Chương 31: Dương Vân Nga béo mập
C31: Dương Vân Nga béo mập
Võ Văn quay đầu, không muốn giải thích. Ném lại viên ngọc đỏ trong tay trở lại cho Dương Vân Nga:
"Ngươi có thể không ăn?”
Sau đó liền thành thục đặt 2 con cá lên nướng. Rất nhanh 1 mùi thơm ngào ngạt lại bốc lên.
Dương Vân Nga nhăn mặt. Liền nhìn thấy cá đã chín, Võ Văn đem xuống 1 con cá ăn ngon lành, ngấu nghiến.
Nàng lúc này làm gì không biết là những thứ Võ Văn bỏ vào vừa rồi không hề có độc.
Nhìn thấy Võ Văn lại muốn ăn con cá còn lại. Liền đưa tay ra muốn bắt lấy nói:
"Con cá này ta muốn ăn.”
Võ Văn không chiều theo ý nàng, giật phăng con cá. Đang tính đưa lên miệng ăn. Liền thấy Dương Vân Nga khó xử nói:
“Ta đưa ngọc cho ngươi không phải là được sao?”
Võ Văn cười nhạt, vốn dĩ là không sao nhưng đối phương nghi ngờ nhân cách của hắn, hắn liền khó chịu. Há miệng cười lạnh:
“Ta đổi ý rồi, 1 con cá 10 vạn lượng vàng.”
Dương Vân Nga há miệng, tức giận đỏ mặt nói:
“Ngươi đường đường là nam nhi lại đi chấp nhặt với nữ nhân, làm gì có vụ tăng giá như vậy chứ”
Võ Văn giả lơ, hắn chính là không muốn cho nàng ăn. Nhưng sau đó liền nhìn thấy Dương Vân Nga lấy ra trên người thêm 1 viên ngọc đỏ tươi, ném cả 2 viên ngọc cho hắn, tức giận nói:
“Đưa cá cho ta.”
Võ Văn trợn mắt, nữ nhân này, giàu có đến vậy sao. Cô ta rốt cuộc có bao nhiêu đồ tốt. Không thể nuốt lời liền đưa con cá cho Dương Vân Nga.
Dương Vân Nga liền vui như trẻ thơ nhận cá ăn ngấu nghiến.
Sau một lúc vì tò mò Dương Vân Nga khẽ hỏi:
“Những thứ vừa rồi ngươi bỏ vào là gì vậy?”
Võ Văn cảm thấy cũng không có gì phải che dấu liền nói:
“Thứ bột trắng này là muối, thứ màu nâu sệt này là mật ông, hạt này gọi là tiêu, nước màu nâu đen này là cốt me...”
Dương Vân Nga nghe hắn nói liền nghe qua toàn những thứ kỳ lạ. Chỉ có muối và mật ong nàng có biết qua. Liền nhăn mặt nói:
“Ngươi nói dối, muối ta đã thấy qua, nó là hình hột, sao có thể mịn như vậy được?”
Võ Văn không buồn giải thích bản thân có thể tinh chế lại muối thô. Liền nói:
“Tin hay không là tùy ngươi.” Hắn có chút suy nghĩ, người An Nam thời kỳ này nấu ăn vẫn rất sơ sài, cũng không hơn người nguyên thủy là bao. Văn hóa ẩm thực vẫn chưa phát triển.
Dương Vân Nga lúc này có chút nhíu mày dò hỏi:
“Khi nãy tỉnh dậy, ta cảm thấy cơ thể có chút là lạ, giống như bị đụng chạm qua.”
Võ Văn đang ăn cá, nghe thấy vậy liền có chút sặc. Liền làm một bộ vô tội nói:
“Ngươi khi nãy bị nước cuốn rơi xuống đây, chắc là do va đập nên mới có cảm giác đó.”
Dương Vân Nga một dạng ngờ ngợ suy nghĩ, nếu là va đập thì trên ngưòi ít nhất phải có bầm tím, hay tổn thương gì chứ. Nàng lại không có cảm giác giống vậy.
Sau khi ăn xong con cá, Dương Vân Nga lại có cảm giác thèm thuồng. Thực sự là ngon đến mức nàng không dừng lại được.
Lại tìm tòi trong người không có thứ gì vô dụng bỏ ra đưa Võ Văn. Liền buồn bã.
Võ Văn cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng liền nói:
“Ngươi muốn ăn thêm cá, ta sẽ làm cho ngươi, con này là miễn phí.”
Dương Vân Nga ngẩn ra nhìn Võ Văn nghi ngờ hỏi:
“Ngươi tốt như vậy?”
Võ Văn day trán:
“Ngươi có thể không ăn.”
“Ăn chứ.” Dương Vân Nga một bộ trẻ thơ đòi quà, mắt sáng rỡ.
Rất nhanh thêm 1 con cá nướng liền vào tay của Dương Vân Nga.
Nàng ăn cá lúc này mới cảm thấy Võ Văn có chút thuận mắt, thầm nghĩ, tên này cũng không tệ lắm. Sau đó khẽ cười nói:
“Đợi sau khi bổn cô nương khỏe lại, ra khỏi đây, ta bảo kê cho ngươi.”
