Chương 40: Đinh Bộ Lĩnh bại
C40: Đinh Bộ Lĩnh bại
Khác với Đinh Bộ Lĩnh, trên người Triệu Khuông Dẫn bay ra 1 con hoàng long khổng lồ. Trên miệng cũng ngậm lấy 1 cái Cổ triện tương tự 'Đế’. Hoàng Long vừa ra, tử long của Đinh Bộ Lĩnh liền có 1 chút run rẩy.
Cửu tự, Đệ tam tự 'Đế’. Đinh Bộ Lĩnh mắt trợn tròn : "Sao có thể.”
Hoàng long vừa hiện thế lại gầm lên 1 tiếng. Thiên địa như phủ phục tại chỗ. Đoàn hỏa năng kia lúc này đã không bảo vệ được Võ Văn, đầu gối hắn như muốn quỵ xuống.
Tức thì trên người hắn lúc này bỗng có 1 luồng năng lượng mơ hồ bao lấy. Lúc này hắn liền có ảo giác, bản thân không thể chịu bất kỳ ngoại lực nào tác động. Liền lại tiếp tục trụ vững.
Khí tức Triệu Khuông Dẫn kéo lên, rất nhanh chóng liền vượt qua 3 tiểu giai đạt đến Võ Sư Đỉnh Phong, ngang với Đinh Bộ Lĩnh. Nhưng Đinh Bộ Lĩnh chưa kịp thở ra. Triệu Khuông Dẫn lại cười mỉa mai.
Khí tức hắn lại 1 lần nữa dâng lên, lại 1 t·iếng n·ổ vang lên. Khí tức của hắn lúc này đã hoàn toàn bỏ xa Đinh Bộ Lĩnh.
Đinh Bộ Lĩnh trợn mắt kinh hãi, miệng khô khốc:
“Không thể nào, Đại Tông Sư Cực Chân, sao có thể?” Hắn không tin vào mắt mình.
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt cao vị giai nhìn xuống cười nhạo:
“Giang sơn An Nam của ngươi, sao có thể so với giang sơn Phương Bắc chúng ta.”
Đinh Bộ Lĩnh tức khắc hiểu ra. ‘Đế’ tự cho dù vô cùng mạnh mẽ, chủ yếu sức mạnh liền phát sinh từ ý. Đế Ý của hắn nuôi luyện chính là bao trùm trên khu vực An Nam. Nhưng Triệu Khuông Dẫn hắn tham vọng hơn rất nhiều, lại muốn ôm trọn toàn bộ phương Bắc rộng rợn. Đế Ý nuôi dưỡng lại càng kinh khủng.
Đinh Bộ Lĩnh trong tâm liền xuất hiện bàng hoàng. Tên này mạnh như vậy. Sao ngày trước lại phải chạy trốn.
Có 1 điểm Đinh Bộ Lĩnh không biết. Nếu là vài ngày trước, Triệu Khuông Dẫn liền không dám phát huy Đế ý đến mức này, tối đa chỉ đạt đến Đại Tông Sư Đỉnh phong, nhưng chính là nhờ Võ Văn điều trị mấy ngày nay.
Ám bệnh chuyển biến tốt liền có thể phát huy toàn bộ Đế ý. Tổn thương sau đó lại nhờ Võ Văn đến điều trị.
Võ Văn lúc này nhìn Triệu Khuông Dẫn đứng giữa hoàng long bay lượn. Khí tức mạnh mẽ kia. Làm tâm hắn trùn xuống. Nếu lúc trước hắn còn có thể cảm nhận 1 chút sức mạnh của Triệu Khuông Dẫn, thì lúc này hắn liền bị ngợp hẳn.
Hắn cũng không nghĩ đến Triệu Khuông Dẫn lại mạnh đến mức này. Như vậy hắn làm sao chạy? Hắn ban đầu còn suy tính, đợi 2 bên đánh nhau lưỡng bại cầu thương liền chạy đây.
