Chương 53: Sát Tâm lại hiện
C53: Sát Tâm lại hiện
Võ Văn lúc này huyết quang cực thịnh. Khuôn mặt mất đi lý tính, huyết đao lăng không phóng đến trên tay.
Chỉ một cái nhún người liền phóng đến cạnh nữ nhân. Khuôn mặt không có 1 tia cảm xúc. Sát khí dâng trào, nhẹ giơ đao lên.
Nữ nhân khuôn mặt hiện nét bi thương, đôi mắt khẽ nhắm lại nhận mệnh, khỏe mắt 1 giọt nước mắt trực rơi.
Trong lòng Võ Văn dồn dập tiếng thét:
"Giết, g·iết, g·iết đi.”
Võ Văn gầm lên 1 tiếng, đao mang muốn hạ xuống thì 1 tiếng hài tử vang lên làm hắn giật mình:
"Cha.”
Võ Văn đơ người ra, đao quang chậm chạp không thể hạ xuống cơ thể run rẩy dữ dội.
Mắt hắn trợn trừng, dường như lấy lại 1 chút thần thái. Trong lòng hắn có tiếng điên cuồng vang lên:
“Giết, không được dừng lại, mau g·iết cô ta, cô ta là kẻ thù của ngươi, g·iết....”
Võ Văn cố gắng kiềm chế, 1 tay ôm lấy đầu đau như búa bổ run run nói: “Không....không.”Đao mang bị giữ lại trên không.
Lúc này chợt vang lên tiếng nói:
“Đỗ Tiểu Võ, đừng nghĩ ngươi không g·iết ta, ta liền tha thứ cho ngươi. Ta muốn ngươi cả đời này sống trong hối hận.”
Dứt lời nữ nhân xinh đẹp liền 1 chưởng vỗ vào thiên linh cái của mình. Thất khiếu nổ tung.
Võ Văn kinh hãi, huyết đao rơi trên mặt đất. Ôm lấy thân thể nữ nhân. Nội lực như cuồng phong truyền vào trong thể nội nàng. Nhưng nội lực cái thế như trút vào vũng lầy, không một tia tác dụng. Nữ nhân mắt trắng dã, sinh mệnh trôi đi, tuyệt khí bỏ mình.
Võ Văn thản thốt kinh hãi:
“Ngọc Linh, không, không, ngươi không thể rời bỏ ta. Là ta hại ngươi, là tại ta...”
Võ Văn nhìn người ngọc trên tay, Huyết tu la cả đời chưa từng rơi lệ, lần này lại không kiềm được cảm xúc, huyết lệ không khống chế được liền lăn trên gò má. Hắn cứ vậy ôm chặt lấy nàng, mặc thời gian cứ vậy trôi đi, đến khi thân xác nàng trở nên lạnh cứng.
Cái nam hài tử đi đến bên hắn nhẹ hỏi:
“Cha, mẫu thân là đang ngủ sao? Sao cha không gọi mẫu thân dậy.”
Võ Văn giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy cái nam hài vô tội đang nhìn mình. 1 sự hổ thẹn dâng trào trong ánh mắt.
Hắn khẽ ngồi dậy, bế theo thân xác nữ nhân tự trách nói:
“Hận nhi, cha xin lỗi, là cha có lỗi với con. Cha, cha không xứng làm cha của con.” Nói rồi liền ôm lấy xác nữ nhân phóng đi. Biến mất ở chân trời. Để mặc lại hài tử khóc lóc, khàn tiếng kêu gọi phụ mẫu.
Thời gian đó, giang hồ lại 1 lần nữa nhấc lên gió tanh mưa máu, Huyết tu la tái xuất giang hồ, hắn đi đến đâu những môn phái tàn hại giang hồ lại bị hắn tàn sát không còn 1 mống, máu chảy thành sông, thây chất thành đống. Giang hồ sợ mất mật.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua, mới đó đã 15 năm,
1 cái thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt như quan ngọc, anh khí bừng bừng, lưng mang trường kiếm. Đứng trước 7 cái bang chủ Võ Lâm.
Cả 7 người lúc này nhìn thiếu niên đều 1 bộ cung kính, thần phục. Vì thiếu niên này chính là Minh chủ Võ Lâm. Một mình hắn liền đả bại 7 vị bang chủ. Xứng danh vô địch.
Thanh niên lạnh lùng hỏi 7 vị bang chủ:
“Các ngươi đã tìm ra tung tích Huyết tu la chưa.”
Một cái người ăn mặc rách rưới, nhếch nhác chính là bang chủ Cái Bang kính cẩn đáp:
"Bẩm minh chủ, bọn thuộc hạ của ta đã có tung tích, Huyết tu la hiện đang ẩn cư trên Linh Sơn, Thiên Tuyết Phong.”
Thanh niên trẻ tuổi quay đầu mỉm cười:
“Tốt lắm, đã đến lúc trả lại món nợ của các môn phái năm xưa rồi.”
Nói rồi liền đi lên đứng giữa đại điện, giọng nói vang khắp toàn trường:
“Các huynh đệ, chư vị bằng hữu, mối huyết hải thâm thù mà Huyết ma đầu gây ra cho người thân, bằng hữu của chư vị 15 năm trước. Trường mỗ hôm nay quyết tâm lấy lại cho chư vị 1 cái công đạo. Lấy đầu của Huyết ma đầu tế vong linh những người đã mất.”
Bên dưới đồng loạt vang lên tiếng tung hô:
“Giết Huyết Tu La, tế vong linh những n·gười đ·ã k·huất, g·iết g·iết.”
