Chương 54: Vượt qua bậc 4
C54: Vượt qua bậc 4
Thanh niên miệng khô khốc không tin vào mắt mình nói:
"Không thể nào, sao có thể là Tiên thiên, chẳng lẻ ngươi tu luyện cũng là 1 trong tam đại tiên thiên kinh.”
Võ Văn không hề có ý che dấu nói:
"Ngươi nói không sai, ta tu luyện chính là Tiên thiên kinh, thứ hạng còn cao hơn Phi Thăng Quyết của ngươi là Ngự Đao Ma Kinh.”
Vừa dứt lời, huyết đao liền rời khỏi mặt đất, ngự không chém đến thiếu niên.
Thiếu niên giật mình vội vàng vận hộ thân chân khí đón đỡ. Nhưng hộ kình đứng trước đao mang liền vô cùng yếu ớt, ngay tức khắc liền bị xé rách. Đao mang tiếp tục chém đến.
Cơ thể thiếu niên lúc này 1 cái chuông vàng khẽ hiện lên đón lấy đao mang.
Chuông vàng ngay tức khắc liền b·ị c·hém vỡ nhưng tức thời cũng đỡ giúp thiếu niên một đao chí mạng. Nhưng dư kình vẫn chấn thiếu niên thổ ra 1 ngụm huyết bay lùi ra xa.
Võ Văn nhìn thấy chuông vàng liền cười lạnh:
“Hừ, Kim Chung Tráo, thì ra có dư nghiệt thiếu lâm truyền công cho ngươi.”
Nhưng thiếu niên vừa thổ ra ngụm huyết, Võ Văn liền cảm thấy 1 hồi tâm huyết dâng trào. Máu huyết trong người sôi trào mãnh liệt.
Võ Văn cả kinh, giật mình ánh mắt nhìn chăm chú thiếu niên. Sau đó liền nhíu mày thản thốt:
“Ánh mắt này, Linh nhi,...” Võ Văn tức khắc liền thất thần nhìn thiếu niên:
“Ngươi...”
Thiếu niên dường như biết hắn muốn nói gì liền tức giận nói:
“Câm miệng, ta không có liên quan gì đến ngươi, không cần phải nhận vơ.”
Võ Văn lúc này dường như đã có đáp án chắc chắn. Đao mang liền dừng lại, không tiếp tục đánh.
Cùng lúc này 7 cái bang chủ môn phái cũng xông lên Thiên Tuyết Phong. Nhìn thấy thanh niên lúc này miệng thổ huyết liền kinh hãi. Vừa chiến liền bại.
Thiếu niên thấy 7 cái bang chủ liền lạnh nhạt nói:
“7 người các ngươi nhanh chóng truyền công cho ta, chỉ cần hộ ta bước vào Tiên Thiên, liền có thể g·iết ma đầu này. Nếu không 7 người các ngươi đối mặt hắn cũng chính là c·ái c·hết.”
7 cái bang chủ nghe vậy liền giật mình, sau đó liền nhanh chóng làm ra lựa chọn. Nội lực như thác đổ tuôn vào người thiếu niên.
Thiếu niên nhận lấy nguồn nội lực khổng lồ, gân xanh hiện lên căng phồng như muốn nổ tung. Toàn thân đỏ bừng.
Võ Văn tức giận kinh hô:
“Vô Hận, dừng, nếu tiếp tục như vậy, ngươi sẽ phế.”
Thiếu niên nghe thấy hắn gọi cái tên này liền tức giận đáp:
“Câm miệng, tên ta không phải Vô Hận, ta hận ngoại gia gia của ta g·iết c·hết cha mẹ ngươi, ta hận mẫu thân ta vì tiếp cận ngươi liền sinh ra ta, ta hận ngươi,... ta hận ta vì sao lại sinh ra đời, tên ta là Trường Bách Hận.”
Vừa dứt lời bên ngoài cơ thể thiếu niên liền phun ra 1 lớp sương trắng xóa. Đầu tóc bung xỏa tung bay phấp phới. Chấn văng 7 cái bang chủ ra xa.
Tiên Thiên Cảnh, hắn vậy mà thực sự đã bước vào. 7 cái bang chủ nghe thiếu niên hô lớn, dường như đã nhận ra 1 cái thiên đại bí mật. Cả đám đều cả kinh.
Thiếu niên lúc này ngự kiếm chém đến. Lúc này kình lực so với lúc trước liền mạnh hơn trăm ngàn lần.
Lúc này trong đầu Võ Văn liền vang lên giọng nói:
“Giết, cốt nhục tình thân tính là gì, cản đường ngươi chính là kẻ thù, liền g·iết, g·iết...”
Võ Văn ngay lập tức đôi mắt liền trở nên đỏ bừng, sát khí đại thịnh. Đao quang liền cách không trảm đến ngăn lại kiếm mang.
Đao kiếm va vào nhau phát ra tiếng ma sát ken két ghê rợn. Nhưng kiếm mang vẫn yếu hơn một chút bị chấn văng ngược lại. Thiếu niên lại thổ ra ngụm máu.
Hắn thất thần tự nói:
“Chẳng lẻ vẫn bại, không ta không tin.”
Nói rồi liền điên cuồng hét lên, kiếm mang quang huy tăng lên tối đa trảm đến. Sức mạnh tăng đến đỉnh điểm.
