Chương 49: Nhập thần tọa chiếu, vượt qua bậc 2
C49: Nhập thần tọa chiếu, vượt qua bậc 2
Võ Văn đau đớn chôn cất thê tử của mình, trong lòng tự hỏi vì cái gì ta là ngưòi tu đạo trường sinh thê tử ta vẫn phải c·hết.
Trong lòng hắn một luồng ý chí nhẹ nói:
"Hồng trần cuồn cuồn, phàm trần thế tục, sinh lão bệnh tử liền không tránh được, nhưng ngươi thì khác chỉ cần 1 lòng tu đạo nhất định sẽ trường sinh.”
Võ Văn ngây người 1 lúc, sau đó nhẹ giọng đáp:
"Đúng là như vậy.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thời gian hắn dành cho 2 người con từ ban đầu mỗi ngày có thể là 1,2 canh giờ, rồi cũng dần dần giảm đi. Cảm xúc của hắn cũng dần dần chai sạn. Chỉ biết trầm mê vào tu đạo.
Cho đến khi mấy tháng trời hắn chỉ nhốt mình tu hành, không nói được 1 câu.
2 đứa con của hắn đều trưởng thành, sau đó thành hôn, lập thất. Những đứa cháu của hắn dần sinh ra.
Tình cảm của hắn giành cho những đứa cháu cũng không mặn mà. Dường như chưa bao giờ quan tâm chúng nó thế nào, có khỏe hay không, ăn uống như thế nào. Hắn vẫn chỉ nghe theo lời nói trong lòng kia, chỉ cần trường sinh ngươi tự khắc có tất cả thứ ngươi muốn.
Thời gian lại khô khan trôi qua. Cho đến một ngày nhìn lại 2 đứa con của hắn lúc này, mái tóc đã bạc. Nếp nhăn sâu hoắn, thần trí cũng không rõ ràng. Hắn vẫn như vậy, vẫn trẻ trung như lúc ban đầu.
Hắn một lần nữa lại nhìn 2 người con suy yếu dần dần, cho đến khi nhắm mắt xui tay. Lần này trong lòng hắn có chút xao động buồn bã.
Trong lòng hắn vẫn văng vẳng câu nói:
“Hồng trần vất vả, sinh ly tử biệt không tránh được, chỉ có trường sinh mới giúp ngươi tránh khỏi.”
Lần này Võ Văn lại nhìn đến những người cháu của mình. Chợt giật mình nhận ra bản thân không nhận ra bất kỳ ai trong số chúng. Một cảm giác lạc lỏng dâng trào lên trong lòng.
Trong lòng hắn lẳng lăng 1 câu nói mị hoặc cất lên:
“Tiên phàm cách biệt, ngươi là tiên, bọn họ chỉ là phàm nhân, các ngươi vốn không cùng 1 thế giới. Đến một lúc nào đó ngươi liền trường sinh, đồng thọ cũng trời đất. Còn bọn họ chỉ là 1 nắm cát vàng”
Võ Văn khẽ gật gù, khuôn mặt hắn lúc này giống như người gỗ, không thể hiện ra mảy may cảm xúc.
......
Bóng mờ nhíu mày, nhìn khuôn mặt Võ Văn lúc này biểu hiện ra trầm mê, khoái lạc. Nói rõ đã bị trường sinh chi mê trói buộc rất sâu. Khẽ lắc đầu.
Ánh mắt hiện ra vẻ cầu tình hướng về nam nhân tóc vàng. Bởi vì chỉ có hắn có thể can thiệp vào Võ đạo vấn tâm thang mà thôi.
Bóng mờ hằn học nói:
“Ngươi cũng biết kể cả thời đại Thái cổ, chưa từng có ai ở Võ Sư cảnh có thể vượt qua Võ đạo vấn tâm thang tầng thứ 2 mà.”
Nhưng người nam nhân khuôn mặt bình tĩnh nói:
“Kim tiền bối, không cần phải lo lắng, trường sinh chi giai không trói buộc được hắn.”
.....
Võ Văn lúc này nghe theo lời nói trong lòng dẫn dắt liền rời khỏi gia trang.
1 mình đến núi sâu tu đạo. Hắn ở đó 1 ngày, 1 tháng, 1 năm, 5 năm, .... thời gian cứ thế trôi.
Trong lòng hắn lời nói kia vẫn quanh quẩn: “Trường sinh vốn là con đường cô độc, mặc kệ hết thảy đi, mặc kệ thế tục, người lừa ta gạt, mưa máu gió tanh, sinh lão bệnh tử, nhân quả luân hồi, ngươi chỉ cần cầu đạo trường sinh.”
Võ Văn ngơ ngơ ngác ngác tự hỏi:
“Ta trường sinh, rốt cuộc là để làm gì?”
Giọng nói kia trong lòng lại vang lên:
“Không để làm gì, trường sinh tự khắc sẽ có tất cả.”
Võ Văn có nhíu lông mày nói:
“Ta tu đạo, cả đời này sẽ cô độc sao?”
Giọng nói lại vang lên:
“Ngươi không cô độc, đồng thọ cùng thiên địa, cả phiến thiên địa này sẽ đồng hành với ngươi.”
“Ta...ta....” Võ Văn ngơ ngác.
Bỗng dưng lúc này mi tâm của Võ Văn đột nhiên có cảm giác bị xé rách, bắn ra 1 loại cảm giác kỳ dị, huyền diệu, khó nói. Võ Văn thoáng lấy lại tự chủ nhẹ nói:
“Đây, đây không phải đạo của ta. Ta chưa bao giờ muốn bản thân phải cô độc.”