Vừa rồi nàng còn tính khi hồi phục hoàn toàn liền cho Võ Văn 1 bài học, nhưng vì miếng ăn vừa rồi, hận thù liền tiêu tán. Nàng còn muốn sau này bắt Võ Văn nấu ăn cho nàng.
Võ Văn cười nhạt, một cái xém c·hết còn cần hắn cứu mạng lại đòi bảo kê cho hắn. Liền bỏ ngoài tai.
Võ Văn không chấp nhặt sau đó liền nướng cho Dương Vân Nga mấy con cá. Ăn đến tràn bụng mới dừng lại.
Võ Văn lúc này có chút giật mình. Từ thịt cá tan trong bụng, một luồng linh lực nhanh chóng hòa tan vào cơ thể hắn.
Võ Văn nhắm mắt điều tức, cảm nhận bình cảnh lúc này có 1 chút nới lỏng ra. Khuôn mặt Võ Văn có chút vui mừng.
.....
Linh Cảnh, ngày thứ 9
Dương Vân Nga lúc này đã hoàn toàn khỏe mạnh, nhìn Võ Văn cách đó không xa, ánh mắt đã khác.
Tên này thực sự lại là quân tử. Là 1 cái nữ nhân thích sạch sẽ, nàng không chịu được liền mấy lần muốn đi tắm. Nhưng lại sợ bị Võ Văn nhìn lén.
Nhưng sau đó liền cảm nhận được Võ Văn vô cùng thành thật, không hề nhìn lén nàng tắm rửa liền thở ra. Nhưng sau đó lại có chút tức giận. Nàng xinh đẹp như vậy, đối phương lại không nhìn lén. Chẳng lẻ hắn có vấn đề ở chỗ kia.
Nếu Võ Văn biết suy nghĩ của nàng chắc sẽ lắc đầu, nữ nhân đúng là động vật kỳ lạ. Hắn lúc này có chút nhíu mày, hắn đã tìm rất kỹ nơi này, đây là 1 cái hang kín, không có đường thoát ra.
Chính vì vậy 2 ngày nay hắn và Dương Vân Nga vẫn chưa thể tách ra.
Nhìn lại Dương Vân Nga lúc này có chút trắng trẻo, da thịt đầy đặn hơn trước. Võ Văn nheo mày, dường như nuôi nàng có chút tốt rồi.
Dương Vân Nga lúc này lại không buồn chán, đã ăn qua mấy món cá nướng, chiên, hấp và cả món chả cá kia của Võ Văn. Nàng liền có cảm giác kỳ lạ là ở lại đây cũng không hẳn là xấu lắm.
Võ Văn suy nghĩ 1 hồi, liền nghĩ ra gì đó. Nơi đây chặn kín, nhưng lại có suối nước. Vậy nơi thoát ra khả năng rất lớn chính là suối nước kia. Nó rất có thể là nó thông đến nơi nào đó. Nước không thể tự nhiên lại chảy vào được.
Võ Văn đi đến bên khe suối. Suy nghĩ 1 chút liền bắt đầu lặn xuống. Bơi lặn chính là sở trường của hắn. Nín thở cả canh giờ trong nước không phải vấn đề.
Hắn lặn sâu một chút liền giật mình, không ngờ nơi đây lại sâu đến vậy. Liền không ngừng bơi xuống.
Rất nhanh liền phát hiện bên dưới mạch nước ngầm có 1 cái hang nước. Võ Văn nhìn vào hang nước, không biết thông đến đâu. Nhưng rất rõ ràng, nước suối chính là thông từ cái lỗ hang này chảy sang. Lỗ hang rất lớn, đủ cho 2 người bơi vào.
Sau đó lại bơi lên bờ.
Vừa lên bờ liền giật mình, Dương Vân Nga không biết từ lúc nào đã đứng ở đây đợi sẵn.
Võ Văn ngơ ngác hỏi:
“Ngươi đứng đây làm gì?”
Dương Vân Nga vui vẻ hỏi:
“Cá đâu, không phải ngươi xuống đó bắt cá sao?”
Võ Văn nghe vậy liền cười trêu chọc:
“Cá gì, không phải ngươi nói bọn chúng xinh đẹp, bắt ăn thịt thật tội nghiệp sao, sao bây giờ lại đòi cá.”
Dương Vân Nga nghe vậy có chút đỏ mặt, không biết nói gì, sau đó nhẹ nói:
“Ta đói rồi.”
Võ Văn muốn nói, ngươi tính ăn thành heo hay sao nhưng lại thôi.
Sau đó lại nhanh nấu một bữa cho nàng. Nhìn Dương Vân Nga ăn, hắn nhẹ nói:
“Ta dường như đã tìm ra chỗ thoát ra khỏi đây.”
Dương Vân Nga đang ăn nghe vậy liền dừng miệng, quay lại nhìn Võ Văn dường như có chút tiếc nuối nói:
“Vậy sao.”
Võ Văn và Dương Vân Nga lúc này lặn xuống mặt nước, rất nhanh liền bơi đến đầu hang nước kia. Cả 2 nhìn nhau gật đầu, sau đó bơi vào bên trong.