Xuyên Mộng Giả

Chương 4: Võ Văn đánh hổ




Chương 4: Võ Văn đánh hổ

C4: Võ Văn đánh hổ

Sùng Thiện Sĩ thấy vậy liền trợn mắt hét lớn:

"Tiêu Vũ Sinh, ngươi là không xem vương pháp ra gì, cô ta là thê tử của ta, sống là người của ta, c·hết cũng là ma nhà ta. Ngươi không có quyền mang cô ta đi”

Lúc này bất chợt Võ Văn liền giơ tay ra, trên tay của hắn lúc này có 1 cái lệnh bài làm bằng vàng. Trên lệnh bài có khắc 1 chữ nho 'Ngô’ lớn. Đây cũng là một thứ mà lão sư để lại cho hắn.

Cả nhà Sùng gia nhìn thấy lệnh bài này liền kinh hãi, run rẩy quỳ mọp xuống sợ hãi hô:

"Thấy Ngô gia lệnh bài, như thấy đại vương.”

Võ Văn nhếch miệng cười lạnh sau đó nói:

"Sùng tiến sĩ, bây giờ ta đi được rồi chứ.”

Sùng Thiện Sĩ run rẩy, không dám đáp lại, chỉ có thể nhìn bóng dáng Võ Văn dần biến mất hẳn.

Hắn tức giận đập tay lên bàn, thái độ vô cùng điên tiết, hắn rõ ràng đã đậu tiến sĩ rồi tại sao cảm giác vẫn không bằng tên Tiêu Vũ Sinh kia. Hắn nghiến răng nghiến lợi bóp gãy cái quạt giấy ở trên tay nói:

“Tiêu Vũ Sinh, 1 ngày nào đó ta nhất định sẽ lột da, rút gân của ngươi.” Hắn có chút không hiểu được tại sao Tiêu Vũ Sinh lại có lệnh bài của Ngô vương.

Chỉ có rất ít người có được lệnh bài này. Ít nhất phải là cấp cao nhất của Lục Bộ mới có quyền sở hữu. Thứ lệnh bài này là không ai dám làm giả. Trừ khi là muốn c·hết.

Sùng Thiện Sĩ khẽ nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh. Trước mắt dù gì hắn đã đuổi được nữ nhân kia ra khỏi nhà.

Chuyện tiếp theo hắn chỉ cần có thể leo lên được vị trí kia, đến lúc đó Tiêu Vũ Sinh chính là nằm trong lòng bàn tay của hắn, muốn nắn muốn g·iết chẳng phải là tùy thích.

....



Thị Kính lúc này chầm chậm mở mắt tỉnh dậy. Liền phát hiện ra cơ thể của mình vô cùng đau nhức, không thể nào cử động. Toàn thân nàng ta lúc này đang đắp thuốc và quấn đầy băng vải. Cô ta tỏ ra ngơ ngác không rõ bản thân mình đang nằm ở đâu.

“Ngươi tỉnh dậy rồi sao?”

Thị Kính ngay tức khắc liền nhận ra giọng nói kia là của ai, cố gắng mở miệng hỏi:

“Sinh ca, là ngươi cứu ta sao?”

Võ Văn lạnh nhạt nói:

“Không sai, là ta cứu chữa cho ngươi.”

Sau đó hắn lại nhíu mày tò mò nói:

“Là ngươi mang ta đến thế giới này, ngươi không nhớ gì sao?”

Thị Kính liền ngơ ngác hỏi:

“Sinh ca, ngươi nói gì vậy?”

Võ Văn nhìn biểu hiện của Thị Kính liền nheo mày. Cô ta thực sự là không biết gì sao? Vậy hắn làm cách nào để trở về hiện đại. Hắn cũng không muốn sống ở đây đến hết đời, chán c·hết.

Tiếng Thị Kính lại vội vàng vang lên:

“Sinh ca, ngươi nhất định phải giải thích cho Sĩ ca giúp ta. Không phải ta muốn g·iết huynh ấy, đây chỉ là chuyện hiểu lầm. 2 người các ngươi vốn là đồng môn, nhất định có thể nói chuyện với nhau.”

