Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 51: Sát Lục chi giai




Chương 51: Sát Lục chi giai

C51: Sát Lục chi giai

Linh Cảnh ngày thứ 40

Phía bên ngoài thí luyện tràng lúc này Phạm Bạch Hổ cũng b·ị đ·ánh gục, cùng với Kiều Công Hãn và Đỗ Cảnh Thạc bị trói ở một bên. Cả 3 toàn thân rướm máu, thê thảm vô cùng.

Cả 3 người lúc này ánh mắt nhìn vào 1 thiếu niên trẻ tuổi vô cùng sợ hãi. Chỉ 1 chiêu cả 3 liền bại. Nếu không phải hắn nương tay có lẻ cả 3 đều c·hết.

Thiếu niên lúc này quay đầu nhìn 3 người bọn hắn lạnh lùng cười nói:

"Các ngươi nên hy vọng, Ngô Xương Văn quay lại cứu các ngươi, tiểu tử đó chạy trốn có chút nhanh.”

Cùng lúc này cái đại hán thân hình vạm vỡ trên vai vác theo Dương Vân Nga trở về, phía sau là cái nữ nhân vũ mị kia.

Cái nam nhân kia nhìn thấy Dương Vân Nga là 1 cái Cực Âm Hàn Thể mắt liền sáng. Khẽ cười lớn vỗ vai tráng hán tán thưởng:

“Ngươi làm tốt lắm, Đại Hùng. Đúng là ông trời cũng muốn giúp ta.”

Triệu Khuông Dẫn nhìn thấy Dương Vân Nga b·ị b·ắt trở về liền nheo mày.

........

Thiên phát sát cơ, sát lục chi giai

Võ Văn choàng tỉnh liền phát hiện bản thân trở thành 1 cái thiếu niên hài tử, bên tai vang lên tiếng hồng hộc chạy trốn.

“Ta là ai?” Trí nhớ xộc vào đầu hắn, hắn gọi là Tiểu Võ năm nay chỉ mới 6 tuổi. Hiện tại hắn đang được phụ mẫu mang theo chạy trốn cừu nhân.

Phụ mẫu hắn vốn chưa từng làm bất cứ việc tàn ác nào. Hiện tại b·ị t·ruy s·át chỉ bởi vì phụ mẫu của hắn xuất thân ma môn.

Lúc này trong rừng hoang bỗng vang lên tiếng động lớn. Giọng phụ thân hắn vang lên:

“Không được rồi, bọn chúng đã đến, Tâm La mang theo Tiểu Võ chạy trốn, ta ở lại đoạn hậu.”

Giọng mẫu thân hắn lúc này vang lên:

“Không, ta ở lại giúp ngươi, nếu có c·hết, ta với ngươi cùng c·hết.”

Giọng nam nhân tức giận, không cho phép trái ý:

“Mau chạy, Tiểu Võ còn nhỏ tuổi, không thể để nó có chuyện gì.”



Nữ nhân giật mình, sau đó có chút không đành lòng mang theo hắn chạy đi.

Nữ nhân mang theo hắn bỏ chạy, rất xa, lúc này liền nhìn thấy 1 cái hang động nhỏ. Nàng suy nghĩ gì đó liền mang hắn vào trong.

Sau đó ôm hắn vào lòng, 1 lúc rất lâu. Nàng nhẹ vỗ về lưng hắn nói:

“Tiểu Võ ngoan, nghe lời ta ở lại đây đừng đi đâu cả chờ mẫu thân, mẫu thân hứa sẽ trở về thật sớm.”

Cùng lúc nước mắt nữ nhân rơi đầy trên mái tóc của hắn.

Hắn nhẹ đáp: “Vâng, mẫu thân. Phụ mẫu nhanh chóng trở về với Tiểu Võ nhé”

Nữ nhân nhìn hắn một lúc lâu, có chút không bỏ, sau đó liền như đã quyết tâm, liền đứng dậy, phóng trở ngược lại rừng sâu.

Hắn cứ ở đó chờ phụ mẫu hắn. Hắn đợi rất lâu, đã hơn 1 ngày, tại sao phụ mẫu vẫn chưa trở về.

Tiểu hài tử vì đói và sợ hãi. Liền rời khỏi hang, men theo đường mà mẫu thân hắn di chuyển trở về.

Đi đến giữa rừng. Hắn nhìn thấy 1 cái nữ nhân cơ thể t·rần c·huồng, trên bụng b·ị đ·âm một vết kiếm lớn, nằm bất động.

Hài tử cố gắng dụi mắt, giống như không tin vào mắt mình. Đi đến bên xác người phụ nữ cố gắng lay tỉnh, khóc nức nở:

“Mẫu thân, người nhanh chóng tỉnh lại, đừng làm Tiểu Võ sợ hãi.” Nhìn thấy hạ thể của mẫu thân cũng bị tàn phá, hài tử run run giọng:

“Mẫu thân, người có đau không.” Hài tử ngất lịm đi trước thân thể mẫu thân hắn.

Tiểu hài tử tỉnh lại, đã không còn khóc lóc. Hắn nhặt lấy quần áo khẽ mang vào cho mẫu thân hắn nhẹ nói:

“Mẫu thân, người có thấy lạnh không, để Tiểu Võ khoác áo giúp người.”

Xong hết mọi chuyện hắn dựng nữ nhân tựa vào gốc cây nhẹ nói:

“Mẫu thân, người đợi ở đây chờ ta, ta đi tìm phụ thân.”

