Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 6: Thế tử âm mưu




Chương 6: Thế tử âm mưu

C6: Thế tử âm mưu

Cổ Loa thành, Tĩnh Hải quân, hoàng cung chính điện.

Nơi này có hoàng khí vờn quanh, trong nghị sự triều, có 2 người nam nhân trung niên lúc này đang ngồi trên ghế rồng cao nhất, cả 2 người đều đang nhắm mắt suy tư.

Người bên phải ngồi trên chiếc ghế có phần thấp hơn 1 chút khẽ hỏi:

"Tỷ phu, ca sẽ nhường ngôi cho Ngập nhi sao?”

Người bên trái đang nhắm mắt, nghiền ngẫm một lúc khẽ lẩm bẩm:

"Không, hắn không thể, ta đã chọn được người kế vị phù hợp.”

Người ngồi bên phải nghe thấy vậy liền giật mình, ngẩn ra.

Cách chính điện 1 cây số đi về hướng Đông Bắc, chính là thế tử phủ. Trong 1 căn phòng tắm đang bốc ra hơi nước nghi ngút.

Nơi này cảnh xuân vô cùng, 3 cái nữ nhân diễm lệ xinh đẹp đang phục thị 1 gã thanh niên trẻ tuổi, đang mặc sức để hắn nhào nặn, cả 3 phát ra tiếng rên rỉ, phóng đãng vô cùng.

Một cái nữ nhân trong đó vừa thở hổn hển vừa cười nói:

“Thế tử gia, ngài là con trưởng Ngô Vương, ngôi vị sau này nhất định sẽ thuộc về ngài, đến lúc đó chỉ mong Thế tử đại nhân đừng quên mất nô gia.”

Gã thanh niên nghe đến đây khuôn mặt đang vui vẻ liền chuyển sang vẻ tức giận, khuôn mặt anh tuấn bỗng hiện ra sát khí cường liệt. Hắn đang phóng dục vẫn giơ chân đá 1 cước vào nữ nhân kia, làm cô ta văng vào góc tường, miệng phun máu tươi, b·ất t·ỉnh nhân sự không rõ sống c·hết.

2 cái nữ nhân còn lại liền sợ hãi la thất thanh. Nam nhân dùng ánh mắt rét lạnh liếc nhìn 2 cái nữ nhân nói:

“Câm miệng.”

2 cái nữ nhân liền sợ hãi, lấy tay bịt kín lấy miệng khóc lóc, run rẩy không dám phát ra tiếng.

....

Một lúc sau, gã nam nhân lúc này đã mang vào phục trang, đang ngồi trong 1 căn phòng vắng nhắm mắt điều tức. Bất chợt 1 cái bóng đen liền rơi xuống trước mặt hắn, bóng đen chắp tay:



“Thế tử gia, nô tài có tin tức.”

Gã thanh niên liền mở mắt, khẽ nói:

“Nói đi.”

Gã thuộc hạ kính cẩn đáp:

“Dương Vân Nga vừa trốn ra khỏi hoàng cung”

Nghe thấy cái tên này, mắt thanh niên chợt sáng, Dương Vân Nga chính là biểu muội của hắn.

Nghĩ đến hắn liền tức giận thầm nói:

“Lão già Dương Tam Kha kia, ta nhiều lần gợi ý lão ta gả Dương Vân Nga cho ta nhưng lão luôn cố tình giả lơ, chính là không muốn. Hừ, nếu nắm được Dương Vân Nga trong tay, giang sơn Tĩnh Hải Quân này ta càng dễ nắm chắc.” Nói rồi càng tức giận nghiến răng, nghiến lợi.

(* Thời kỳ An Nam Tĩnh Hải quân, anh em họ là có thể kết hôn.)

Nói rồi lại nghĩ đến phụ vương hắn cũng không muốn đốc thúc mối hôn sự này. Ông ta hiện tại cũng không thực sự trao nhiều thực quyền cho hắn. Càng nghĩ hắn lại càng tức giận. Tự hỏi rốt cuộc ông ta có xem hắn là con đẻ hay không.

Hắn lại tiếp tục hỏi:

“Vừa rồi phụ vương ta rời hoàng cung 1 thời gian dài, có điều tra ra được là lão đi gặp ai, làm gì chưa?”

Gã áo đen chợt đổ mồ hôi run rẩy đáp:

“Bẩm thế tử, đại vương chính là chân long, lại còn là Cửu tự giả xuất quỷ nhập thần, chúng ta thực sự không thể tra xét ra bất cứ điều gì.”

Gã thái tử nghe đến đây ánh mắt hiện 1 tia sát ý nói:

“Hừ, 1 lũ vô dụng.”

Gã áo đen liền kinh hãi, sau đó vội nói:

“Thế tử, ta có một tin tốt, bên kia muốn gặp ngài, lần gặp này chính là để bàn kế giúp ngài lên ngôi vương.”

Gã thế tử nghe thấy vậy, ánh mắt liền sáng, miệng cong lên thâm độc.



.....

"Ta từ chối.”

Võ Văn lúc này có chút khó chịu, ở đâu lại xông đến 1 cái nữ nhân, mặc dù nàng ta ăn mặc gấm vóc, thân mang châu ngọc không hề tầm thường, nhìn qua liền biết là 1 cái quyền quý, nhưng mở miệng ra liền yêu cầu hắn ta làm thuộc hạ của nàng.

Nghĩ gì vậy, nếu nàng ta muốn kết giao bằng hữu hắn còn có thể cân nhắc một hai đây. Ở đây liền muốn hắn làm thuộc hạ. Mơ đi.

“Ngươi.”