Võ Văn cười nhạt, đúng là nữ nhân, suy nghĩ khờ khạo. Đối phương dù biết ngươi có oan uổng cũng là không muốn nghe. Hắn nhẹ giọng an ủi nói:

“Ngươi cứ nghĩ ngơi mau chóng khỏe lại đi, chuyện đó từ từ giải quyết sau.” Ngay sau đó liền đặt 1 chén cháo xuống ngay cạnh giường của nàng ta rồi đi ra ngoài.

Đi ngang qua 1 chiếc gương đồng ở trong phòng, Võ Văn nhìn vào trong gương, khẽ tấm tắc. Tiêu Vũ Sinh này thiên sinh cũng quá tuấn mỹ rồi. Mày như đao tước, mắt sáng như sao, góc cạnh rõ ràng, sát thương cực đại với nữ nhân.



Nhưng có điểm kỳ quặc là ngoại hình này lại có phần giống hắn ở hiện đại đến 8,9 phần. Tự hỏi xuyên qua cũng lựa chọn nhan trị gần giống nhau sao.

Bỗng nhiên trên người Võ Văn lúc này có 1 luồng năng lượng bỗng chốc sôi trào lên. Cơ thể hắn tức thì nóng bức đến kinh khủng, có một luồng hỏa lực đang dâng tràn trong cơ thể như muốn thiêu đốt hắn. Võ Văn giật mình, đây là cái gì vậy? Hắn nhanh chóng lục lọi lại ký ức của nguyên chủ liền biết được nguyên nhân.

Lão sư của cổ thân thể này, có truyền dạy cho hắn 1 cái công pháp, khi tu luyện đến giữa trưa, cơ thể sẽ sinh ra hỏa lực dữ dội, nếu không mau giải tỏa, sẽ bị nộ hỏa công tâm mà c·hết.

Lúc này hỏa diễm bỗng chốc đã dâng lên đến cực thịnh, muốn xông vào trong tâm mạch của Võ Văn. Võ Văn kinh hãi, bản thân hắn lẻ nào lại c·hết lãng xẹt như thế này sao?

....

Một cái bóng người đang xông vào rừng sâu, người này áo gấm lụa là, tóc búi cao, mang trang phục nam nhân nhưng nhìn kỹ liền nhìn thấy nước da người này trắng nõn như ngọc, lông mày như lá liễu, rõ ràng là một cái nữ cải nam trang.

Đang đi theo phía sau người này còn có 1 cái lão nhân râu dài, 2 người thân pháp đều vô cùng nhanh nhẹn . Rõ ràng đều là người luyện võ.

Lão nhân khẽ hô:

“Quận chúa, dừng lại đi, quận chúa lại trốn ra ngoài, Vương gia biết được nhất định sẽ trách cứ lão nhân.”

Người nữ nhân chạy phía trước nghe thấy vậy liền kinh hô:

“Lữ thúc, ngươi trở về đi, nói với cha ta, cái Hội Đình kia, ta nhất định không muốn tham gia.”

Lão nhân có chút khó xử vội nói:

“Quận chúa, hội Đình đó là vương gia cố tình sắp xếp cho quận chúa, ở đó tập hợp chính là những danh sĩ giỏi nhất, nhất định quận chúa có thể tìm được Quận Mã gia tài hoa nhất cho mình”

Nữ nhân nghe đến đó liền tức giận nói:



“Chó má cái gì tài hoa, toàn bộ đều là 1 đám văn sĩ yếu đuối, ta mới không cần. Ta ưa thích là giống như cha ta và đại bá, là người có thể 1 mình lực áp vạn quân. Muốn ta gặp đám văn sĩ đó, ta thà cả đời này không xuất giá.”

Lão nhân nghe đến đó liền khó xử. Đang không biết nói gì. Liền nghe được tiếng hổ gầm dữ dội ở phía xa vọng lại. Cả 2 liền quay đầu nhìn theo.

