Chương 35: Thiên Cổ Dị Sách, khách không mời mà đến
C35: Thiên Cổ Dị Sách, khách không mời mà đến
Linh Cảnh, ngày thứ 13
Võ Văn lúc này đã quen với việc Dương Vân Nga kè kè bên cạnh. Đơn thuần xem như là 1 cái đuôi thôi.
Võ Văn nhìn con dao ở trong tay, lúc này đã có chút sứt mẻ. Trong lòng ảo não. Chùy thủ này làm hắn tiêu tốn 5000 lượng vàng để làm ra. Cũng xem như là chém sắt như chém bùn.
Nhưng lần đánh với đầu bạch tuộc kia, liền bị mẻ. Sợ rằng cũng không dùng được bao lâu nữa. Chợt cảm thán. Nếu sau này gặp đối thủ mạnh hơn. Lại không có v·ũ k·hí để dùng.
Dương Vân Nga như nhìn ra lo nghĩ của Võ Văn liền cười nhạt:
“1 kiện dao rách mà thôi, không cần tiếc nuối. Ta biết được ở trong Linh Cảnh này có 1 nơi có chứa Thần linh kim khoáng Orihancol. Tìm được khoáng thạch này đúc Uẩn thân binh khí không phải liền mạnh hơn tỷ tỷ lần.”
Võ Văn giật mình, Orihancol, thứ này không phải tên của siêu kim loại ma pháp lưu truyền ở hiện đại sao? Sao cái tên này lại được nhắc ở đây liền tò mò hỏi:
“Orihancol, đó là thứ gì? còn Uẩn thân binh khí là gì?”
Dương Vân Nga lại một bộ nhìn nhà quê cười mỉa, bỗng nàng nhìn hắn 1 cái, miệng nhếch ánh lên vẻ giảo hoạt mưu mô.
Võ Văn khẽ giật mình, bước lùi lại, thầm nghĩ, nữ nhân này điệu bộ gì vậy. Chẳng lẻ cô ta thèm cơ thể của ta.
Dương Vân Nga nhìn cử chỉ của Võ Văn khẽ nhăn mày. Tên này chắc chắn đang nghĩ gì đó không tốt lắm. Sau đó lạnh lùng nói:
“Nói cho ngươi biết cũng được, chỉ cần ngươi đồng ý ta một việc.”
Võ Văn liền giơ tay lắc đầu nói :
“Xin lỗi, ta là người vẫn có điểm giới hạn, nhất định không b·án t·hân đâu.”
Dương Vân Nga nghe vậy khẽ ngẩn ra, sau đó liền “A” một tiếng tức giận, đứng lên chỉ tay vào mặt Võ Văn nói:
“Họ Tiêu kia, ta nói lúc nào là ta muốn thân thể của ngươi. Ngươi có cho ta, ta cũng không thèm.”
Võ Văn khẽ lắc đầu, 3 ngày nay ngươi không phải cứ chăm chăm bám theo ta. Bây giờ còn phủ nhận. Hắn có chút muốn biết 2 thứ đồ vật kia, liền hỏi:
“Vậy điều kiện ngươi đưa ra là gi?”
Dương Vân Nga chần chừ một chút sau đó nói:
“Rất đơn giản, đó là sau khi ra khỏi Linh Cảnh này, ngươi liền trở thành ngự trù riêng cho ta. Ta đi đâu, ngươi đi theo đó.”
Võ Văn ngẩn ra sau đó cười lạnh nói:
“Như vậy thì ta có khác gì b·án t·hân cho ngươi đâu. Thôi, xem như nãy giờ ta chưa nói gì.”
Võ Văn nghe ra 1 chút, nàng ta nhắc đến chữ ngự trù, liền lộ ra nàng ta xuất thân hoàng cung. Thân phận sợ rằng không nhỏ.
Võ Văn là người thông minh. Hắn tính toán triều đình cũng sắp có biến lớn rồi. Hiện tại cũng không muốn dây vào vũng nước đục này.
Dương Vân Nga nghe Võ Văn từ chối liền tức giận. Nàng ra điều kiện này đương nhiên có 2 ý đồ. 1 là tên này nấu ăn làm nàng có chút nghiện, muốn trầm mê. Thứ 2 đương nhiên là giữ hắn ở gần để nàng có thể tiếp tục tu luyện. Không ngờ đến hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy.
“Ngươi....ngươi có biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn nấu ăn cho ta, ta đều không thèm không? Ngươi được vinh hạnh như vậy, còn muốn gì nữa.” Dương Vân Nga phồng mang trợn má, chống nạnh nói.
Võ Văn liền bỏ ngoài tai. Nhắm mắt dưỡng thần. Dương Vân Nga liền tức đến sùi bọt mép. Nhưng nghĩ đến gì đó liền cười lạnh, một bộ ta có cách cười nói:
“Thêm 1 điều kiện, chỉ cần theo ta, mỗi tháng sẽ cho ngươi bổng lộc 10 vạn lượng vàng.” Dương Vân Nga một bộ tự tin. Nàng biết Võ Văn là 1 cái quỷ nghèo hám tài, nhất định sẽ chấp nhận.
