Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 30: Okay bae




Chương 30: Okay bae

C30: Okay bae

Võ Văn cảm thấy 1 chút hứng thú, nếu là lúc bình thường, hắn liền không tính toán 1 đồng đối với đối phương.

Nhưng cái nữ nhân này chọc giận hắn. Không kiếm lời 1 chút hắn liền cảm thấy khó chịu.

Võ Văn tính toán một chút sau đó khẽ cười tà. Nụ cười của hắn làm Dương Vân Nga cảm thấy nhíu mày.

Lúc này Võ Văn giơ 5 ngón tay lên sau đó nói:

"5 vạn lượng vàng, ta liền cho ngươi mượn.”

Dương Vân Nga nghe vậy liền trố mắt nhìn hắn. Nàng lúc này còn tưởng tên này giơ ngón tay ý đồ là 500 vạn lượng vàng, không ngờ chỉ là 5 vạn.

Võ Văn thấy điệu bộ ngẩn ra của nàng liền đánh bộp trong lòng. Chẳng lẻ là hắn ra giá cao quá, đối phương không trả nỗi. Đang tính mở miệng điều chỉnh lại 1 chút thì lúc này Dương Vân Nga ở đối diện liền đưa tay xuống chiếc đai ngang eo mình.

Nàng lấy ra 1 viên ngọc màu xanh ngọc lục bảo phát ra ánh sáng dịu nhẹ ném cho Võ Văn nói:

“Cho ngươi, đây là dạ minh châu, giá trị chính là 10 ngàn lượng vàng, không cần trả lại tiền cho ta.”

Võ Văn không phải kẻ ngốc, kiểm tra lại mấy lần xác nhận đúng là Dạ Minh Châu, mắt liền sáng, thứ này chính là giá trị liên thành liền cười không ngậm được miệng nói:

“Thành giao.”

Dương Vân Nga nhìn điệu bộ không có tiền đồ của Võ Văn liền cười nhạt. Thứ đồ vật này người khác tặng nàng chỉ tùy tiện mang theo, nó không dùng để tu luyện, nói thẳng ra là không có tác dụng gì ráo ngoài trang trí cho đẹp. Nên đưa nó cho đối phương nàng không hề có khúc mắt gì.

Một lúc sau Võ Văn nhìn Dương Vân Nga đang nhắm mắt điều tức, cảm thấy nhàm chán.

Hắn hiện tại đã đạt bình cảnh, có tiếp tục tu luyện tiếp cũng không thấy hiệu quả. Nghe thấy tiếng nước chảy ở gần đó. Liền đi vòng qua.

Mắt hắn dõi theo, quả nhiên là suối ngầm. Quan sát liền thấy bên dưới có những đốm sáng nhỏ phát ra đang chuyển động. Tò mò bắt đầu nhẹ nhàng lại gần.

Sau khi xác định được đồ vật mắt liền sáng, cười nói:



“Ngon rồi.”

......

Dương Vân Nga đang ngồi điều tức, liền ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, thoảng qua.

Bụng nàng có chút sôi lên, liền mở mắt ra. Mắt đảo nhìn qua.

Liền nhìn thấy có ánh lửa phát ra cách đó không xa, nàng muốn làm lơ nhắm mắt, nhưng mùi thơm này quả thật có chút mê ly. Nàng nhíu mày nói:

“Tên họ Tiêu đó đang làm gì vậy?”

Không kiềm chế được tính tò mò, liền đứng dậy nhẹ nhàng đi qua.

Lúc này liền nhìn thấy Võ Văn đang cặm cụi quay 1 cái gì có khói nghi ngút phát ra, nhìn kỹ liền há miệng, tên này vậy mà lại đang nướng cá.

Nhưng mùi cá nướng này tại sao lại thơm đến vậy. Nàng sống trong hoàng cung, cá nướng từng ăn qua rất nhiều nhưng chưa bao giờ thấy thơm như vậy.

Lúc này liền nhìn thấy Võ Văn đã đem cá xuống bếp. Nhẹ nhàng bóc ra thưởng thức từng miếng. Khuôn mặt vô cùng say sưa.

Dương Vân Nga nhìn điệu bộ của Võ Văn liền không tự chủ nuốt nước bọt. Sau đó lắc đầu muốn khống chế lại. Nhưng nhìn một lúc lâu liền mất khống chế từng bước nhẹ đi đến.

Võ Văn đương nhiên cảm thấy nàng ta đang đến, nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Dương Vân Nga lúc này bỗng có chút e dè nhẹ hỏi:

“Tiêu Vũ Sinh, ngươi là đang nướng cá sao?”

Võ Văn lúc này có chút giật mình quay đầu hỏi

“Ngươi biết tên ta sao?” Hắn nhớ là bản thân mình chưa nói tên ra với nàng ta.

Dương Vân Nga giật mình nhận ra lời nói mình có chút vấn đề, liền chữa cháy nói: “Đằng Giang tự cổ huyết lai hồng, ngươi nổi tiếng như vậy, ta đương nhiên là biết.”

Võ Văn gật đầu, sau đó lạnh nhạt nói:



“Nướng cá thôi, ngươi nhìn mà không biết sao?”