Nữ nhân nghe thấy tiếng hổ gầm liền tỏ ra hứng thú cười nói:

“Khi xưa đại bá dùng sức mình đấm c·hết hổ, ta cũng muốn chứng minh ta mặc dù là nữ nhi cũng có thể làm được điều đó” Nói rồi nàng ta liền xoay người chạy đến nơi phát ra tiếng hổ kêu.

Khi chạy đến nơi, nữ nhân liền giật mình nhìn thấy phía trước mắt có 1 cái nam nhân áo xanh lúc này đang vật lộn với 1 con hổ lớn.

Nam nhân này không ngờ lại chính là Võ Văn. Võ Văn khi nãy lúc khẩn yếu quan đầu mới nhớ ra trong túi áo của hắn có 1 viên đan dược có tính hàn, liền nhanh chóng lấy ra nuốt vào trong bụng. Nhờ vậy liền may mắn giữ lại được 1 mạng.

Nhưng hắn chưa kịp thở ra 1 hơi, liền giật mình nhận ra hỏa diễm không xông phá nội tạng hắn nữa, mà lại bị đẩy ra bên ngoài đang thiêu đốt làn da của hắn. Chỉ kỳ quái là hỏa diễm này lại không thể đốt cháy được quần áo của hắn. Quần áo này của hắn cũng chính là do Lão sư của hắn ban tặng.

Đau đớn cháy xém từ da truyền đến làm Võ Văn kinh hãi. Chợt nhớ ra phía sau nhà hắn khoảng mấy trăm mét có 1 cái thác nước lớn. Liền không chút suy nghĩ xông thẳng vào rừng sâu.

May mắn kịp thời nhảy xuống dưới chân thác nước, nhanh chóng điều hòa được ngọn lửa trong cơ thể phát ra.

Nhưng ngâm mình trong nước 1 chút, nước trong sông cũng bị đốt nóng lên. Không gian cũng trở nên oi bức dữ dội. Đang lúc Võ Văn nghĩ rằng đợi qua hết giữa trưa là sẽ kết thúc.

Thì bất ngờ lúc này phía bên trong 1 cái hang động dưới chân thác nước, có 1 cái lão hổ bị cơn nóng ảnh hưởng mà thức giấc đi ra bên ngoài. Nó vừa nhìn thấy Võ Văn liền gầm lên 1 tiếng lớn, sau đó xông thẳng đến Võ Văn.

Võ Văn thì kinh hãi trợn tròn mắt. Đây là loại hổ gì, thân hình nó to giống như 1 con gấu lớn. Còn lớn hơn gấp 3,4 lần những con hổ mà hắn thấy trong thảo cầm viên.

Lão hổ xông đến nhanh như điện. Nhưng Võ Văn lúc này trạng thái rất bình tĩnh, mắt của hắn khẽ chớp, hắn cảm giác rất rõ, bản thân có thể nhìn thấy chuyển động của con hổ này.

Hắn nhanh như điền liền lách người tránh qua 1 bên, lão hổ liền vồ hụt trong gang tấc.

Một luồng trực giác khó hiểu xông qua đầu của Võ Văn, con hổ này hắn hoàn toàn có thể đối phó. Mặc dù lý trí đang mách bảo hắn phải chạy đi.

Lão hổ vồ hụt liền giật mình, nó xoay đầu lại 1 lần nữa vồ đến Võ Văn, nhưng lần này Võ Văn không chỉ né tránh, bàn chân trong vô thức liền đá vào bụng của lão hổ, làm con hổ đau đớn lộn 1 vòng trên mặt nước.

Đầu hổ rên lên 1 tiếng, nó chồm dậy ánh mắt nhìn chằm chằm Võ Văn, nhân loại này, nó nhất định phải xé xác hắn để hả cơn giận. Ánh mắt của con hổ lúc này rõ ràng chứa đầy sự căm phẫn.

Võ Văn giơ 2 tay lên, gáy đổ mồ hôi nén cười nói:

“A hổ, ta cũng không muốn đánh ngươi, là ta vô ý thôi, ngươi đi đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, ta với ngươi nước sông không chạm nước giếng.”