Chương 36: Võ Văn đánh cờ
C36: Võ Văn đánh cờ
3 người Võ Văn lúc này đứng chung 1 chỗ, Dương Vân Nga lông mày nhíu lại, có sát khí phát ra:
"Hừ, phương Bắc tặc nhân.”
Võ Văn lúc này đổ mồ hôi hột, lông tơ dựng đứng. Nếu lúc trước tu vi của hắn còn yếu. Không cảm nhận được tu vi của Triệu Khuông Dẫn. Thì lúc này đã là Võ Sư trung kỳ hắn liền có chút nhận ra, đây là 1 kẻ còn mạnh hơn mấy người Phạm Bạch Hổ rất nhiều.
Hắn ta chắc chắn là 1 cái Đại Tông Sư. Hắn cho Võ Văn cái cảm giác là 1 đầu quái thú thượng cổ đang thu mình lại. Chỉ cần giơ móng vuốt, Võ Văn liền không có sức chống cự. Võ Văn mặt không chút máu khẽ thầm nói với 2 người bên cạnh:
“Từ giờ để ta đến nói chuyện với hắn, cả 2 người không muốn c·hết liền câm miệng cho ta. Đừng để lộ ra biểu cảm gì.”
Dương Vân Nga nghe vậy liền tức giận, còn Cao Bá Ngọc 1 bộ để đại ca tùy ý quyết định.
Võ Văn đi đến chắp tay bình tĩnh cười nói với Triệu Khuông Dẫn:
“Không sai Triệu huynh, ta chính là vừa vào Linh Cảnh liền rơi xuống đây, đã ở đây hơn 10 ngày rồi.”
Khi Triệu Khuông Dẫn hỏi những lời trên. Võ Văn đã tính toán qua ý đồ của hắn. Hiện tại hắn chính là đang cùng với Triệu Khuông Dẫn đánh cờ, chỉ mong 2 người phía sau không để lộ biểu cảm gì.
Triệu Khuông Dẫn khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên 1 cái. Võ Văn giật thót, sau đó vội nói:
“Triệu huynh, huynh là người phương Bắc hiểu biết rộng rãi, chắc biết được dòng suối trắng này chính là Long Trì. Ta vô cùng quý huynh, Long trì này xin nhường huynh đến tu luyện.”
Triệu Khuông Dẫn đương nhiên nhận ra, lúc thấy Long Trì này hắn liền vô cùng vui vẻ. Thứ này không phải ở Linh Cảnh nào cũng tồn tại. Nó có thể giúp tu vi của hắn tăng tiến 1 đoạn.
Triệu Khuông Dẫn vô cùng thông minh. Khi nãy đã nhìn ra 1 chút biểu cảm của Dương Vân Nga có chút vấn đề. Nhưng hắn rất thưởng thức Võ Văn liền cười đáp:
“Tiêu huynh, huynh đã có thành ý, Triệu mỗ liền mặt dày tiếp nhận.”
Đúng lúc này chợt có biến xảy ra. 1 tia sát ý lạnh thấu xương đánh đến. Mục tiêu chính là Triệu Khuông Dẫn.
Võ Văn giật mình kinh hô: “Đừng”. Là Dương Vân Nga ra tay. Nàng nhìn thấy Triệu Khuông Dẫn phòng bị lỏng lẻo liền chớp thời cơ đánh tới. Trong tay nàng xuất hiện 1 thanh kiếm xanh lam, đây là Uẩn thân Sư Khí của nàng.
Võ Văn muốn cản lại nhưng đã chậm. Triệu Khuông Dẫn cười lạnh khẽ “Hù” 1 cái.
Sau đó dị biến xảy ra, Dương Vân Nga đang công tới liền giống như người mất hồn chôn chân tại chỗ. Đến lúc hoàn hồn lại đã bị Triệu Khuông Dẫn bóp chặt cổ, nội lực bị cầm cố, xách như gà con.
Võ Văn giật mình. Đối phương làm cách nào. Hắn chỉ nhìn thấy Dương Vân Nga đơ ra 1 cái, sau đó liền bị khống chế. Không hề có 1 v·a c·hạm, đánh nhau gì hết, đây là thủ đoạn gì?
Dương Vân Nga dù gì cũng là 1 cái Võ Sư Đỉnh phong. Hắn còn có cảm giác nàng còn mạnh hơn mấy người Kiều Công Hãn lúc vừa vào Linh Cảnh, lại b·ị b·ắt dễ dàng đến vậy.
Triệu Khuông Dẫn đánh giá Dương Vân Nga 1 chút cười vui vẻ nói:
“Không nghĩ đến lại gặp 1 cái Cực Âm Hàn thể ở đây, đúng là trời cũng giúp ta.”
Hắn thực sự rất vui mừng, tìm được Long trì còn thu được 1 cái Cực âm hàn thể. Hấp thu nguyên âm của nàng, thải âm bổ dương, hắn liền có thể đơn giản bước vào Đại Tông Sư trung kỳ.
Dương Vân Nga cố gắng vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của Triệu Khuông Dẫn nói:
“Buông ta ra, ngươi có biết ta là ai, đụng vào ta, ngươi tất c·hết.”
Triệu Khuông Dẫn cười lạnh nói:
“Ta biết ngươi là ai, xong chuyện lần này ta nhất định mang sính lễ đến hỏi cưới ngươi. Thân phận tiết độ sứ Hậu Tấn của ta, ngươi nhất định cũng không thiệt thòi.”