Nữ nhân kia nghe hắn từ chối thẳng liền tức giận vô cùng, nàng ta đang muốn phát tác. Lão nhân liền đứng ra chắn giữa hai người, cười làm lành nói:

“Vị tiểu huynh đệ này, công tử nhà ta chính là đang nói đùa, ngươi đừng chấp nhặt. Chẳng hay tiểu huynh đệ tên họ là gì?”

Võ Văn bình tĩnh đánh giá, chỉ là cái tên thôi, cũng không có gì phải che dấu, lão già này còn vô cùng thâm bất khả trắc, có lẻ muốn điều tra hắn chính là chuyện dễ như trở bàn tay, liền mở miệng nói:

“Tiểu sinh tên là Tiêu Vũ Sinh.”

Lão già khẽ vuốt râu đánh giá nói:

“Vũ Sinh, cái tên rất hay, chẳng hay công tử hiện đang ở đâu, làm nghề gì?”

Võ Văn chợt cảm thấy không khí có chút hơi lạ, có mùi giống như hỏi cung. Nhưng cũng không có gì phải che dấu liền nói:

“Tiểu sinh người làng Đường Lâm, là 1 cái lang y.”

Lão giả nghe đến đây liền tấm tắc khen:

“Tiểu huynh đệ tuổi trẻ liền là lang y, quả nhiên là người tài.”

Nữ nhân bên cạnh liền bĩu môi nói:

“Tuổi này dám tự xưng là lang y, ta nghĩ hắn chỉ là 1 cái lang băm mà thôi.”



Lão giả khẽ liếc nữ nhân 1 cái nhíu mày nói:

“Công tử.”

Nữ nhân liền giật mình 1 cái, không dám tiếp tục nói nhảm. Võ Văn tinh ý liền nhìn ra, lão giả này nhìn như là 1 lão bộc nhưng có lẽ cũng không phải. Hắn cũng không phải kẻ chấp nhặt nữ nhân, liền không quan tâm.

Lão giả cười tủm tỉm lại hỏi:

“Chẳng hay tiểu huynh đệ có muốn gia nhập vào triều đình, trở thành 1 danh thái y hay không, ta chính là có thể tiến cử công tử. Vào trong triều đình, ta đảm bảo công tử sẽ học được rất nhiều.”

Võ Văn khẽ cười, cùng là mời chào, nhưng lão già này tư thái cao minh hơn cô nàng kia đâu phải một hai điểm. Nếu hắn là Tiêu Vũ Sinh thực thụ có lẽ liền không nỡ từ chối. Nhưng hắn ta không phải. Hắn còn phải tìm cách để trở về thế kỷ 21 đây. Đâu có rảnh vào trong triều đình làm mấy chuyện vô bổ. Liền đối đáp qua loa:

“Đa tạ tiên sinh cất nhắc, nhưng tiểu sinh đã có giao ước với lão sư, nhất định vài năm sau có duyên nhất định sẽ cống hiến hết sức mình cho triều đình.”

Lão đầu nghe vậy liền ngạc nhiên, có chút tò mò hỏi:

“Chẳng hay lão sư của công tử là ai? Có thể cho ta biết quý danh được không?” Lão nhân thật sự tò mò, lão sư của 1 cái Cửu tự giả, nhất định không phải hạng tầm thường.

Võ Văn tỏ ra tiếc nuối khẽ nói:

“Thật tiếc, ta cũng không biết tên thật của Ân sư là gì, nhưng trước khi đi, lão sư có để lại cho ta vật này, còn nhắn nhủ ta, sau này chỉ cần vào trong hoàng thành đưa nó ra, liền sẽ có cơ hội gặp lại lão sư.”

Nói rồi hắn liền lấy lệnh bài có chữ “Ngô” đem ra. 2 người lão nhân nhìn thấy lệnh bài này biểu cảm giống như bị sét đánh. Mắt trợn trừng. Nữ nhân lại càng không thốt ra lời lắp bắp nói:

“Ngươi...ngươi... là lấy lệnh bài này từ đâu.”

Võ Văn liền hơi nhíu mày. Hắn lấy lệnh bài ra cốt là để 2 người này thấy khó liền tránh lui, đỡ phải dò hỏi rắc rối. Nhưng 2 người này thấy lệnh bài này lại không hành lễ. Đây là chuyện gì? Là 2 người này không biết lệnh bài này hay thân phận bọn họ tôn quý đến mức có thể tiếp xúc trực tiếp với lệnh bài này mà không cần hành lễ.

Hắn đương nhiên nghiêng về đáp án thứ 2, nhìn điệu bộ nữ nhân này có vẻ dường như biết rất rõ về nó.

Nữ nhân khẽ nhìn về phía lão giả nheo mày: “Lữ thúc, thứ này là...”

Lão giả ánh mắt vô cùng tinh tường. Chỉ nhìn qua 1 cái liền nhận ra. Sau đó khẽ nhếch miệng nói: “Công tử, nó là thật.”

Sau đó không biết là vô tình hay cố ý lão nhân liền vỗ vai Võ Văn 1 cái cong miệng cười nói:

“Tiểu huynh đệ, nhân duyên của chúng ta rất dày đấy.”

Võ Văn kinh hãi, lão đầu chạm vào hắn như thế nào, hắn liền không có nhận ra. Đây chẳng phải nói nếu lão đầu muốn g·iết hắn, hắn liền thần không biết, quỷ không hay mà c·hết rồi.

Nói rồi lão đầu liền kéo nữ nhân cười nói:

“Công tử, chúng ta nên đi thôi, vị tiểu huynh đệ này, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.”