Chương 41: Nam Hoang thí luyện tràng
C41: Nam Hoang thí luyện tràng
Dương Vân Nga đã tỉnh dậy, nhưng nàng lúc này bị trói chặt, nội lực bị phong ấn. Tức giận nói:
"Tiểu Văn, cởi trói cho ta, ta nhất định phải đi cứu hắn.”
Ngô Xương Văn khuôn mặt khó xử không đáp. Phạm Bạch Hổ nhíu mày nói:
"Quận chúa, cô đừng làm chúng ta khó xử nữa, người bằng hữu đó của cô đã lựa chọn như vậy. Cô nên tôn trọng hắn.”
Đỗ Cảnh Thạc thì miệng lưỡi ác độc hơn nói:
"Đúng rồi quận chúa, đã mấy ngày rồi, có quay lại cũng là không kịp, sợ rằng hắn ta liền lành ít dữ nhiều rồi.”
Hắn chính là ăn ngay nói thật, một cái Võ sư ở giữa trận đấu của 2 cái Đại Tông Sư thì dễ gì vô sự được.
“Đỗ Cảnh Thạc, ngươi còn tiếp tục nói nữa sau khi ra khỏi đấy, Đỗ Động Giang, ngươi cũng không cần trở về.” Dương Vân Nha mắt hằn lại nói.
Trực giác nói cho nàng biết Võ Văn nhất định không sao.
Đỗ Cảnh Thạc nghe vậy liền ngậm miệng. Nhưng lại có 1 tiếng cười nhạt ở 1 bên nói ra:
“Hừ, đại ca ta vô địch thiên hạ, sao có thể có chuyện gì được.” Là Cao Bá Ngọc lên tiếng.
Cả đám người quay đầu dùng ánh mắt xem kẻ ngốc nhìn hắn. Cả đám người đã quen với những lời nói xàm của Cao Bá Ngọc nên liền không quan tâm.
“Chị dâu, ngươi yên tâm đi, đại ca đã nói ngươi đi, hắn liền có thể muốn đi là đi, muốn đến là đến, không phải lo.” Cao Bá Ngọc trấn an Dương Vân Nga.
Ngô Xương Văn híp mắt nhìn Cao Bá Ngọc nói: “Cao Bá Ngọc, cẩn thận miệng lưỡi của ngươi. Dám nói lại từ chị Dâu, ta liền cắt lưỡi ngươi”
Cao Bá Ngọc một bộ ta không sợ trời, sợ đất nhìn Ngô Xương Văn cười nhạo:
“Đến đây, ta lại sợ ngươi quá cơ”
Ngô Xương Văn tức giận đang muốn xông lên. Lại nghe Dương Vân Nga nhìn chằm chằm nói:
“Tiểu Văn, hắn muốn gọi gì kệ hắn, ngươi không được ngăn cấm hắn.”
Ngô Xương Văn nghe vậy liền tức giận đến nghẹn lại, tỷ tỷ vậy mà lại thầm chấp nhận cho tên này gọi nàng là chị dâu.
2 người Phạm Bạch Hổ cũng há miệng, có chút ngạc nhiên. Cả 2 người thầm nghĩ, tiểu tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Đó giờ bọn họ chưa bao giờ thấy cô quận chúa ngang ngược lại có bộ mặt này.
Cả đám người lúc này đang đi, đến nơi xảy ra dị tượng kia. Rất rõ ràng, bọn họ đều nhắm đến Thần Kim Khoáng kia.
Đỗ Cảnh Thạc có điểm tò mò dò hỏi Ngô Xương Văn:
“Thế tử, Vương gia có từng nhắc qua, tranh giành Thần Kim khoáng như thế nào không?”
Ngô Xương Văn lạnh nhạt đáp:
“Nghĩa phụ nói rằng theo cổ thư ghi chép, nơi đó vốn là 1 cái đấu trường. Không có ghi chép cụ thể, nhưng nghe qua chính là có liên quan đến việc chiến đấu.”
Đỗ Cảnh Thạc giật mình:
“Chiến đấu sao?” Hắn giật mình, nếu phải chiến đấu tranh giành với tiểu thế tử không phải chính là phạm thượng sao.
Như nghĩ được Đỗ Cảnh Thạc nghĩ gì, Ngô Xương Văn liền nói:
“Ngươi yên tâm, ta nghe qua chúng ta không cần phải đấu đá lẫn nhau. Thu hoạch được gì liền do năng lực cá nhân”
Đỗ Cảnh Thạc nghe vậy liền thở ra. Sau đó lại hỏi:
“Tiểu thế tử có từng nghe Vương gia nhắc qua về các loại Thần kim khoáng chưa?”
Ngô Xương Văn cũng không giấu diếm liền nói:
“Kim khoáng thiên kỳ bát quái, chủng tồn mười mấy loại, nhưng gọi là thần kim khoáng, chỉ có 4 loại, ta cũng chỉ biết tên 3 loại, adamantium, vibranium, orihancon. Trong 3 loại, mạnh nhất chính là orihancon. Còn loại thần kim khoáng thứ 4 ta cũng không rõ, nhưng dị sách từng đề cập qua, nó mới là mạnh nhất.”
Đỗ Cảnh Thạc nhíu mày hỏi:
“Tên của bọn chúng tại sao nghe lại kỳ quái đến vậy?”
Ngô Xương Văn lạnh lùng nói:
“Đó là tên được nhắc đến trong dị sách, phổ thông đều gọi bọn chúng với 1 cái tên khác. Orihancon còn được gọi là Kim Linh Khí, Adamantium là Ám Bạch Linh, Vibranium là Hắc Thao Khí”
Nghe đến đây Đỗ Cảnh Thạc liền giật mình nói:
“Ta có nghe qua Hoa Lư từng xuất hiện qua 1 khối Ám Bạch Linh chỉ tầm 2 ngón tay, lại dấy lên 1 phen gió tanh mưa máu. Chuyện này là thật?”