Ánh mắt Võ Văn hung lệ cực điểm, kiếm quang không làm hắn sợ hãi mảy may. Miệng cười lạnh, lại chém ra 1 đao. Kiếm quang hung mãnh lại không có sức chống cự b·ị đ·ánh nát.
Thiếu niên té ngã ra đất thổ ra 1 ngụm máu. Võ Văn hung thần ác sát đi đến, sát khí ngưng đến thực chất, đao khẽ giơ lên.
Thiếu niên ánh mắt kiên định không sợ hãi nói:
“Giết đi, ngươi không c·hết thì ta c·hết.”
Võ Văn lúc này liền cứng người lại. Cơ thể run run. Tức thì trong đầu hắn giọng nói kia lại tiếp tục thúc dục:
“Giết, lập tức g·iết hắn, kẻ thù của ngươi, dù là ai cũng không được phép tồn tại, g·iết, g·iết.”
Thiếu niên lúc này nhìn thấy Võ Văn đơ người ra liền huy phi kiếm chém đến.
Giọng nói kia lại tiếp tục dồn dập xúi giục Võ Văn:
“Giết hắn, nếu không n·gười c·hết chính là ngươi, g·iết.”
Võ Văn khẽ gầm lên 1 tiếng dữ tợn, đao mang ngay tức khắc trảm đến. Cùng lúc này phi kiếm cũng chém đến hắn.
Khói bụi lúc này mù mịt dâng lên sau đó dần dần tản đi. 7 cái bang chủ lúc này nhìn thấy kết quả liền không tin vào mắt mình.
Đao mang hạ xuống liền cách đầu của thiếu niên 1 tấc, còn phi kiếm của thiếu niên lúc này đã xuyên qua tim của Võ Văn. Nhìn thấy Võ Văn huyết tuôn trào liên tục, sinh khí trong mắt đang dần tản đi. Cả đám người giống như mộng.
Trong đầu Võ Văn lúc này vang lên tiếng hỏi từ tốn:
“Ngươi tại sao lại làm vậy?”
Võ Văn lạnh nhạt đáp: “Ta vẫn có điểm mấu chốt của ta, hắn là hài tử của ta.”
Thiếu niên lúc này như vẫn không tin vào mắt mình nhìn nam nhân trước mắt miệng khô khốc nói: “Ông...”
Võ Văn quay đầu nhìn vào bức tường băng nhẹ mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến và yêu thương.
Sau đó liền khụy người xuống trước mặt thiếu niên. Bàn tay hắn run run chậm chạp đặt lên đầu thiếu niên khẽ xoa, môi nhẹ mỉm cười:
“Hận nhi, con đã lớn rồi, phụ thân xin lỗi, khi phụ thân mất, xin con hãy chôn phụ thân cùng với mẹ của con.” Nói xong câu đó hắn liền tuyệt khí gục xuống. Môi vẫn treo nụ cười an bình.
Thiếu niên kinh hãi liền ôm lấy thân xác hắn kinh hô: “Cha...”
Hình ảnh sau đó liền tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.
......
Võ Văn lúc này giống như đứng giữa một cái không gian vô định. Trước mặt hắn lúc này một luồng ý chí nhanh chóng tụ lại, rất nhanh 1 cái đại hán khôi ngô liền xuất hiện trước măt Võ Văn. Hắn lưng cõng đại đao, ánh mắt cực kỳ hung lệ, nhìn vào liền cho người ta 1 cảm giác đau rát như 1 thanh lợi khí cắt vào da mặt.
Võ Văn kinh nghi hỏi:
“Ông là ai?”
Nam nhân nở nụ cười, nhưng nụ cười của ông ta làm Võ Văn có 1 cảm giác lạnh ngắt cả sống lưng, nhẹ giọng nói:
“Tên của ta, ngươi không cần biết.”
Võ Văn lại có chút khó chịu, lại 1 kẻ nữa giấu tên. Những gã này cứ thích giả thần thần bí bí.
Nam nhân cười nhạt:
“Biết tên của ta chỉ làm ngươi gặp nguy hiểm thêm mà thôi.”
Võ Văn trầm ngâm. Nam nhân lại tiếp tục cười nói:
“Ngươi rất hợp khẩu vị của ta, đáng tiếc đao đạo của ngươi cùng ta vốn khác đường. Ngươi có sát phạt chi khí nhưng trong người lại chôn một khỏa tâm lương thiện, không thích hợp tu sát lục chi đạo.”
Võ Văn rất muốn nói, đại ca à, hợp khẩu vị không phải câu mà nam nhân nói với nhau đâu, nhưng liền ngậm miệng.
Nam nhân lại cười nói: “Nhưng ta vẫn có 1 thứ để cho ngươi.”
Nói rồi liền búng 1 ngón tay ra. Tức thì trên tay nam nhân liền có 1 vật gì màu xanh ngọc liền bay vào đan điền của Võ Văn.
Võ Văn kinh hãi, liền tức thì nội thị đan điền. Giật mình nhận ra không biết lúc nào trong đan điền liền có 1 thanh đao chuôi đen lưỡi vàng đang nằm im lìm ngủ say. Thứ này sinh ra từ lúc nào.
Lại nhìn đến thứ xanh ngọc vừa bay vào cơ thể liền kinh ngạc.