Triệu Khuông Dẫn sát khí cường liệt, hắc kiếm trảm đến Đinh Bộ Lĩnh, mang theo khí thế phô thiên cái địa.
Bạch thương lao ra chống lấy. Nhưng thắng bại trong giây lát được phân ra. Bạch thương b·ị đ·ánh văng, Đinh Bộ Lĩnh thổ ra ngụm huyết. Uẩn thân Tông Bảo, khí tức liền tương liên.
Đinh Bộ Lĩnh sợ hãi, hắn lúc này rõ ràng đã cảm giác được hơi thở tử thần bên tai. Triệu Khuông Dẫn lại trảm đến 1 kiếm. Ánh mắt rét lạnh. Đinh Bộ Lĩnh gầm thét:
“Không, ta có đế vương chi tư, ta không thể bại.” Trên thân hắn chữ ‘Mãnh’ bùng lên, nội lực bao trùm thành 1 cái viên cầu bọc kín lấy hắn chống đỡ lại kiếm mang.
Nhưng chênh lệch quá lớn, lần nữa kiếm mang lại đâm qua viên cầu dễ dàng. Đâm đến trước mặt Đinh Bộ Lĩnh. Đinh Bộ Lĩnh ánh mắt ngơ ngác thất thần lẩm bẩm:
“Mạng của ta, chẳng lẻ mất ở đây sao?”
Ngay tưởng sinh mạng của Đinh Bộ Lĩnh muốn đi đến hồi kết. Tức thì 1 cái linh lực đại thủ từ đâu xông ra trước mặt Đinh Bộ Lĩnh chắn lấy 1 kiếm này. Dễ dàng liền đẩy lùi hắc kiếm. Cứu lấy hắn 1 mạng. Nhưnh Đinh Bộ Lĩnh vẫn bị dư chấn đánh cho b·ất t·ỉnh, rơi trên mặt đất.
Triệu Khuông Dẫn bị chấn văng ra xa, quỵ xuống thổ ra ngụm máu. Hắn tức giận đứng lên mở giọng nói với khoảng không:
“Tiền bối, chẳng phải đã có giao ước, thủ hộ Linh liền không được ra tay với người trong Linh Cảnh sao, chẳng lẻ ngươi dám bội ước.”
Một cái giọng nói lạnh lùng, vô cảm vang lên không rõ từ nơi nào:
“Hắn có đế vương chi tư Nam Hoang, không thể c·hết trong Linh Cảnh.”
Triệu Khuông Dẫn giọng nói bất bình nói:
“Tiền bối, ngươi làm vậy chính là phá luật.”
Giọng nói kia tức giận rét lạnh nói:
“Câm miệng, còn nói nữa đến ngươi ta cũng g·iết. Đừng nghĩ đến ngươi mang trong người 1 chút tinh huyết của Đại ca, ta liền không dám g·iết ngươi. Đám người Hồng Hoang không phục liền tới tìm lão phu. Đến tên nào, ta liền g·iết tên đó.” Giọng nói rét căm, không hề cho Triệu Khuông Dẫn kháng cự.
Chỉ là lời nói bình thường nhưng tai của Triệu Khuông Dẫn nghe qua, liền bị chấn đến chảy máu ra ngoài. Hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Sau đó thân thể Đinh Bộ Lĩnh liền biến mất, như tan vào không khí. Giọng nói kia lại lạnh nhạt nói:
“Ngươi là kẻ thắng, Long trì này từ giờ là của ngươi.”
Triệu Khuông Dẫn nén đau đứng dậy, nhìn quanh, thân ảnh của Võ Văn cũng đã biến mất. Mặt hắn lúc này không khác gì trái khổ qua. Tức đến nghiến răng nghiến lợi.
.....
