Chương 52: Trong lòng có đao liền sẽ chém người
C52: Trong lòng có đao liền sẽ c·hém n·gười
Lúc này 1 cái tăng nhân từng bước đi ra ngoài.
Phương trượng nhìn thấy tăng nhân liền giật mình:
"Nhất Giác, đệ làm gì, mau vào bên trong.”
Cái tăng nhân này khuôn mặt bình thản chắp tay nói:
"A di đà phật, phương trượng sư huynh, nghiệt là do đệ tạo ra, chỉ cần một mình đệ nhận lấy. Mọi người tránh ra đi.”
Nói rồi cái tăng nhân mắt hướng nhìn Võ Văn:
"Sự việc năm đó của phu phụ Đỗ gia là do lão nạp nhất thời hồ đồ, bị Ly Sơn mê hoặc, lão nạp thật sự thấy hổ thẹn với thí chủ. Chỉ mong thí chủ quay đầu là bờ, xóa bỏ mối hận thù này”
Võ Văn sát khí cường liệt bốc lên:
“1 câu hổ thẹn liền muốn xóa bỏ thù hận, 1 câu tạ lỗi có làm cha mẹ của ta sống lại được không. Lão lừa trọc, hôm nay ta nhất định lấy đầu chó của ngươi.”
Võ Văn giơ lên đao chém đến. Sát khí cường liệt.
Tăng nhân không hề cử đông, nhắm mắt bình tĩnh đáp:
“Nếu mạng của lão nạp có thể giúp thí chủ buông bỏ thù hận, lão nạp xin nguyện dâng lên.”
Phương trượng nhìn thấy cảnh này liền tức giận đáp:
“Không được, thập bát đồng nhân, bày trận.”
Vừa dứt lời có 18 cái tăng nhân thân thể màu đồng thau xông lên vây lấy Võ Văn, 1 tiếng chuông đồng to lớn vang lên. 18 cái tăng nhân tạo thành trận pháp vững chắc, gần như không thể công phá.
Võ Văn sát khí trùng thiên khẽ hô:
“Hôm nay ta muốn xem là đao của ta mạnh, hay thập bát đồng nhân trận mạnh hơn.” Nói rồi tinh khí thần của Võ Văn liền dâng đến đỉnh điểm.
1 lần hắn huy đao, 18 đồng nhân liền có 1,2 cái hộc ra máu tươi. Rất nhanh chỉ vài đao, trận pháp liền có rạn nứt. Võ Văn cười lạnh:
“Thập bát đồng nhân trận thì ra chỉ có như vậy, c·hết.”
Võ Văn lần nữa toàn lực chém ra 1 đao. Đao hạ người vong, tức thì liền có 2 cái đồng nhân táng thân trước đao pháp của Võ Văn.
Phương trượng mắt sung huyết đò lừ khẽ hô: “Ma đầu.” Nói rồi cũng xông lên.
Lúc này giọng cái tăng nhân Nhất Giác mới vang lên:
“Phương trượng sư huynh không cần.”
Lão phương trượng giật mình nhìn sang lúc này Nhất Giác đã lấy tay tự chụp vào vào thiên linh cái của mình. Thất khiếu ngay tức khắc chảy ra máu tươi. Hắn ta t·ự s·át. Lão phương trượng kinh hô thét lên:
“Không, sư đệ” Nói rồi liền xoay người bay đến đỡ lấy Nhất Giác.
Nhìn đến Nhất Giác lúc này đã khí tuyệt, tắt thở. Lão phương trượng ánh mắt liền trở nên hung ác nhìn lấy Võ Văn trên bầu trời kinh hô:
“Toàn bộ thiếu lâm lên, ta muốn xem hôm nay là ma đầu này c·hết hay thiếu lâm diệt vong.”
Võ Văn nhìn thấy Nhất Giác t·ự s·át liền giật mình, đầu óc trống rỗng chôn chân tại chỗ.
Hắn ngơ ngác tự hỏi:
“Ta rốt cuộc đã làm đúng hay làm sai.”
Lúc này trong đầu hắn bỗng vang lên tiếng nói:
“Hắn là đồng lõa g·iết cha mẹ ngươi, hắn c·hết liền là đáng tội, những kẻ muốn ngăn cản ngươi, g·iết, những kẻ ngáng đường liền g·iết, quản cái gì đạo lý, chỉ cần g·iết. Sát.”
Đôi mắt Võ Văn lúc này liền trở nên phiếm hồng. Hung lệ đến cực điểm. Mỗi lần huy đao lại có 1 cái tăng nhân b·ị c·hém ngang, thiếu lâm nhanh chóng biến thành một bãi xác c·hết, xác người chất đống. Hắn như ma đầu tàn nhẫn chỉ biết chém g·iết làm niềm vui.
Trận chiến đó thiếu lâm sụp đổ, tăng nhân chạy tán loạn. Thiếu lâm nhất đại tông môn bị gạch tên khỏi giang hồ. Cái tên Huyết tu la cũng từ đó ra đời
Thiên hạ lúc này nghe đến cái tên Huyết tu la liền sợ đến mất mật.
.....
Thí luyện tràng,
Bóng mờ nhìn khuôn mặt Võ Văn càng ngày càng trở nên hung lệ, mất hẳn lý tính liền sợ hãi hỏi nam nhân tóc hoàng kim:
“Hắn rõ ràng có nhập thần tọa chiếu, tại sao không thể tự mình thoát khỏi mê võng.”