Ở ngoại thế lúc này mi tâm Võ Văn chợt phát ra ánh sáng nhẹ. 2 người nam nhân ngay lập tức nhận thấy, nam nhân tóc hoàng kim khẽ cười.
Bóng mờ giật mình cả kinh nói:
“Trăm thần chi hội, đạo hợp quá huyền, nê hoàng cung khai, nhập thần tọa chiếu. Thực sự là nhập thần tọa chiếu.”
Bóng mờ đưa mắt nhìn nam nhân tóc hoàng kim, lúc này đã hiểu tại sao hắn lại tự tin như vậy. Nhập thần tọa chiếu khai mở, liền có thể thoát khỏi mê võng, tâm như gương sáng.
......
Võ Văn mở to mắt, thần khí vô cùng thanh tỉnh, lạnh lùng nói:
“Biến ra khỏi đầu của ta, đây vốn không phải đạo của ta.”
Giọng nói kia dần biến mất. Hình ảnh tất cả sau đó liền vỡ tan thành từng mảnh.
Nhìn khuôn mặt Võ Văn trở lại bình tĩnh dần mở ra đôi mắt. Luồng ý chí mê hoặc trên bậc thứ 2 cũng đang tiêu tán. Bóng mờ há to miệng:
“Qua, hắn vậy mà vượt qua bậc thứ 2 rồi. Từ cổ chí kim cái Võ Sư thứ nhất vượt qua Võ đạo vấn tâm thang tầng thứ hai.”
Nam nhân tóc hoàng kim khẽ cười nói với Võ Văn:
“Rất tốt, chúc mừng ngươi có thể vượt qua bậc thứ hai.”
Võ Văn nheo mày nhìn qua. Lúc này vẫn không biết đã có chuyện gì xảy ra. Hắn lấy lại ý thức liền thấy bản thân đã đứng vững trên bậc thứ 2.
Lúc này hắn liền ném mọi chuyện ra sau đầu. Bàn chân giơ lên, muốn giẫm lên tầng thứ ba.
1 cái truyền âm hô tới khẽ hô: “Đã đủ.” Chính là bóng mờ truyền âm cho Võ Văn.
Nhưng truyền âm đến ngay tức khắc b·ị đ·ánh tan. Chính là nam nhân ra tay. Bàn chân Võ Văn lúc này đã đặt lên tầng thứ 3 bậc thang.
Bóng mờ kinh hãi, quay đầu nhìn nam nhân tức giận thốt:
“Ngươi làm gì vậy?”
Nam nhân bình tĩnh đáp:
“Để hắn bước, nếu muốn hắn gánh cả mệnh số Nam Hoang, phải để hắn bước được lên bậc thứ 4.”
Bóng mờ nghe vậy mắt liền trợn trừng. Nhìn trân trối Võ Văn.
Nam nhân tóc hoàng kim cười nhẹ:
“Kim tiền bối không cần lo lắng, bậc thứ 3 đối với hắn, so với tầng thứ 2 càng dễ vượt qua.”
.......
Tùy tâm sở dục, Tiêu dao chi giai.
Võ Văn mở mắt. Nhìn lại bản thân hắn khẽ hỏi:
“Ta là ai, đã có chuyện gì?”
Sau đó 1 số ký ức tuôn đổ vào tâm trí hắn. Ta là Tiêu Vũ Sinh, đây là năm Tĩnh Hải Quân thứ 946, Ngô Vương băng hà, khắp nơi tụ nghĩa xuất hiện, cả nước loạn thành 1 bầy.
Ta không quản thiên hạ thương sinh, không cầu quyền thế, địa vị, chỉ cầu tiêu dao tự tại, vui vẻ sống qua một đời.
Chợt lúc này bên tai hắn vang lên tiếng người nói:
“Ngươi có nghe không, thứ sử Trần Hải đang chiêu mộ binh sĩ, chỉ cần g·iết 10 người liền có thể được 10 lượng vàng, g·iết 100 người liền có thể trở thành 1 cái tướng quân. Sau này liền có thể công thành danh trạng, phú quý không lo.”
Võ Văn nghe thấy liền mắt điếc tai ngơ. Công trạng liên quan gì đến ta, tại sao ta phải g·iết những người không quen biết chứ. Họ vốn xuất thân cũng nghèo khổ. Ta cứ thế tiêu dao, cho dù là c·hiến t·ranh cũng không thể lây đến ta.
Hình ảnh lại thay đổi, lúc này hắn xuất hiện trong một ngôi làng nhỏ, sinh hoạt bình dị với người trong làng, cuộc sống tự tại vui vẻ không lo.
Lúc này bên tai hắn bỗng vang lên tiếng nói:
“Có quân lính g·iết vào làng, mọi người mau chạy.”
Ngay tức khắc lúc này có vô số kỵ binh xông thẳng vào trong, chúng thẳng tay chém g·iết, h·iếp dâm phụ nữ, ra tay với cả trẻ em, khung cảnh biến thành 1 bãi chiến trường chỉ trong chớp mắt.
.....
Xin lỗi mọi người, mùa cuối năm, tác bị cảm nên ra chương hơi chậm, những chương hiện tại thuộc vấn đề đạo tâm nên cũng khó viết ra câu từ. Mọi người thông cảm.