. Đã hiểu tại sao Phạm Bạch Hổ lại cố chấp muốn đi theo Võ Văn đến vậy.
Lại nhìn đến Liệt Thiên Đao. Nhìn thứ thần kim màu vàng phát ra quang huy cường liệt kia, cả 3 người đều mộng, Kim Linh Khí đấy. Thứ kim loại chỉ nghe trong truyền thuyết, lúc này cả 3 đang chứng kiến tận mắt.
Võ Văn dừng lại, không tiếp tục múa đao, Dương Vân Nga nhanh nhẩu liền chớp lấy thời cơ bắt hắn nấu ăn.
Võ Văn nghe nàng léo nhéo đến đau cả tai, chỉ có thể miễn cưỡng nấu ra 1 bữa.
3 người Phạm Bạch Hổ ban đầu còn có suy nghĩ quận chúa đang làm quá lố, chỉ là đồ ăn thôi, cứ làm mọi chuyện phức tạp lên, nhưng sau khi 3 người ăn thử đồ ăn Võ Văn nấu, cả 3 đều mộng, trên đời này sao lại có mỹ vị đến vậy. Cảm giác những thứ sơn hào hải vị trước đó bọn họ ăn phải không khác gì đồ ăn cho chó. 1 bàn đồ ăn thịnh soạn liền bị tiêu diệt sạch sẽ chỉ trong vòng 1 phút đồng hồ.
Võ Văn có điềm suy nghĩ, đợi cả bọn ăn no nê, liền đi đến mắt nhìn 4 người nói:
“Ta muốn nâng cao năng lực thực chiến đao pháp, các ngươi có thể thao luyện với ta không?” Võ Văn có cảm giác nếu muốn đao pháp bản thân có điểm phát triển liền cần phải thực chiến. Đơn thuần diễn luyện liền không có bao nhiêu tác dụng.
Đỗ Cảnh Thạc nghe vậy đồ ăn trong bụng như muốn nghẹn lại cười khổ nói:
“Tiêu công tử cứ đùa, đao pháp của công tử cử thế vô song, bọn ta chính là không dám múa rìu qua mắt thợ.” Hắn chính là sợ, Võ Văn vung đao quá tay, 1 mạng của hắn không hiểu thấu liền mất đây.
Võ Văn cười nhẹ:
“Ta hiểu ngươi sợ điều gì, ta muốn tập luyện chỉ là kỹ pháp đao thức thông thường, tuyệt đối không sử dụng nội lực.”
......
Ở cách đó không xa, Lý Hiển ánh mắt căm thù nhìn về phía nơi đám người Võ Văn đang trú lại.
Âm Cơ bên cạnh nheo mày dò hỏi:
“Điện hạ, chỉ cần vài ngày nữa Điện Hạ liền khôi phục toàn bộ sức mạnh, đến lúc đó xử lý bọn chúng chính là dễ như trở bàn tay, sao phải vội vả ra tay như vậy?”
Lý Hiển híp mắt gằn giọng:
“Ta chính là không ngậm nỗi cục tức này.”