Nam nhân tóc hoàng kim nhẹ đáp:
“Hắn không thể thoát, chính là vì trong lòng hắn cũng tồn niệm ý định g·iết người, ý chí g·iết chóc chẳng qua chỉ là kích phát sát niệm trong người hắn ra mà thôi.”
Bóng mờ giật mình, đúng là như vậy, trong lòng đã có ý niệm g·iết chóc thì đây thực chất hắn đang làm theo bản tâm.
Nam nhân tóc hoàng kim nhẹ nói:
“Trong lòng hắn có đao, nhất định sẽ không nhân từ. Với lại ý chí của bậc thứ 4 vốn cũng không hề đơn giản.”
Bóng mờ nhíu mày dò hỏi:
“Tại sao lại không đơn giản?”
Nam nhân chầm chậm nói:
“Sát lục chi giai ý chí của tầng thứ 4 vốn là do 1 kẻ Võ Giả bậc thứ 7 để lại.”
Bóng mờ nghe vậy liền cả kinh:
“Sát lục chi ý, còn là Võ giả bậc thứ 7, chẳng lẽ là hắn?”
Nam nhân tóc vàng bình tĩnh gật đầu:
“Không sai, chính là hắn.”
Bóng mờ đã muốn điên mất khó chịu nói:
“Ngươi là điên rồi sao, nếu là ý chí của tên đó ngươi còn muốn tiểu tử này xông loạn. Ý chí của tên đó để lại, cho dù tiểu tử này giữ vững lý trí cũng không có cách nào kháng cự”
Nam nhân trầm ngâm không đáp lại.
Lúc này bóng mờ bỗng nhìn thấy khuôn mặt Võ Văn chợt có chút trầm lắng lại, liền cảm thấy vui mừng nói:
“Hắn phải chăng đã sắp vượt qua.”
Nam nhân tóc hoàng kim nhìn chăm chú sau đó nói:
“Không, đây chỉ là bình yên trước đợt sát lục cuối cùng mà thôi. Thành hay bại chúng ta sắp được nhìn thấy rồi.”
Bóng mờ há miệng, có chút bàng hoàng.
.....
Sau khi g·iết sạch toàn bộ kẻ thù. Lần lượt có nhiều môn phái, người thân của bọn họ tìm đến. Tất cả đều không có ngoại lệ, đều bị Võ Văn g·iết sạch.
Huyết tinh, số n·gười c·hết đã đến mức không ai còn dám nhắc đến việc trả thù. Cái tên Huyết tu la liền trở thành 1 cái cấm kỵ.
Võ Văn sau đó cũng ở ẩn, tuyệt tích giang hồ.
10 năm sau Võ Văn nhìn 1 cái hài tử ra đời. Đây là con của hắn. Hài tử được hắn đặt 1 cái tên là Vô Hận. Hắn lúc này sát ý đã nguội lạnh. Chỉ muốn cùng với thê tử và con thơ sống hết cuộc đời còn lại mà không còn chém g·iết.
Một ngày nọ hắn cùng với thê tử ngắm hài tử đùa nghịch. Nhẹ nhàng thưởng lấy trà thơm.
Cuộc sống nhàn nhã và thi vị chốn thôn dã. Nhưng ngay lúc này, khóe miệng hắn bỗng chảy ra 1 ngụm huyết, nội tạng phát ra 1 luồng hỏa nhiệt nóng bỏng.
Chưa hiểu ra chuyện gì, 1 thanh chùy thủ xuất hiện bên người đâm vào giữa ngực hắn.
Hắn giật mình kinh hãi nhận ra người ra tay chính là thê tử của mình, Ngọc Linh. Người thê tử kết tóc 3 năm của hắn. Hắn giật mình nhìn nàng đau đớn tự hỏi:
“Tại sao?”
Nữ tử lúc này ánh mắt toát ra vẻ hung ác đến cùng cực. Nào còn vẻ nhu mỳ, linh lung trước đó hắn từng thấy. Nàng rút chùy thủ lại tiếp tục đâm 1 dao vào bụng của hắn. Như dồn nén căm thù bao nhiêu năm nói:
“Ta cho ngươi biết, tên thật của ta vốn là Trường Linh, Trường Hận chính là cha của ta. Ma đầu, ngày hôm nay nhất định ngươi phải c·hết.”
Võ Văn nghe thấy lời này, liền hiểu ra, sao đó đầu óc hắn đau như muốn nứt ra, 1 cái cảm xúc hung ác, sát liệt dồn nén bao nhiêu năm liền muốn sống dậy. Khí tức hắn liền bùng lên mạnh mẽ chấn văng nữ nhân tên Trường Linh đi.
Nàng ta văng ra xa, thổ ra một ngụm huyết. Nhìn đến Võ Văn lúc này, trên người từng tia khí màu tím đang thoát ra ngoài. 2 v·ết t·hương trên ngực cũng đang dần liền lại. Kinh hoảng nói:
“Không thể nào, Ngũ trùng luyện cân tán chính là thiên hạ chí độc, ngươi tại sao lại không có việc gì?”
Võ Văn lúc này ánh mắt huyết hồng. Đã trở lại trạng thái ma đầu 10 năm trước, sát khí dâng trào lạnh lùng nói:
“Phụ mẫu ta xuất thân ma môn, độc môn đối với ta, vốn là vô tác dụng.”
Nữ nhân ánh mắt thất lạc. Nàng không nghĩ đến mình dày công tính kế bao nhiêu năm. Cuối cùng vẫn thất bại.
Trong lòng Võ Văn lúc này bỗng vang lên tiếng nói:
“Giết cô ta đi, cô ta là kẻ thù của ngươi, liền g·iết....”