Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 48: Vượt qua bậc 1




Chương 48: Vượt qua bậc 1

C48: Vượt qua bậc 1

Võ Văn bị t·ra t·ấn đến mức toàn thân không có khối thịt nào hoàn hảo, máu me chảy dọc toàn thân. Thần trí mơ mơ hồ hồ.

Lúc này giọng sai dịch cười nhạo vang lên:

"Tiêu Vũ Sinh, có người đến thăm ngươi.”

Võ Văn mắt lim dim. Xuất hiện trước mặt hắn lúc này là cái thanh niên mập mạp gọi là Phạm Cô Vân kia.

Phạm Cô Vân thái độ kiêu ngạo nhìn Võ Văn cười nói:

"Ha ha, chỉ là 1 cái đại phu nhỏ nhoi, lại dám chống đối ta. Ngươi đã biết mình ngu ngốc cỡ nào.”

Võ Văn im lặng, không có đáp trả.

Thanh niên mập mạp nheo mày nói:

“Cứng cỏi lắm, ta muốn xem ngươi có thể chịu đựng bao lâu, người đâu dùng hình.”

Nói rồi liền có người dùng dao hơ qua lửa nóng tiếp tục tùng xẻo từng miếng thịt trên người hắn. Sau đó lại có kẻ ném muối lên người. Đau đớn đến cùng cực làm hắn ngất đi. Ngay lúc đó lại bị tát 1 gáo nước tỉnh táo. Tiếp tục dụng hình lặp đi lặp lại, đau đớn đến c·hết đi sống lại.

Thanh niên thân hình mập mạp nhìn Võ Văn bị t·ra t·ấn cười nhẹ nói:

“Tiểu tử, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi mở miệng cầu xin tha thứ, dập đầu làm chó cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

......

Bóng mờ nhìn thời gian, chỉ còn 1 khắc nửa liền đủ 1 canh giờ. Nhìn lại khuôn mặt Võ Văn trên thềm đá đã trắng bệch như người sắp c·hết liền quay đầu không đành lòng nhìn tiếp.

Khảo nghiệm cuối cùng này cũng chính là khó nhất. Ngàn người hết chín trăm chín mươi chín người thất bại. Người vượt qua được cũng là nhờ tu vị cao chống lấy 1 phần. Vì bản thân ai trong lòng cũng sẽ s·ợ c·hết. Đã tâm sinh lòng sợ hãi, ngay giây phút tận cùng đều sinh lòng khuất phục.

.....

Võ Văn mấp máy môi như muốn nói gì đó.



Gã thanh niên mập mạp liền cười đi đến ghé tai vào miệng Võ Văn nhẹ nhàng nói:

“Cầu xin tha thứ đi, ta đang nghe đây. Chỉ cần cầu xin, ngươi sẽ được sống”

Võ Văn lúc này khẽ hút 1 ngụm khí, cổ họng run run nhếch miệng rặn ra từng chữ:

“Đi c·hết con mẹ mày đi thằng mập địt.”

2 bàn tay bị trói gô của Võ Văn lúc này run run nắm chặt, lúc này cả 2 ngón giữa của hắn từ từ chống lên chỉ về phía thanh niên mập mạp.

Hình ảnh sau đó từ từ tan vỡ thành từng mảnh nhỏ

......

Người nam nhân tóc hoàng kim lúc này miệng khẽ nhếch nói:

“Hắn vượt qua bậc 1 rồi.”

“Hả” Bóng mờ nghe thấy lời đó liền giật mình quay đầu nhìn về phía Võ Văn, sau đó liền kinh hãi. Nhìn khuôn mặt Võ Văn thần sắc dần trở lại bình thường, da dẻ hồng hào. Tràn đầy sinh lực. Làm sao không biết Võ Văn đã vượt qua. Khẽ há to miệng. Hắn vậy mà vượt qua thiệt sao.

Võ Văn chợt giật mình mở ra đôi mắt, liền nhìn thấy mình đứng vững ở trên bậc 1 thềm đá. Hắn nheo mày, cảm giác bản thân như vừa kinh lịch qua chuyện gì đó, nhưng hiện tại không có cách nào nhớ rõ. Rốt cuộc có chuyện gì.

Nam nhân tóc hoàng kim cười nói:

“Chúc mừng ngươi đã vượt qua bậc thang thứ nhất.”

Võ Văn ngơ ngác quay nhìn nam nhân tóc vàng khẽ gật đầu.

Bóng mờ kia như vẫn chưa rõ lại truyền âm hỏi:

“Sao hắn có thể vượt qua được, hắn ta vừa rồi rõ ràng còn nhát gan sợ chiến.”

Nam nhân khuôn mặt bình tĩnh truyền âm lại:

“Hắn ta vốn không phải là nhát gan sợ chiến, hắn chỉ là s·ợ c·hết vô ích mà thôi.”



Bóng mờ nghe vậy khẽ “A” 1 tiếng như hiểu ra, sao đó vội truyền âm nói:

“Hắn đã vượt qua bậc thứ nhất nói rõ đạo tâm xuất chúng, ta nghĩ không cần thiết phải để hắn bước tiếp nữa.”

Nam nhân khuôn mặt không phản ứng. Bóng mờ giật mình nhìn qua Võ Văn lúc này miệng lại ngoác, vì bàn chân Võ Văn lúc này đã đạp lên tầng thứ 2 bậc thang. Tim lão lại đánh bộp 1 tiếng

.....