Nhìn bóng người thanh niên trẻ tuổi đứng trên đài cao, 7 vị bang chủ bỗng dâng lên lòng ái mộ sâu sắc. Một nguòi trẻ tuổi lại có đảm phách dám đứng ra khiêu chiến kẻ mà ai nghe thấy tên cũng đều sợ mất mật.
Thanh niên trẻ tuổi mang theo 7 đại môn nhân, thanh thế khủng bố, trực chỉ Linh Sơn phóng đến. Hắn đứng trên phi kiếm. 1 đường phóng đi. 7 cái bang chủ đều kinh hãi đổ mồ hột:
“Ngự kiếm, không nghĩ đến Trường minh chủ tuổi còn trẻ liền đạt đến cảnh giới ngự kiếm. Thiên tư quả nhiên khủng bố.” 7 người liền cảm thấy khả năng g·iết Huyết Tu La liền vô cùng khả thi.
Linh Sơn, Thiên Tuyết Phong
1 cái nam nhân trung niên mái tóc hoa râm lúc này đang ngồi bế quan, trước mặt hắn có 1 thanh huyết đao đang cắm vào mặt đất. Phía đối diện 1 lớp tường băng phủ kín. Khắp nơi tuyết rơi phủ dày.
Hắn từ từ mở ra đôi mắt. Ánh mắt đầy sát khí, hung lệ. Sau đó liền nhìn thẳng vào lớp tường băng đối diện. Vẻ hung lệ liền dần thay bằng nét nhu hòa.
Nơi đó có 1 cái nữ nhân xinh đẹp đang nhắm mắt giống như ngủ say nằm bên trong tường băng. Đôi mắt hắn nhìn nàng ta chăm chú, đầy vẻ yêu thương, cưng chiều.
Hắn cười nhẹ nói:
“Ngọc Linh, ngươi vẫn trẻ trung xinh đẹp như ngày nào, còn ta đã trở thành một lão già, thêm vài năm nữa, ta liền không xứng đáng với ngươi.”
Nói rồi hắn liền từng bước đi tới, bàn tay run run đưa lên, muốn v·út ve gò má của nàng nhưng liền bị lớp băng chặn lại. Ánh mắt hắn ngay lập tức liền hiện hung quang điên cuồng:
“Ngọc Linh, nàng nói gì đi chớ, tại sao nàng lại im lặng? Nói đi, nếu ta có lỗi, chỉ cần nàng nói, ta liền sửa.” Hắn dường như trong phút chốc liền biến thành một kẻ điên dại.
Sau 1 lúc lại quỳ xuống, nghẹn ngào, một lúc sau hắn lại cười 1 cách điên cuồng, mắt hiện huyết khí nói:
"Cái Thanh Vân phái kia, lại dám lừa dối ta, nói cái gì luyện ra được Cải Tử Hoàn Sinh Đan, ta nhất định phải huyết tẩy đám đạo sĩ thối đó lần nữa.”
Bất chợt lúc này 1 cái giọng nói chợt vang lên làm hắn giật mình:
“Ngươi sẽ không có cơ hội g·iết bọn họ.”
Võ Văn tức giận khẽ quát: “Ai?”
Tức thì 1 cái thanh niên áo trắng, mặt như quan ngọc đạp trên phi kiếm xuất hiện trước mặt. Ánh mắt hắn đằng đằng sát khí nói:
“Huyết Tu La, đã tìm được ngươi.”
Võ Văn nhìn thấy thiếu niên chân đạp phi kiếm liền có chút giật mình:
“Phi thăng quyết, ngươi là ai?”
Thiếu niên ánh mắt đằng đằng sát khí nói:
“Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết hôm nay ta đến g·iết ngươi.”
Võ Văn giống như nghe thấy 1 cái thiên đại truyện cười, ánh mắt phát ra sát khí cười lạnh:
“Dựa vào ngươi, ha ha, một cái tiểu mao đầu, rửa mũi chưa sạch. Ngươi có biết có bao nhiêu kẻ từng nói câu này giống như ngươi đ·ã c·hết dưới tay ta chưa?”
Thanh niên lạnh lùng:
“Giết được ngươi hay không, ra tay liền biết.”
Tức thì, kiếm dưới chân thiếu niên liền phóng tới Võ Văn, tốc độ nhanh như điện xẹt, kiếm mang bức người.
Võ Văn có chút giật mình, ngay lập tức liền nhảy người né tránh. Hung hiểm tránh qua 1 kiếm.
Võ Văn nheo mày, khuôn mặt chuyển sang vẻ nghiêm túc:
“Không nghĩ đến, ngươi tuổi còn trẻ nội lực đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Đúng là siêu thiên tài hiếm thấy.”
Hắn thực sự có chút không ngờ, tiểu tử này tuổi còn trẻ liền đạt đến cảnh giới của hắn 15 năm trước. Nếu là 15 năm trước tiểu tử này liền có thể đấu với hắn 1 trận đường đường chính chính.
Nhưng hiện tại khuôn mặt hắn khẽ cười tà ác nói:
“Đáng tiếc cho ngươi hiện tại ta đã vượt qua cảnh giới đăng phong tạo cực.”
Dứt lời, nội lực trên người hắn liền ngưng tụ thành 1 lớp sương màu đỏ tươi phủ quanh người, khí thế như muốn hủy diệt tất thảy mọi thứ.
Thanh niên lúc này chợt giật mình run run giọng:
“Đây là tiên thiên cảnh....”
......
Tác hành sốt nên chương lên trễ nhé, tối sẽ cố lên thêm 1 canh