Chương 47: Võ đạo vấn tâm thang
C47: Võ đạo vấn tâm thang
Bóng mờ phía trong khó chịu thốt:
"Ngươi là đang làm gì vậy, Võ đạo vấn tâm thang cho dù là Đan cảnh bước lên chỉ có 5 phần có thể sống sót. Hắn mới chỉ là Võ Sư.”
Người nam nhân giống như suy nghĩ gì đó nhẹ đáp:
"Thông thường đúng là vậy nhưng tiểu tử này vốn là không bình thường.”
Bóng mờ ngạc nhiên tò mò hỏi:
"Có điểm gì không bình thường.”
Nam nhân tóc hoàng kim cười nhẹ, như nhớ lại điều gì đó trong quá khứ nói:
"Tiểu tử này, ta nhìn thấy ở hắn, Nhập thần tọa chiếu, Tam đỉnh tụ quang.”
Bóng mờ khẽ 'Hứ’ 1 cái sau đó liền trợn to mắt tưởng rằng mình nghe nhầm hỏi lại:
“Ngươi nói cái gì, Nhập thần tọa chiếu, Tam đỉnh tụ quang.”
Giật mình, bóng mờ liền khóa chặt nhìn chăm chú Võ Văn, sau một lúc liền nhíu mày:
“Không thể nào, hắn không thể nào là đám ký tự nhị kia.”
Nam nhân nhẹ gật đầu sau đó lạnh nhạt nói:
“Đúng, hắn không phải, nhưng vì sao hắn lại có Tam đỉnh tụ quang, ta cũng không rõ.”
Bóng mờ ngơ ngác, nếu nam nhân tóc vàng nhìn ra Võ Văn có tam đỉnh tụ quang thì đó chắc chắn là sự thật.
Nhưng nhìn lại 9 bậc thang bằng đá, tâm ông ta lại chùn xuống.
......
Tiên nhân chỉ lộ, không sợ chi giai.
Võ Văn tỉnh dậy liền nhìn thấy mình đã trở lại ở trong căn phòng lang y của mình.
Hắn ngơ ngác, chẳng lẻ những chuyện xảy ra chỉ là mơ.
Lúc này Lai Phúc chạy vào khẽ hô:
“Tiêu đại phu, có bệnh nhân.”
Võ Văn giật mình. Lúc này xuất hiện trước mắt hắn là 1 cái tiểu nữ nhi đã hôn mê, trên mặt đầy vết bầm tím, thân thể rõ ràng đã bị h·ành h·ạ qua. Bé gái này chỉ tầm 11,12 tuổi.
Điều làm Võ Văn tức giận nhất là hạ thể cô bé lúc này đang chảy ra máu tươi, đã bị làm nhục qua.
Võ Văn ánh mắt rét lạnh, nhưng trước mắt liền cứu chữa cô bé.
Một lúc sau hắn khẽ hỏi Lai Phúc:
“Lai Phúc, cô bé này là xảy ra chuyện gì.”
Lai Phúc ấp úng một lúc sau đó liền kể hết mọi chuyện.
Võ Văn nhíu mày:
“Phạm Cô Vân con của Phạm Lệnh Công, cưỡi ngựa đi dạo quanh thành, thấy cô bé đang bán bánh bao. Thấy cô bé có chút tư sắc liền muốn cưỡng đoạt. Cô bé kháng cự liền thành ra như thế này.”
Võ Văn đã nghe qua về Phạm Cô Vân, đây chính là 1 cái phú nhị đại, h·iếp đáp dân lành, không chuyện xấu gì không làm.
Lúc này ở bên ngoài lang phòng chợt vang lên 1 tiếng động:
“Tiêu Vũ Sinh, mau chóng mở cửa, có quan sai đến.”
Võ Văn giật mình, quan sai, sao lại đến đây. Võ Văn chần chừ giây lát, sau đó liền đi ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài lúc này có 1 cái thanh niên mập ú khuôn mặt kiêu ngạo cưỡi hắc mã đang đứng, bên người đang đứng 10 cái sai dịch, hông đeo bội đao.
Nhìn thấy Võ Văn vừa mở cửa, thanh niên mập liền hô:
“Nha dịch, mau vào trong bắt người.”
Sau đó 10 cái nha dịch khẽ hô: “Tuân lệnh Phạm công tử.”
Nói rồi 10 tên liền xông vào, nhìn thấy cô bé đang nằm trên giường bệnh, giơ tay muốn chộp đến.
Nhưng bàn tay đưa đến giữa chừng liền bị Võ Văn giữ lại. Hắn hằn giọng hỏi:
“Các ngươi muốn gì?”
1 tên sai dịch tức giận hô:
“Dám ngăn cản quan sai làm việc.”
Lai Phúc giật mình liền chạy đến bên cạnh Võ Văn khẽ hô:
“Tiêu đại phu dừng lại”. Sau đó khẽ chỉ người thiếu niên cưỡi hắc mã nói:
“Tiêu đại phu, người đó chính là Phạm Cô Vân, con của Phạm Lệnh Công.”
Võ Văn giật mình, khẽ hiểu ra ngọn ngành. Tức giận nhìn bọn chúng quát:
“Các ngươi chẳng lẻ không xem vương pháp ra gì?”
Cái thiếu niên cười nhạt:
“Ở Đường Lâm này, ta chính là vương pháp, bắt luôn hắn.” Nói rồi liền chỉ tay đến Võ Văn.
