Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 39: Đế đấu Đế




Chương 39: Đế đấu Đế

C39: Đế đấu Đế

Triệu Khuông Dẫn đã quyết giữ Võ Văn ở bên cạnh. Cho dù là ra khỏi Linh Cảnh cũng là tìm cách bắt Võ Văn mang đến phương Bắc. Đương nhiên sẽ không để Võ Văn đi, cho dù bại lộ bí mật của bản thân.

Võ Văn có khổ không thể nói, cứ nghĩ có thể dựa vào lần này tránh thoát Triệu Khuông Dẫn, không nghĩ đến đối phương lại để mắt đến hắn như vậy

Đinh Bộ Lĩnh cũng nhếch mép. Đối với hắn Võ Văn cũng chỉ là 1 cái tiểu nhân vật mà thôi. Sau khi g·iết Triệu Khuông Dẫn, hắn cũng sẽ g·iết Võ Văn bịt đầu mối. Ở lại hay đi cũng không phải chuyện gì.

Dương Vân Nga nghe thấy vậy liền quay người lại đi đến gần Võ Văn. Lạnh lùng nói:

“Nếu hắn ở lại thì ta cũng ở lại.”

Lời nói của nàng như tiếng sấm vang bên tai của Đinh Bộ Lĩnh. Trán hắn nỗi lên gân xanh. Hắn nhìn Dương Vân Nga nhẹ nói:

“Nga nhi, ngươi nói gì vậy. Tranh thủ ra khỏi đây, xong chuyện ta sẽ đến tìm ngươi.”

Dương Vân Nga khuôn mặt lạnh lùng:

“Đinh Bộ Lĩnh, Nga nhi là cái tên ngươi có thể gọi sao, đừng gọi ta thân thiết như vậy. Ta nói ở lại chính là ở lại. Đi hay ở do ta quyết định.”

Võ Văn cũng có chút giật mình, nữ nhân này không nghĩ đến cũng có mặt trượng nghĩa đến vậy.

Đinh Bộ Lĩnh mặt đen lại, lúc này mới để ý nhìn chằm chằm Võ Văn. Tên này có cái gì lại để nàng chú ý đến vậy.

Võ Văn trầm tư 1 chút, sau đó nói thầm vào tai của Dương Vân Nga:



“Ngươi đi đi, tranh thủ thoát khỏi đây, ta tất có cách thoát ra khỏi đây.”

Nhưng dứt lời. Một tia sát ý đánh đến Võ Văn. Là Đinh Bộ Linh ra tay, 1 cái thương long màu trắng phóng đến Võ Văn. Sát phạt kinh khủng. Khóa chặt hết đường lui.

Dương Vân Nga tức giận hét lớn:

“Đinh Bộ Lĩnh, ngươi dám ...”

Nhưng bạch thương của Đinh Bộ Lĩnh đánh đến giữa đường liền bị 1 cái hắc kiếm cản lại. 2 thanh Tông Khí va vào nhau phát sinh 1 tiếng ầm lớn.

Chấn Võ Văn và Dương Vân Nga ở gần đó bay ngược. Võ Văn bình tĩnh ôm lấy nhẹ đỡ Dương Vân Nga đáp lên mặt đất.

Đinh Bộ Lĩnh thấy cảnh đó lại càng điên tiết muốn xông lên quyết tâm g·iết Võ Văn thì 1 cái thanh niên hắc bào liền chắn trước mặt hắn. Bên người hắc kiếm bay lượn như hắc long vờn quanh. Khí tràng vô cùng mạnh mẽ. Sát khí túc liệt. Hắn lạnh lùng nói:

“Đinh Bộ Lĩnh, ai cho ngươi đụng vào huynh đệ ta.” Triệu Khuông Dẫn thực sự vô cùng tức giận, Võ Văn hắn xem như thần y cải mệnh. Lại xém chút nữa liền bị g·iết.

Đinh Bộ Lĩnh mắt híp lại nói:

“Tránh ra.”

Võ Văn tức giận, nhìn chằm chằm Đinh Bộ Lĩnh. Tên này quá cuồng. Không nói không rằng liền muốn g·iết hắn. Thầm ghi trong lòng mối thù này.

Dương Vân Nga cũng tức giận chỉ mặt Đinh Bộ Lĩnh:

“Đinh Bộ Lĩnh, ngươi lại dám ra tay với hắn, ra khỏi Linh Cảnh này, ta nhất định không tha cho ngươi.”

Đinh Bộ Lĩnh ngẩn ra. Không nghĩ đến Dương Vân Nga lại vì một kẻ xa lạ lại muốn cạch mặt với hắn. Từ lâu hắn đã xem Dương Vân Nga như vật sỡ hữu của hắn. Khi nãy Võ Văn thân mật thì thầm vào tai nàng, hắn làm sao có thể chịu được. Hắn gằn giọng nói với Võ Văn:



“Tiểu tử, ngươi có gan liền đi ra đánh một một với ta, trốn phía sau người khác, ngươi có phải nam nhân hay không.”

Võ Văn rất muốn nói, ta là nam nhân nhưng ta không có điên. Hắn tự có hiểu lấy bản thân mình. Nhưng bản lĩnh chọc tức Đinh Bộ Lĩnh hắn vẫn có. Thầm nắm lấy cánh tay nhỏ của Dương Vân Nga nói vào tai nàng:

“Đậu Na, ngươi tin tưởng ta”

Đinh Bộ Lĩnh thấy vậy lại càng điên tiết lên.

Dương Văn Nga khó hiểu nhìn hắn dò hỏi: “Chuyện gì?”