Dương Vân Nga đương nhiên chỉ hỏi lơi thôi. Nàng vốn có ý khác. Khuôn mặt lúc này có chút đỏ, khó xử nói:

“Cá nướng này có thể cho ta ăn 1 chút được không?”

Võ Văn cũng không phải kẻ kẹt xỉn liền ném 1 con cá cho Dương Vân Nga nói:

“Nể tình viên Dạ Minh Châu kia, con cá này cho ngươi.” Sau đó lại tiếp tục nhai cá ngấu nghiến.

Dương Vân Nga mặc dù có chút tức giận điệu bộ của Võ Văn. Nhưng lúc này nhìn cá nướng trong tay đang phát ra mùi thơm ngào ngạt mắt liền sáng.

Nàng có chút tò mò, cá nướng nàng từng ăn rất khô, còn con cá này như được quét một lớp gì đó vàng vàng bóng mỡ, rất ưa nhìn.

Nhìn thấy Võ Văn ăn ngấu nghiến biết thứ này không có độc, không khống chế được liền cắn 1 miếng.

Sau đó nàng liền tê người rồi, thứ này sao lại ngon đến vậy, đến mức nước mắt nàng như muốn chảy ra ngoài.

Cá giòn vừa đến, không hề khô khan, thịt cá tan vào miệng như muốn hủy diệt đầu lưỡi nàng, còn cảm nhận được độ chua, cay, ngọt kết hợp rất hài hòa. Phải nói là siêu cấp mỹ vị. Có cảm giác những thứ ngự trù mà trước đó nàng ăn vào đều là rác rưởi.

Dương Vân Nga lúc này liền ăn ngấu nghiến, không còn chút hình tượng quận chúa. Rất nhanh con cá chỉ còn lại bộ xương.

Võ Văn nheo mày nhìn nàng, ăn một con cá nướng thôi, có cần phải biểu hiện như vậy không?

Dương Vân Nga ăn xong con cá vẫn còn chút thèm thuồng quay đầu nhìn con cá trong tay Võ Văn, biểu cảm rất rõ ràng.

Võ Văn liền giả lơ, cho nàng 1 con đã biểu lộ hắn rất rộng lượng rồi. Còn muốn thêm, hắn còn chưa ăn đủ đây.

Dương Vân Nga nhìn Võ Văn không hề có một chút thân sĩ liền giận tím mặt. Biết bao nam nhân muốn lấy lòng nàng liền không được. Tên này rốt cuộc có phải nam nhân hay không?

Như nghĩ ra gì đó liền nói:

“1 con cá nướng, 1 vạn lượng vàng.”



Võ Văn khẽ liếc sau đó tằng hắng 1 cái nói:

“1 con 2 vạn lượng vàng.”

Dương Vân Nga khẽ cười, tên này quả nhiên là 1 cái quỷ nghèo tham tài. Liền cười nhạt:

“Thành giao.”

Sau đó lại lấy ra trên người 1 miếng ngọc bội màu đỏ ném cho Võ Văn nói:

“Thứ này đáng giá 5 vạn lượng vàng, ta muốn 2 con cá.”

Võ Văn nhìn viên ngọc đỏ trong tay mắt khẽ trợn: “Kim cương đỏ.”

Dương Vân Nga nhẹ nói: “Kim cương đỏ gì, thứ này ta chỉ nghe nó gọi là Thạch Anh Đỏ.” Thứ này ngoại trừ có chút cứng và đẹp mắt, đối với nàng không một chút giá trị.

Võ Văn há miệng, thứ này ở hiện đại, giá trị chính là mấy triệu USD 1 cara. Nữ nhân này lại xem nó không khác gì cục đá. Liền giơ ngón tay lên làm biểu tượng vòng tròn ok nói:

“Okay bae”

Dương Vân Nga nhíu mày không hiểu hỏi lại:

“Okay bae là cái gì?”

Võ Văn cười nhạt nói:

“Không có gì, là ta đồng ý thôi.”

Sau đó Võ Văn liền kéo ra 2 con cá, thao tác nhanh chóng làm sạch vảy và ruột cá.

Dương Vân Nga chăm chú nhìn theo liền nhận ra 2 con cá này là Kim Linh Ngư. Là cá phổ thông thường xuất hiện trong Linh Cảnh. Nàng cũng từng ăn qua, thịt cá mặc dù mỹ vị nhưng rõ ràng trước đó ăn qua không có ngon như khi nãy.

Lại thấy lúc này Võ Văn lấy ra trên người từng cái túi nhỏ. Mỗi thứ đựng từng loại bột màu trắng, 1 loại nước sền sệt màu nâu vàng, 1 loại hạt tròn nhỏ màu xanh, 1 loại loại nước gì đó màu nâu đen, có loại nước sệt màu trắng vàng,...

Sau đó dưới ánh mắt ngờ vực của nàng liền trộn từng thứ vào trong 2 con cá.

Dương Vân Nga ánh mắt hiện hàn quang. Gằn giọng rét lạnh nói:

“Ngươi làm cái gì đây?” Tên này lại dám bỏ thuốc trước mặt nàng.