Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 5: Ký tự 6 - Cửu tự giả




Chương 5: Ký tự 6 - Cửu tự giả

C5: Ký tự 6 - Cửu tự giả

Lão hổ lúc này đã điên tiết, nó đương nhiên không muốn bỏ qua cho Võ Văn, một lần nữa xông đến.

Ánh mắt của Võ Văn lúc này chợt hiện lên vẻ nghiêm túc, hắn lúc này đã vô cùng khó chịu nói: "Hừ, là ngươi ép ta.”

Lão hổ đang vồ tới nhìn thấy biểu cảm của Võ Văn liền giật mình khựng lại. Ngay tức thì Võ Văn liền nhảy lên, bàn chân phải của hắn liền đáp lên mặt của lão hổ. Sau đó đạp mạnh 1 cái dựa lực phóng ra khỏi mặt nước.

Võ Văn quay đầu nhìn lão hổ 1 cái cười khinh bỉ, sau đó liền phóng người chạy vội.

Lão hổ đầu hoa mắt choáng té văng vào mặt nước, sau khi lộm cộm mò dậy nó nhìn thấy Võ Văn đang chạy trốn liền điên tiết vùng người đuổi theo.

Nữ nhân kia quan sát một lúc có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn lão bộc hỏi:

“Lữ thúc, gã kia rõ ràng thân thủ nhanh hơn con hổ này, tại sao lại phải chạy trốn.”

Lão bộc quan sát nãy giờ liền cười nhạt nói:

“Tiểu tử này cũng là 1 cái luyện võ nhưng có lẻ thiếu kinh nghiệm chiến đấu, không muốn cậy mạnh nên tìm cách chạy trốn.”

Nữ nhân kia nghe thấy vậy liền cười mỉa mai:

“Hừ, 1 cái nam nhân lại hèn nhát chạy trốn, còn đáng mặt nam nhi.”

Sau đó trên mặt cô gái bỗng hiện ra vẻ tinh quái, cười mỉm nói:

“Hừ, thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Vậy để bổn quận chúa giúp ngươi 1 tay tăng kinh nghiệm chiến đấu không phải là được sao.” Nói rồi liền nhảy phốc đi.



Lão nhân giật mình, dường như biết quận chúa đang tính làm cái gì, liền vội vàng đuổi theo.

Võ Văn chạy ra 1 đoạn thì khuôn mặt hắn chợt cả kinh, trước mặt hắn lúc này bỗng dưng xuất hiện rất nhiều cây đổ rậm rạp, che kín hết toàn bộ đường đi, hắn giật mình, đây là chuyện gì đang xảy ra. Hắn liền đứng lại xem xét.

Nhưng vừa đứng lại, phía sau lưng hắn liền xuất hiện một tiếng hổ gầm thét, bóng hổ ở phía sau lao đến nhanh như chớp vồ đến. Võ Văn giật mình, vội vã xoay người nhào qua 1 bên, nhưng đã chậm một chút, vuốt hổ lúc này đã đi sượt qua lưng hắn, máu tươi vung vãi ra ngoài.

Đau đớn làm cho Võ Văn khẽ nhăn mặt. Hắn nhanh chóng đứng dậy kiểm tra cơ thể, sau đó liền thở ra 1 hơi, may mắn vuốt hổ chỉ sượt nhẹ qua lưng hắn. Đây chỉ là một v·ết t·hương ngoài da.

Nhưng v·ết t·hương này giống như làm kích thích 1 thứ gì tồn tại ở trong người Võ Văn.

Quanh miệng v·ết t·hương lúc này tức tốc có hỏa diễm liên tục cháy lên, không khí xung quanh nhanh chóng bị nung chảy trở nên oi bức.

Phía bên ngoài v·ết t·hương lúc này chợt có 1 cái văn triện màu hoàng kim xuất hiện bay quanh, là 1 cái chữ nho cổ. Có thể thấy theo văn triện xuất hiện, v·ết t·hương của Võ Văn đang nhanh chóng được liền lại.

Cùng lúc không khí xung quanh bị nung nóng, văn triện bắt đầu xuất hiện, lão hổ giống như cảm nhận được thứ gì đó vô cùng kinh khủng xuất hiện trên người Võ Văn, nó liền trở nên sợ hãi vô cùng, lập tức quỳ mọp xuống run lẩy bẩy.

2 người quận chúa ở trên cao nhìn thấy cảnh này cũng giật mình theo. Nhất là cái Lão nhân kia nhìn thấy văn triện thì càng kinh hãi trợn mắt, ông ta chỉ bàn tay đến khẽ nói:

“Không thể nào là ký tự 6... Dương.”

Nữ nhân kia nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn lão bộc há hốc mồm:

“Lữ thúc, người nói cái gì vậy? Tiểu tử này là thuộc Cửu tự giả?”

Lão bộc cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, nuốt 1 ngụm nước bọt nói:

“Không sai, hắn ta là thuộc Cửu tự giả. Mà còn giống như Đại Vương, là đệ lục tự, Dương chữ.”

Nữ nhân nghe đến đây liền có chút không tin vào tai mình nói:



“Không thể nào, hắn ta là một cái bình dân, sao có thể thuộc Cửu tự giả giống như cha ta và đại bá.”

Lão bộc nghe đến đó liền khẽ ho 1 tiếng:

“Quận chúa, Đại vương và Vương gia trước khi có ngày hôm nay cũng từng là 1 cái bình dân.”

Quận chúa giống như không nghe lọt vào tai. Nàng ta dường như đã quyết định gì đó nhìn về phía Võ Văn nói:

“Cửu tự giả, hay lắm, kẻ này ta sẽ thu làm thuộc hạ của ta, sau này theo ta phò tá cha ta và đại bá.”