1 cái ánh nhìn quét đến Đinh Bộ Linh đang b·ất t·ỉnh khẽ thở dài nói:
“Tiểu tử này tu luyện lại là Vô địch chi tâm, thất bại lần này, sợ rằng Võ đạo sau này liền khó tiến. Thật đáng tiếc cho 1 cái Song Tự giả.”
Nói rồi ánh mắt lại quét đến Võ Văn, lúc này cũng đã th·iếp đi. Nhìn Võ Văn chằm chằm, không rõ là ý gì.
.....
Ngô Xương Văn lúc này thoát ra ngoài, nhìn Dương Vân Nga còn chưa tỉnh thức, lại nhớ lại lúc nãy Dương Vân Nga và Võ Văn 1 bộ sát nhau không muốn chia lìa. 1 cơn ghen tuông liền dâng lên, không thể kiềm chế được.
Hắn quay đầu nhìn Cao Bá Ngọc đang chạy ở sau lưng, ánh mắt híp lại. Một cỗ sát tâm không hiểu dâng lên.
Bỗng lúc này 1 cái tiếng nói vang lên làm cắt đứt sát ý của hắn:
“Là tiểu thế tử. Đúng là ngài ấy.”
2 cái bóng người đen đỏ xông đến, cả 2 đều khôi ngô anh tuấn hơn người, chính là Đỗ Cảnh Thạc và Phạm Bạch Hổ.
Nhìn thấy 2 người này Ngô Xương Văn không dám vọng động, dừng lại động tác của mình nói: “Là ta.”
Đỗ Cảnh Thạc lúc này nhìn thấy Dương Vân Nga b·ất t·ỉnh hoảng hốt hỏi:
“Thế tử, quận chúa, nàng ấy sao vậy?”
Ngô Xương Văn bình tĩnh nói:
“Đại tỷ không sao, chỉ là b·ất t·ỉnh mà thôi.” Ngô Xương Văn nheo mày, có 2 người Phạm Bạch Hổ ở đây, hắn không thể vô duyên vô cớ g·iết 1 người An Nam được.
Phạm Bạch Hổ tinh ý hơn liền hỏi ngọn ngành:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cao Bá Ngọc nghe lời Võ Văn đang muốn thoát đi, liền bị Phạm Bạch Hổ kéo trở về. Chỉ có thể khổ tâm đi theo.
“Long Trì, Đinh Bộ Lĩnh đấu với gã phương Bắc Triệu Khuông Dẫn kia?” Mắt Đỗ Cảnh Thạc liền sáng. Long trì kia hắn cũng muốn.
Nhưng Phạm Bạch Hổ lý trí hơn nhiều nhắc nhở hắn:
“Đỗ Cẩu Cẩu, Long trì đó không đến phần ngươi đâu. 2 cái kẻ kia, dù cho 10 cái ngươi xông lên, cũng chỉ là c·hết oan mạng.”
Đỗ Cảnh Thạc tức giận nói:
“Tiểu Mao, ta đã là 1 cái Đại Tông Sư, ngươi dám khinh thường ta.”
Phạm Bạch Hổ cười nhạt:
“Ngươi muốn c·hết liền đến, ta không cản ngươi.”
Đỗ Cảnh Thạc sau đó liền giật thót hỏi lại:
“Ngươi không đi với ta sao?” Trong lòng hắn cũng có chút tự hiểu lấy. Nếu có Phạm Bạch Hổ tham gia hắn mới dám đi.
Phạm Bạch Hổ dứt khoát trả lời: “Không”.
.....
Linh Cảnh ngày thứ 20, phía trên bầu trời Linh cảnh phát sinh 1 tiếng oanh minh. Có ngũ lôi xuất hiện.
Phạm Bạch Hổ nheo mắt vui mừng nói:
“Thần Kim Khoáng xuất linh rồi.” Đây mới là thứ thiết thực nhất mà hắn và Đỗ Cảnh Thạc hướng đến. Cả 2 người bọn hắn đều không có Uẩn thân Binh khí.