Đối với người phương Bắc, 1 cái vương An Nam cũng chỉ là 1 cái tiết độ sứ man di mà thôi. Mà hắn là Tiết Độ Sứ phương Bắc. Liền nghĩ là cao quý hơn nhiều.
Nói rồi Triệu Khuông Dẫn liền quan sát xung quanh tìm một nơi kín đáo mà hành sự.
Dương Vân Nga trợn mắt. Trong mắt có ý quyết liệt. Nàng cho dù c·hết, tuyệt không muốn làm lô đỉnh cho người phương Bắc. Liền muốn cắn lưỡi t·ự v·ẫn. Nhưng sau đó đầu óc nàng bỗng nhiên trống rỗng. Không biết trước đó muốn làm gì, mặt đơ ra.
Triệu Khuông Dẫn cười nhạt:
“Ở trước mặt ta, ngươi muốn t·ự s·át thì mơ đi.”
Võ Văn mặc dù kinh sợ nhưng không thể thấy c·hết mà không cứu. Liền kinh hô:
“Khoan đã Triệu huynh.”
Triệu Khuông Dẫn quay đầu liếc nhìn Võ Văn. Hắn mặc dù thưởng thức tài hoa của Võ Văn nhưng chỉ dừng lại ở đó. Nếu Võ Văn muốn cản hắn. Hắn cũng không tha.
Võ Văn cổ họng khô khốc. Cố gắng để bản thân bình tĩnh nói:
“Nàng ta là nữ nhân của ta, huynh có thể nể mặt ta mà tha cho nàng được không?”
Triệu Khuông Dẫn quay đầu, hàn ý rét lạnh nói:
“Cô ta thủ cung sa vẫn còn, nói rõ vẫn còn trinh trắng. 2 người chưa phát sinh quan hệ, Tiêu huynh nên cân nhắc tìm một nữ nhân khác.”
Trong lời nói có 1 tia sát khí phảng phất, không muốn đối phương nghịch ý hắn.
Võ Văn biết hiện tại đối cứng với đối phương chính là chỉ góp thêm 2 cái mạng của hắn và Cao Bá Ngọc mà thôi. Nhưng hắn nhận ra gì đó. Cuộc cờ này vẫn có cách cứu vãn, khẽ nói:
“Triệu huynh, hơi thở của huynh cứ 8 nhịp liền sẽ có 1 tia đứt quãng, phải chăng huynh có ám bệnh trong người”
Lúc này sát khí trên người Triệu Khuông Dẫn liền bùng lên, như thành thực chất. Mắt hắn nhìn đến Võ Văn không còn 1 tia cảm tình. Ám bệnh này chính là nghịch lân của hắn. Ai biết được cũng liền c·hết. Hắn tuyệt đối không để chuyện này lộ ra ngoài.
Võ Văn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng đã đâm lao liền theo lao liền e dè nói:
“Triệu huynh, ta ngoài là 1 cái văn sĩ, còn là 1 cái thần y, bệnh của huynh có thể để ta đến kiểm tra, ta có niềm tin 9 phần có thể chữa được. Chỉ cần huynh buông tha cho nàng” Võ Văn cố tình nói bản thân là thần y để đối phương xem trọng hơn.
Triệu Khuông Dẫn nheo mắt, bệnh của hắn, hắn liền biết, đến cả Hoa Nhan đỉnh cấp truyền nhân của Hoa Đà cũng không thể cứu chữa. 1 cái lang phu An Nam lại dám nói mình làm chuyện mà thần y phương Bắc cũng không thể. Không thể nào.
Nhưng có điểm đặc biệt là Võ Văn đứng cách xa nhưng liền có thể nhận ra hắn có bệnh, về khoảng ánh mắt đã hơn Hoa Nhan 1 bậc. Hoa Nhan phải bắt mạch cho hắn thì mới phát hiện ra.
Võ Văn rất e ngại Triệu Khuông Dẫn ra tay tát c·hết hắn vội nói:
"Triệu huynh, có thể cho ta thử 1 chút. Huynh là 1 cái Đại Tông Sư, chẳng lẻ còn sợ ta lén lút ra tay với huynh sao?”
Triệu Khuông Dẫn ngẫm nghĩ, để đối phương thử 1 chút cũng không phải vấn đề, ánh mắt có sát khí phát ra rõ ràng nói:
“Tiêu huynh, hy vọng huynh không đùa giỡn với ta.” Hắn đã quyết nếu Võ Văn không chữa bệnh được liền g·iết không tha.
Triệu Khuông Dẫn liền thả tay cho Dương Vân Nga rơi xuống. Nàng ta điên cuồng 1 lần nữa muốn xông lên liền bị Võ Văn ôm chặt lại. Thì thầm vào tai:
“Nghe ta, ngươi xông lên chỉ có m·ất m·ạng uổng phí, giữ được rừng xanh, sợ gì không củi đốt.” một lúc sau hiểu được tình huống hiện tại, Dương Vân Nga liền khống chế bản thân bình tĩnh lại.
Triệu Khuông Dẫn cười lạnh, Dương Vân Nga hiện tại chính là cá ở trong chậu, hắn cũng không sợ nàng chạy thoát.