Võ Văn thật sự có chút giật mình, nữ nhân này quả nhiên tài đại khí thô. 1 tháng 10 vạn lượng, 1 năm liền 120 vạn lượng. Đây quả thật là 1 bút khổng lồ. Nhưng hắn suy nghĩ kỹ liền thấy không đáng. Liền tiếp tục giả lơ.
Dương Vân Nga ra chiêu không thành công liền có chút trợn rồi. Tên quỷ nghèo này sao lại không chấp nhận. Nàng cắn răng 1 cái phun ra từng chữ:
“1 tháng 100 vạn lượng vàng.”
Đạo tâm Võ Văn lúc này thực sự có chút lung lay rồi. Hắn thực sự muốn quay đầu nói ‘Thành giao’. Nhưng sau đó liền kéo lại, không có gì quý hơn mạng nhỏ của bản thân. Vì không để Dương Vân Nga công kích tinh thần của mình nữa liền khó khăn nói:
“Thân trai, chí ở bốn phương, sao có thể nhốt mình ở nơi bếp núc được. Đậu Na ngươi đừng nói nữa, ta nói không là không.”
Dương Vân Nga giật thót. Tên này sao bỗng dưng lại thể hiện ra khí khái nam nhân như vậy. Nhưng tại sao giác quan nữ nhân báo cho nàng biết là tên này đang giả bộ. Liền nhíu mày, có chút vò đầu bứt tai.
Một hồi biết không thể lung lay được Võ Văn. Nàng liền khó chịu nói:
“Kể cho ngươi cũng không phải không thể, nhưng với điều kiện sau này ngươi phải giúp ta 3 lần. Yên tâm sẽ không phải là điều đại gian đại ác, tổn hại người thân, bạn bè của ngươi. Cũng sẽ không tốn nhiều thời gian của ngươi.”
Võ Văn nghe vậy mắt liền sáng. Nhưng sao có cảm giác nghe rất quen. Cái này không phải giống cái tên Trương Vô Kỵ với cô nàng Triệu Mẫn kia sao. Hắn suy nghĩ 1 chút, thấy không thiệt thòi lắm liền nói:
“Thành giao.”
Võ Văn nghe Dương Vân Nga thuyết giảng liền mồm chữ A, mắt chữ O. Thì ra còn có 2 loại binh khí. Dương Vân Nga nói tên các loại khoáng kim như Orihancol, Uranium,... cũng như Binh Khí dị sinh kia là được nhắc đến trong một cuốn dị sách. Thiên Cổ Dị Sách.
Còn để đúc tạo Uẩn Thân Binh khí, ngoài cần Kim Khoáng Ma pháp, còn cần tinh huyết của chủ nhân kết hợp với Võ đạo ý chí của người sử dụng.
Võ Văn không hiểu Võ Đạo ý chí cụ thể là gì, nhưng nó sẽ quyết định binh khí ra đời là v·ũ k·hí gì, có thể là kiếm, đao, thương, tùy loại thiên kỳ bát quái.
Còn lại sức mạnh của Binh Khí cũng như cấp độ nó phát triển phụ thuộc vào sức mạnh, tinh huyết của chủ nhân nuôi dưỡng.
Cao Bá Ngọc cũng được hưởng lây từ Võ Văn nghe giảng một chút. Nhưng hắn cái hiểu cái không. Cũng không quá hứng thú với Võ Đạo nên không mấy chuyên tâm.
Thời gian lại thấm thoát qua thêm 1 ngày. Nơi Long Trì này của Võ Văn liền tiếp đón 1 vị khách mới.
Triệu Khuông Dẫn đến,
Triệu Khuông Dẫn men theo cảm ứng liền tìm ra nơi này. Nhìn thấy nơi này xuất hiện 3 người ở đây hắn liền ngạc nhiên vô cùng.
Điều kinh ngạc nhất là hắn cảm nhận được khí tràng sức mạnh của Võ Văn. Hắn cười nói như 1 cái bằng hữu thông thường:
“Tiêu huynh, mấy ngày không gặp, không nghĩ đến Tiêu huynh đã là một cái Võ Sư trung kỳ, là trước đó ta nhìn nhầm, hay là do huynh che dấu quá sâu.”
Hắn nhớ rõ khi nhìn thoáng qua Võ Văn 14 ngày trước, Võ Văn mới chỉ là 1 cái Võ Đồ hậu kỳ. Sao hôm nay lại biến thành 1 cái Võ Sư trung kỳ rồi. Đây là tốc độ tu luyện gì, 14 ngày đột phá 3 cái tiểu cảnh giới.
Nhưng sau đó lại nghĩ đến Võ Văn có thể từ đầu liền rơi xuống Long Mạch này liền thở ra 1 hơi. Ở trong Long Mạch tu luyện phá 3 tiểu cảnh giới trong 14 ngày chính là có khả năng.
Võ Đồ ở nơi linh khí đậm đặc đến thế này rất dễ liền phá cảnh. Nhưng 14 ngày phá 3 tiểu cảnh cũng là rất tốt. Thầm đánh giá tư chất của Võ Văn cũng thuộc hàng tru·ng t·hượng.
Nhưng vì để cho an tâm liền hỏi dò Võ Văn 1 câu:
“Tiêu huynh, huynh vừa vào Linh Cảnh liền rơi xuống đây sao?”