Tiên nhân phủ đỉnh, kết tóc Trường Sinh

“Ta là ai, đây là đâu?” Võ Văn thần trí mơ hồ tỉnh dậy trong 1 căn nhà nghèo nàn đơn sơ.

“Ta nhớ rồi ta tên là A Ngưu, là 1 nông phu. À, ta có một cái thê tử gọi là A Nguyệt, lại còn sinh ra 1 trai, 1 gái vô cùng kháu khỉnh. Cuộc sống gia đình chúng ta vô cùng đầm ấm.”

Võ Văn mơ mơ hồ hồ nhớ ra một số đoạn ký ức.

“Đúng rồi, hôm nay ta phải ra đồng làm việc, để kiếm lương thực cho 2 đứa con nhỏ và thê tử.”

Võ Văn khổ sở đi ra ngoài. Lúc này liền nghe người bên ngoài chạy loạn kinh hô:

“Các ngươi có nghe không, có tiên nhân xuất hiện trong trấn, ngài ấy thương chúng ta nghèo khổ phải chịu sinh lão bệnh tử, liền đến muốn dạy chúng ta thuật trường sinh.”

Võ Văn nghe thấy chữ ‘Trường Sinh’. Trong đầu không rõ như có thứ gì thôi thúc hắn nên đến đó nghe, ngươi chẳng lẻ không muốn trường sinh hay sao.

Võ Văn giống như ma xui quỷ khiến liền đi theo tốp người đến nghe giảng thuật 'Trường sinh.’

Hắn nhìn thấy đó là 1 cái lão nhân cả người tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, từ trên trời bay xuống mang theo thần tích dị tượng làm hắn bị lóa mắt. Ông ta bắt đầu truyền giảng, hắn cũng bị thôi thúc đến nghe say sưa.

Đến giữa chừng cái lão nhân như nhìn thấy gì đó trong đám người, khẽ lắc người. Lúc này cái tiên nhân đã đứng trước mặt hắn, ông ta nhẹ vuốt râu, vô cùng tiên phong đạo cốt nhìn hắn:

“Ngươi có cốt cách kinh kỳ, linh căn cực đỉnh, là cái mầm tu đạo tốt, có muốn theo ta học đạo.”

Trong lòng Võ Văn lúc này như có 1 cái gì đó thôi thúc. Tiên nhân đấy, trường sinh đấy. Chẳng lẻ ngươi không cầu trường sinh sao.

Võ Văn mơ mơ màng màng, sau đó liền chắp tay nói:



“Đồ nhi A Ngưu, mong tiên nhân chỉ điểm.”

Từ đó hắn bắt đầu trầm mê vào tu đạo, trầm mê vào thuật trường sinh. Hắn mỗi ngày đều có tiến bộ. Mỗi ngày đều cảm giác bản thân có thể trường sinh.

Hắn giống bị lời nói gì thôi thúc. Dần dần không còn dùng nhiều thời gian cho vợ con. Bắt đầu dành nhiều thời gian cho việc tu đạo.

.......

Bóng mờ đã không ngăn cản được, chỉ có thể một bộ lo lắng nhìn Võ Văn. Sau đó truyền âm cho nam nhân tóc hoàng kim hỏi:

“Nếu ta nhớ không lầm, Võ đạo vấn tâm thang bậc thứ hai, chính là trường sinh chi giai, thử thách chính là Trường sinh.”

Nam nhân khuôn mặt bình tĩnh đáp:

“Không sai.”

Bóng mờ có chút mất bình tĩnh nói:

“Ngươi tại sao lại không ngăn cản hắn, ngươi biết rõ nếu bậc thang thứ nhất còn có thể dùng bản tâm để kháng cự nhưng bậc thứ 2 liền khác, bậc thứ 2 chính là có mị hoặc.”

Nam nhân khuôn mặt thản nhiên. Bóng mờ lại tiếp tục than thở:

“Mị hoặc sẽ lừa dối tâm trí hắn, dẫn dắt hắn, khiến hắn trầm mê, càng ngày càng đánh mất bản thân, đánh mất tất cả, cuối cùng thần hồn thoát không được huyễn hoặc suy kiệt dần tan biến.”

Nam nhân gật đầu nói: “Đúng là vậy”

Bóng mờ liền tức giận muốn phát tác thì nghe nam nhân nhẹ nhàng nói:

“Ta tin tưởng hắn.”

Bóng mờ giật mình. Lại quay nhìn Võ Văn đang đứng trên bậc thềm thứ 2 lúc này. Khuôn mặt đang tỏ ra vô cùng hưởng thụ.

Bóng mờ liền hoảng, không xong rồi, hắn vậy mà trầm mê rồi. Vậy làm sao thoát được trường sinh dụ hoặc.

.....

Thời gian trôi đi, mới đó đã qua 10 năm.

Võ Văn hắn lúc này vẫn như 10 năm trước không thay đổi. Nhưng thê tử hắn lúc này đã có nếp nhăn. 2 ngưòi con hắn cũng đã lớn khôn.

Đến một ngày, thê tử hắn trở bệnh nặng. Hắn mặc dù là đã học qua tiên thuật nhưng lại không có cách nào cứu nàng. Nhìn nàng từ từ tiều tụy cho đến khi hoàn toàn nhắm mắt xuôi tay.