Lão bộc nghe thấy liền trợn mắt, khẽ nói:

“Quận chúa, Cửu tự giả toàn bộ đều là chân long, trưởng thành nhất định trở thành bá chủ 1 phương, nghĩ muốn thu người ta làm thuộc hạ, ta nghĩ là không nên, tốt nhất hiện tại là nên kết giao 1 cái thiện duyên.”

Nữ nhân nghe đến đó liền khịt mũi coi thường:

“Cái gì mà kết thiện duyên, trở thành thuộc hạ của ta chính là phúc phận của hắn.” Nói rồi liền muốn xông đến.

Lão bộc giật mình lắc đầu đuổi theo. Quận chúa từ nhỏ được nuông chiều đến hư hỏng. Không có trải qua sự đời. Trước khi quận chúa nói lung tung phải tìm cách ngăn cản nàng ta lại.

Võ Văn nhìn đầu lão hổ đang run rẩy, khẽ nhíu mày, hắn cũng không rõ tại sao con hổ này lại dập đầu run sợ đến vậy. Hắn nhẹ nói:

“A hổ, ta sẽ không g·iết ngươi, chỉ c·ần s·au này ngươi không làm tổn thương con người vô tội, ta sẽ tha c·hết cho ngươi.”

Đầu hổ khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Võ Văn, mặc dù trên mặt nó vẫn còn vẻ sợ hãi vô cùng nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt không có tà niệm của Võ Văn, nó liền gật đầu. Động vật như nó vô cùng n·hạy c·ảm, Võ Văn rõ ràng không có sát ý với nó.



Võ Văn chau mày, con hổ này thực sự có linh tính sao.

Cũng không phải là hắn thực sự nỗi lòng nhân từ gì, nhưng hắn trước giờ không có sát sinh, thực sự không biết g·iết 1 đầu thú vật là như thế nào. Hắn cũng không phải kiểu mấy nhân vật trong tiểu thuyết xuyên không kìa, vừa xuyên qua liền có thể g·iết chóc, tàn sát như ngóe. Việc gì chưa thích ứng qua, đương nhiên hắn sẽ không làm.

Ngay lúc con hồ đang chuẩn bị bỏ đi, lúc này có 1 cái bóng người từ trên cao phóng xuống, trên tay người này mang theo 1 thanh trường kiếm, bổ mạnh xuống đầu lão hổ.

Lão hổ kinh hãi run rẩy, đòn đánh này quá nhanh, nó vốn cũng không có đề phòng. Ngay lúc tưởng chừng như con hổ sẽ đầu mình 2 nơi, liền có 1 cú đá ngang trời xuất hiện đạp vào mông lão hổ, lão hổ nhờ cú đá này liền thoát được 1 kiếm đoạt mệnh kia. Thân hình của nó té đập vào nơi xa.

Bóng người kia chém hụt vào không khí, khẽ “Hừ” 1 tiếng, khói bụi dần tản ra, 1 cái nữ cải nam trang hiện ra, nàng tay cầm trường kiếm nhìn về phía Võ Văn tức giận nói:

“Ngươi điên rồi sao, ta chính là muốn g·iết con hổ này giúp ngươi đấy.”

Võ Văn nhìn về phía người này liền nhíu mày, là cái nữ nhân trẻ tuổi giả trai, thời đại bây giờ giả trang quả nhiên là quá tệ. Không cách nào che dấu được mặt hoa, da phấn, mị cốt nữ nhân. Võ Văn nhìn kỹ 1 lúc thầm khen, mặc dù là nam trang nhưng đây nhất định là 1 cái đại mỹ nhân, xinh đẹp vô cùng.

Võ Văn cũng không muốn vạch trần đối phương liền chắp tay cười nói:

“Vị huynh đài này, đầu hổ này thực chất là thú cưng của ta, chắc vị huynh đài này có gì đó hiểu lầm nên mới có suy nghĩ g·iết nó.”

Nữ quận chúa nghe thấy vậy liền cười lạnh:

“Thú cưng, ngươi đùa với ta sao?” khí thế trên người nàng ta lúc này phát ra có chút lạnh lẽo.

Cùng lúc 1 cái lão nhân cũng vừa phóng người xuống mặt đất, lão nhân liền cười làm lành nói:

“Vị công tử này, là thiếu chủ nhà ta không biết đây là thú cưng của công tử nên mới mạo phạm, mong rằng công tử bỏ qua.”

Võ Văn nhìn 2 người 1 lúc, sau đó liền có cảm giác kỳ lạ nhíu mày, nhất là lão nhân kia. Võ văn vừa nhìn liền có cảm giác lão già này rất mạnh, vô cùng mạnh, khí tức vô cùng thâm trầm. Hắn không dám lãnh đạm liền hắng giọng 1 cái. Sau đó nhìn về phía con hổ đang cố gắng ngồi dậy kia cười nói:

“Tiểu Mao, mau lập tức ngồi xuống, đừng để 2 vị khách nhân này kinh sợ.”

Đầu lão hổ đau đớn trợn mắt, nghe thấy tiếng gọi của Võ Văn liền quay đầu có chút tức giận nhìn về phía hắn. Nhưng khi nó nhìn thấy 2 cái người kia xuất hiện, lông tơ toàn thân nó liền dựng đứng. Bản năng hoang dã nhắc nhở nó, 2 người này sát khí rất nặng, đều là kẻ từng g·iết chóc máu tanh.

Nó bỗng chốc biến hóa, khuôn mặt hung dữ nhanh chóng biến thành một con mèo ngoan ngoãn, chống 2 chân phía trước ngồi xuống, không dám vọng động.

Lão bộc nhìn thấy cảnh này liền nheo mày cười. Con hổ này lại có chút thú vị.