10 cái sai dịch không phân rõ phải trái, liền xông đến t·ấn c·ông hắn.
Võ Văn tức giận, hắn không muốn để đứng im b·ị b·ắt, liền ra tay đánh trả, nhưng chỉ muốn đánh lui nha dịch, để đối phương thấy khó mà lui.
Nhưng tay hắn vừa chạm vào 1 tên nha dịch muốn ném người ra. Tên này liền sùi bọt, đầu gãy qua, c·hết ngay tại chỗ. Võ Văn giật mình. Đây là chuyện gì.
Mấy cái nha dịch còn lại khẽ hô lớn:
“Giết người rồi, tên này dám g·iết nha dịch. Bắt hắn lại.”
Liên tiếp từng tên xông lên muốn bắt Võ Văn, Võ Văn chưa hiểu chuyện gì, đang muốn xông ra ngoài, thì từng tên nha dịch liền từng người lăn ra c·hết.
Võ Văn rơi ra bên ngoài, khuôn mặt ngơ ngác. Lúc này bên người thiếu niên béo mập bỗng xuất hiện 3 cái người, mỗi người đều khoác chiến giáp. Khí thế đều rất mạnh, đều là Đại Tông Sư. Một người trong đó hô:
“Dám g·iết quan sai triều đình, tội đáng muôn c·hết.”
Nói rồi 3 cái người này liền xông lên. Võ Văn kinh hãi, nhưng chưa kịp chạy trốn liền bị 3 người khóa chặt, trấn áp bắt giữ.
Sau đó hắn bị áp giải lên công đường bị huyện nha kết tội:
“Tiêu Vũ Sinh, ngươi cản trở quan sai làm nhiệm vụ còn dám ra tay g·iết người, có nhận tội không?”
Võ Văn kinh ngạc vội hô:
“Ta vô tội. Ta là bị oan.”
Huyện nha hét lớn:
“Còn dám ngụy biện, người đâu, mau giải vào đại lao, dùng hình cung khai.”
Võ Văn sau đó bị áp giải vào đại lao.
Ngày đầu tiên hắn bị đóng dấu lửa trên người. Hình cung tức giận hỏi:
“Tiêu Vũ Sinh, ngươi có nhận tội không?”
Võ Văn cắn răng chịu đựng nói:
“Ta là vô tội.”
Ngày thứ 2 Võ Văn liên tiếp b·ị đ·ánh nhiều roi vào người, da thịt toàn bộ rách toát.
Hình Cung lại hỏi:
“Tiêu Vũ Sinh, ngươi có nhận tội không?”
Tiêu Vũ Sinh nén đau, thều thào nói:
“Ta vô tội.”
Ngày thứ 3 hắn bị sát muối vào v·ết t·hương, sau đó lại b·ị đ·ánh roi và gậy vào người, đau đớn không cách nào tả xiết.
Hình cung lại hỏi:
“Tiêu Vũ Sinh, ngươi có nhận tội không?”
Võ Văn b·ị đ·au đớn đến mơ mơ màng màng, từ từ nói:
“Ta vô tội.”
Ngày thứ 4, hắn bị kẹp nát các đầu ngón tay, ngón chân. Đau không thể nào tả.
Cung hình lại hỏi, hắn khó khăn nói: “Ta vô tội.”
Ngày thứ 5, hắn bị rút từng cái móng tay, móng chân.....
Ngày thứ 6, hắn bị cắt từng miếng thịt nhỏ trên người ....
Ngày thứ 7, hắn bị tưới dầu lên người,...
Hắn vẫn thều thào nói: “Ta vô tội.”
......
Bóng mờ nhìn khuôn mặt Võ Văn lúc này đang đứng trên bậc thang biểu lộ ra đau đớn không thể tả liên tục thầm lắc đầu.
Võ đạo vấn tâm thang, bậc thứ nhất khảo nghiệm đạo tâm chính là không sợ. Mà khảo nghiệm còn kinh khủng đến vô cùng. Nó đưa con người vào mộng cảnh, đau đớn đến c·hết đi sống lại. Dày vò đến tận cùng. Nếu người tu vi cao còn có thể chống đỡ kháng cự. Người tu vi thấp chỉ có thể bị động để nó dẫn dắt.
Nếu người khảo nghiệm bị khuất phục, đạo tâm cũng sẽ vỡ nát, thần hồn c·hết ngay tại chỗ, hung hiểm vô cùng.
Hắn khẽ truyền âm cho người tóc vàng nói:
“Tiểu tử này, vừa rồi tham gia khảo thí liên tục chạy trốn, còn luôn mồm hô chịu thua, bậc thang thứ nhất khảo nghiệm là gan dạ, không sợ chi giai, sợ rằng hắn liền không qua được.”
Người tóc vàng nghe vậy liền nhẹ đáp:
“Vậy sao, Kim tiền bối, người nhìn xem, nãy giờ hắn đứng trên bao lâu.”
“Hả” Bóng mờ giật mình. Nhìn lại thời gian khẽ ngẩn ra, vậy mà gần được 1 canh giờ rồi. Trụ được 1 canh giờ chính là vượt qua bậc thứ nhất.
Nhìn Võ Văn tỏ ra kinh ngạc. Tiểu tử này tâm cảnh cứng cỏi đến vậy. Nhưng sau đó lại hiện vẻ lo lắng. Bởi vì càng đến cuối giờ, khảo nghiệm mới là khó khăn thật sự.