Lại đi trở về, hắn nhìn thấy 1 cái nam nhân đầu đã lìa khỏi cổ, đầu bị treo trên ngọn cây, đã bị chim ăn mất 1 phần 3. Tiểu hài tử 1 lần nữa lại run rẩy ngất đi.

Ngày hôm đó 1 cái hài tử 6 tuổi tự tay chôn cất phụ mẫu của mình. Ánh mắt hài tử huyết hồng, thề rằng nhất định một ngày bắt toàn bộ kẻ thù phải c·hết.

.......



Bóng mờ nhìn thấy Võ Văn lúc này đôi mắt huyết hồng, khuôn mặt tán phát sát khí kinh khủng. Liền căng thẳng.

Võ đạo vấn tâm thang tầng thứ 4 chính là sát lục chi giai. Giết chóc chi đạo rất dễ nhập ma. Tiểu tử này chỉ cần bị dẫn dắt càng sâu, sát tâm càng nặng, càng dễ trầm luân. Khi để sát lục chi đạo hoàn toàn chiếm lấy. Kết cục chính là c·hết.

Sát lục chi giai so với 3 tầng trước chính là hung hiểm hơn rất nhiều.

Nam nhân tóc hoàng kim, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

.......

Thời gian thoi đưa cái hài tử ngày nào giờ đã trưởng thành.

Không động bang, 1 cái chính đạo

Lúc này xung quanh máu tươi vung vẫy, xác người khắp nơi.

Một cái trung niên nhân cầm kiếm chỉ vào 1 cái thiếu niên nói:

“Ma đầu, ngươi tàn hại chính đạo, kết cục của ngươi chính là c·ái c·hết.”

Thiếu niên lạnh lùng hỏi:

“Ly Sơn, năm đó vụ phu phụ Đỗ gia, ngươi có phải có tham gia.”

Trung niên nhân nghe vậy liền run rẩy:

“Ngươi, ngươi chính là nghiệt chủng năm đó.”

Dứt lời, trung niên nhân 1 bàn tay liền bị thiếu niên trảm đứt.

Thiếu niên khuôn mặt hung ác nói:

“Trả lời ta những kẻ tham gia sự kiện năm ấy là ai.”

Trung niên nhân đau đớn tê tâm liệt phế, lại 1 đao cắt đùi của hắn. Hắn run rẩy vội nói:

“Đừng chém nữa, ta nói, ta nói.”

Sau đó 1 cái Không Động bang cứ thế bị tuyệt diệt, thây chất thành đống.

Thiên Vương Môn

Thiếu niên đi đến, hắn đứng trước môn hộ nhẹ giọng nói:



“Trường Hận, mang đầu chó của ngươi ra đây.”

Vô số đệ tử vội vàng lao ra trường kiếm hướng đến thiếu niên:

“Ma đầu, lại dám xông đến Thiên Vương Môn làm loạn, muốn c·hết.”

Thiếu niên sát khí phát ra lạnh lẽo nói:

“Giao ra Trường Hận, nếu không đám người các ngươi đều c·hết.”

“Hừ, lại dám mạo phạm Trường trưởng lão, c·hết.” Nói rồi cả đám người liền xông lên thiếu niên.

Một giọng nói vang lên trong đầu thiếu niên. Cái gì ràng buộc liền g·iết, cái gì chướng ngại g·iết, cái gì ngăn cản liền g·iết. Chỉ có g·iết mới có thể chém tận hết thảy.

Thiếu niên giương đao, sát khí trùng thiên, mỗi lần đao mang đi qua liền có 1 người nằm xuống, sát lục vô cùng, chém, chém, chém hết thảy.

Từng cái nhân mạng bị thiếu niên gặt như gặt lúa. Giết đến nhân thần câu phẫn, thiên vương môn nhân bị hắn g·iết đến sợ, không lại tiếp tục xông lên. Sợ hãi tách ra 1 đường.

Thiếu niên từng bước đi vào bên trong. Đứng trước mặt hắn là một cái trung niên nhân. Hắn khẽ than thở nói:

“Thù hận năm đó liền tính lên đầu ta, chỉ mong ngươi có thể tha cho gia đình ta được sống.”

Thiếu niên không đáp, đao mang trảm đến, cái trung niên nhân không hề kháng cự, 1 đao dễ dàng cắt qua người hắn. 1 cái kẻ thù lại lần nữa c·hết đi.

Thiếu niên sao đó lại tiếp tục tìm đến môn phái khác.

Thiên nhẫn môn, Tiêu dao phái, Võ đang, từng nơi hắn đi qua đều cất lên 1 hồi gió tanh mưa máu. Xác c·hết đầy đống. Máu chảy thành sông.

Thiếu Lâm

Thiếu niên lúc này đứng trước cửa tự, nhẹ giọng nói:

“Nhất Giác, mang đầu chó của ngươi lăn ra đây.”

Một lúc sau, trước cửa tự sâm nghiêm đã rợp kín tăng nhân.

1 cái tăng nhân mang áo cà sa màu hoàng kim, nhìn qua liền biết chính là trụ trì mở miệng nói:

“Thí chủ sát tâm quá nặng, tội nghiệp quá sâu, buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật, quay đầu là bờ, a di đà phật.”

Thiếu niên sát khí dâng trào đáp:

“Ta nếu nhập ma, phật làm gì ta, giao ra Nhất Giác, nếu không hôm nay, Thiếu Lâm cũng không cần thiết tiếp tục tồn tại.”