Võ Văn lộ ra khó xử sau đó liền đánh nhẹ vào gáy Dương Vân Nga, nàng liền ngất lịm đi.

Đinh Bộ Lĩnh thấy vậy liền điên cuồng, thương mang lại đâm đến, nhưng lần nữa lại bị hắc kiếm chặn lại.

Đinh Bộ Lĩnh tức giận, cổ triện ‘Mãnh’ mang theo khí tức hạo hãn xuất hiện. Khí tức hắn liền nhanh chóng tăng lên vượt qua 2 cái tiểu giai đạt đến Đại Tông Sư hậu kỳ. Khí tức vô cùng hùng hậu. Chấn cho đất cát văng tứ phía.

Ở trên người Triệu Khuông Dẫn 1 cái hắc động hiện ra như muốn thôn phệ hết thảy, động dạng 1 cái cổ triện ‘Nhược’ xuất hiện ở trên đầu hắn như muốn cắn nuốt vạn vật.

Chữ ‘Nhược’ vừa thành, khí tức của Đinh Bộ Lĩnh lại trở về Đại Tông Sư sơ kỳ, hắn nhìn Triệu Khuông Dẫn chỉ có thể tức nghiến răng nghiến lợi.

Võ Văn nhìn thủ đoạn của 2 người liền giật mình. Hắn nhớ đến bản thân hắn những lúc mất khống chế, trên người cũng có 1 cái cổ triện xuất hiện qua. Đây là thứ gì?

Lúc này hắn mới gọi lại 2 người Cao Bá Ngọc, Ngô Xướng Văn. Dìu Dương Vân Nga đưa cho Ngô Xương Văn nhẹ nói:



“Mang theo nàng ra khỏi đây.”

Ngô Xương Văn khi nãy vừa lại gần, Võ Văn liền cảm thấy tên này sát ý cường liệt. Đã biết rõ nguyên nhân tại sao tên này lại có sát ý với hắn.

Tên nhóc này thì ra cũng để ý Dương Vân Nga. Nữ nhân này đúng là hồng nhan họa thủy. Nhưng từ đầu đến cuối Ngô Xương Văn cũng không có ra tay.

Võ Văn biết gã này chắc chắn sẽ không tổn hại Dương Vân Nga, liền giao nàng cho hắn.

Ngô Xương Văn lúc lại gần đã khóa chặt có ý muốn ra tay với Võ Văn, nhưng 1 tia trực giác báo động cho hắn. Gáy hắn đổ ra 1 giọt mồ hôi. Không dám vọng động. Nhận lấy Dương Vân Nga, liền liếc Võ Văn 1 cái ôm người phóng đi.

Võ Văn nói thầm với Cao Bá Ngọc:

“Đừng lo cho ta, tranh thủ thoát khỏi đây, ra ngoài lập tức tránh thoát tên kia, Đậu Na nàng ta không sao đâu.”

Cao Bá Ngọc luôn lấy lệnh của Võ Văn làm đầu, không hề cãi lời, phóng ngưòi đi. Hắn lúc này cũng là 1 cái Võ Sư sơ kỳ đỉnh, không hề chậm chạp.

Triệu Khuông Dẫn khẽ liếc nhìn. Hắn mặc dù kiềm chế Đinh Bộ Lĩnh nhưng mặc khác cũng sợ Võ Văn tranh thủ chạy. Thấy Võ Văn không có ý định bỏ đi, mới thoáng yên tâm.

Một lúc sau, nơi này chỉ còn lại 3 cái thân ảnh. Đinh Bộ Lĩnh cười khặc khặc.... Cuồng ngạo nói:

“Triệu Khuông Dẫn, ta không biết ngươi dựa vào cái gì mà muốn đấu với ta, sự ngu ngốc của ngươi sẽ trả giả bằng cả mạng sống. 'Nhược’ tự của ngươi chỉ có thể kiềm chế lấy 'Mãnh’ tự, nhưng sao có thể cầm chân được Đế vương”

Dứt lời tức thì một tiếng long ngâm cao ngút vang lên, tử hoàng khí bao trùm cả không gian, 1 con tử long bay ra khỏi người Đinh Bộ Lĩnh, trên miệng tử long còn ngậm theo 1 cái cổ triện ‘Đế’. Chữ Đế vừa xuất thế, thiên địa như muốn triều bái.

Võ Văn ở 1 bên run rẩy bẩy như muốn quỳ xuống xưng thần. Tức thì trong nội thể hắn 1 luồng hỏa khí liền dâng lên, chống đỡ cả cơ thể hắn. Võ Văn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cơ thể vẫn thẳng tắp.

Khí tức Đinh Bộ Lĩnh liên tục kéo lên như vũ bão, không có gì mảy may ngăn cản nỗi. Nhanh chóng vượt qua 3 cái tiểu giai đạt đến Đại Tông Sư Đỉnh Phong. Khí tràng phát ra làm cả không gian đều run lên ầm ầm.

Nhưng Triệu Khuông Dẫn ngửa đầu cười nhạt, không xem ra gì. Mỉa mai nhìn Đinh Bộ Lĩnh:

“Đế vương chi tư, nhưng Đế ý chỉ bao trùm 1 cái An Nam nhỏ bé, có thể gia cố cho ngươi bao nhiêu sức mạnh. Để ta cho ngươi thấy cái gì mới gọi là Chân Đế ý thực sự.”

Đinh Bộ Lĩnh nghe thấy vậy liền kinh sợ, trong lòng báo động. Dứt lời trên người Triệu Khuông Dẫn cũng phát sinh 1 tiếng long ngâm r·úng đ·ộng cả thiên địa.