Phạm Bạch Hổ lạnh lùng nói:
“Chuyện đó không sai, khối Ám Bạch Linh đó chính là rơi vào tay của nghĩa phụ ta, nghĩa phụ ta đã đưa nó cho Đinh Bộ Lĩnh khi Đinh Bộ Lĩnh cưới con gái nghĩa phụ.”
Dương Vân Nga trực giác rất nhạy. Nàng biết Đinh Bộ Lĩnh kết hôn với con gái Trần Hải. Nhưng trong lời của Phạm Bạch Hổ dường như chứa chút gì đó căm hận.
Đỗ Cảnh Thạc ngờ vực hỏi:
“Chỉ 2 ngón tay, sao có thể đúc được 1 kiện binh khí đầy đủ?”
Ngô Xương Văn đã từng chứng kiến qua Uẩn Thân Tông Khí của Đinh Bộ Lĩnh. Liền nói:
“Hắn chỉ mới dùng nó để đúc mũi thương, thân thương của hắn là 1 loại kim khoáng tầm thường.”
Đỗ Cảnh Thạc giật mình:
“Cái gì, chỉ đúc mũi thương, tại sao ta lại nghe nói hắn chỉ đơn thuần phóng thường liền có thể g·iết được người hơn mình 1 cái tiểu giai?”
Ngô Xương Văn khẽ liếc: “Không sai.”
Đỗ Cảnh Thạc giật mình, chỉ mũi thương đã g·iết vượt 1 tiểu giai, nếu toàn bộ v·ũ k·hí đều làm từ Thần Kim Khoáng không phải liền g·iết vượt cấp như ăn cơm uống nước sao. Ánh mắt liền có chút hướng đến.
Ngô Xương Văn như biết Đỗ Cảnh Thạc nghĩ gì, khẽ cười lạnh. Ngươi nghĩ quá dễ rồi. Thần Kim Khoáng cũng không phải dễ lấy như vậy. Lại nghĩ đến Triệu Khuông Dẫn, thanh hắc kiếm kia, lưỡi kiếm chính là làm từ Vibranium Hắc Thao Khí. Khối Thần kim khoáng kia rõ ràng cũng không nhỏ. Người phương Bắc quả nhiên giàu có.
Đỗ Cảnh Thạc dò hỏi:
“Orihancon Kim Linh Khí đã từng nghe qua có ai sử dụng chưa?”
Phạm Bạch Hổ lạnh lùng nói:
“Ta cũng không rõ, nhưng 2 thanh kiếm mạnh nhất phương Bắc, Can Tương và Mặc Tà, chính là tạo thành từ Orihancon.”
Nghe đến đây Đỗ Cảnh Thạc liền giật mình. Hắn từng nghe qua về 2 thanh kiếm thời xuân thu này. 1 lần huy kiếm liền có thể g·iết cả vạn đại quân. Bọn chúng còn có 1 cái tên khác gọi là Ma kiếm. Hung tàn khát máu vô cùng. Vì không ai chế ngự được nên phải phong ấn bọn chúng vĩnh viễn.
Orihancon chỉ xếp thứ 2, v·ũ k·hí tạo ra uy lực đã khủng bố đến vậy. Hắn tò mò không biết loại Thần Kim Khoáng mạnh nhất kia là thứ gì.
.....
Võ Văn choàng tỉnh dậy, giật mình nhìn quanh.
Phát hiện không có bóng dáng 2 người Triệu Khuông Dẫn và Đinh Bộ Lĩnh. Nhíu mày tự hỏi bản thân sao ở nơi này.
Ngắm nghĩa lại lần nữa liền phát hiện mặt đất dưới chân hắn rất phẳng, nhìn như là đá tảng bị cắt thẳng ra vậy. Xung quanh rất rộng rãi.
Lúc này một cái giọng nói vang lên làm Võ Văn giật mình:
“Xuất hiện người tham gia võ đài thí luyện, căn cứ tu vi người tham gia, chọn ra chiến đấu Linh phù hợp.”
Võ Văn chưa kiểu chuyện gì. Trước mặt hắn lúc này liền xuất hiện 1 cái bóng nam nhân mờ ảo, dần dần ngưng thành thực chất.
Khí tức trên người kẻ này lại là Võ Sư Trung Kỳ. Trên tay hắn lúc này cầm 1 thanh kiếm sắt bén. Hắn không lời nào liền chém đến Võ Văn.
Võ Văn kinh ngạc há miệng.
......
Lúc này Đinh Bộ Lĩnh cũng đứng ở 1 nơi tương tự Võ Văn, trước mặt hắn là hình chiếu 1 người cảnh giới Đại Tông Sư sơ kỳ.
Đinh Bộ Lĩnh không biết bản thân tại sao còn sống, khuôn mặt hắn lúc này hiện lên vẻ chán nản, thất thần. Lúc này cái thân ảnh mờ ảo kia đánh tới. Ánh mắt của Đinh Bộ Lĩnh liền chuyển sang giận dữ.
.....
Trên đường đi, Đỗ Cảnh Thạc tò mò hỏi:
“Tại sao trên đường đi lại không nhìn thấy bóng dáng người phương Bắc nào?”
Ngô Xương Văn lạnh nhạt nói:
“Vì nơi này theo giao ước chính là cấm địa của An Nam chúng ta. Phương Bắc người đến liền sẽ bị trục xuất.”
Lúc này cả đám người bỗng nheo mắt nhìn lên. Thiên không có 1 dòng chữ từ linh khí tạo thành, hạo hãn trường tồn:
“Nam Hoang thí luyện tràng.”