Chương 29: Nữ nhân không biết lý lẽ
C29: Nữ nhân không biết lý lẽ
Không sai, kim bạc của Võ Văn mang theo nội lực của hắn. Cơ thể cô ta chính là từ chối nội lực của hắn liền đẩy ra.
Đã cứu chữa qua nhiều người, Võ Văn cũng là lần đầu tiên chứng kiến chuyện này có chút ngơ ngác. Hắn không biết nội công của hắn chính là chí dương.
Còn Dương Vân Nga là 1 cái âm thể. Vốn là 2 cực đối nghịch nên liền sinh ra bài xích.
Võ Văn có chút khó xử, 1 thân y đạo của hắn, ngự châm chính là cần nội lực phân tán điều hòa, đối phương không tiếp nhận nội lực thì làm sao cứu chữa.
Nhìn đối phương lúc này hơi thở mong manh, nếu không cứu chữa, tính mạng liền lâm nguy. Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển.
Sau một lúc nhắm mắt trầm tư, Võ Văn mở mắt nghĩ ra cách nói:
“Có thể dùng nội lực của đối phương để dẫn châm.”
Sau đó lại lắc đầu:
“Nội lực đối phương lúc này vô cùng mong manh, vốn dĩ là không thể.”
Sau đó lại nghĩ ra gì đó thầm nói:
“Vẫn còn 1 cách để đối phương tự sinh ra nội lực.”
Võ Văn nhìn đối phương sau đó nheo mày, cách này thiệt sự là phi lễ rồi. Nhưng dường như không còn cách nào khác. Võ Văn lắc đầu, bây giờ cứu người mới là quan trọng.
“Xin lỗi.”
Võ Văn nhẹ nhàng tách miệng của Dương Vân Nga ra. Một mùi hoa lan thơm ngát bay ra, làm Võ Văn có chút xao động. Tà hỏa lại lần nữa dấy lên. Võ Văn giật mình nhắc nhở bản thân tỉnh táo.
Sau đó như đã quyết định. Miệng hắn nhanh chóng hút vào 1 ngụm linh khí lớn. Sau đó liền đặt lên môi ngọc thổi vào bên trong. Võ Văn lúc này cũng vô cùng ngại ngần, đây cũng là lần đầu của hắn.
Lúc này châm bạc trên tay hắn không mang theo nội lực liên tiếp đâm vào trong sinh môn của nữ nhân.
Tức thì trong cơ thể Dương Vân Nga một luồng sinh tức bị kích phát bao lấy đoàn linh khí mà Võ Văn truyền vào. Nhanh chóng chuyển biến hấp thụ. Từng tia nội lực chí âm vô tình sinh ra.
Võ Văn cảm thấy hiệu quả, ngay lập tức liền lặp lại động tác vô số lần. Khung cảnh không khác gì một trận cưỡng hôn liên toại.
Đến 1 lúc, cảm thấy nội lực của đối phương đã tích trữ đầy đủ. Võ Văn giãn ra liền thi pháp phóng châm vào người đối phương bắt đầu chữa trị.
Nhưng lần này hắn lại thêm khó xử. Đây là nội lực của đối phương, hắn không cách nào dẫn đạo. Nhưng không phải không có cách.
Bàn tay hắn khó xử chỉ có thể đặt lên người đối phương liên tiếp đè ấn đề dẫn đạo nội lực trong cơ thể nàng tuần hoàn chu thiên.
Xúc cảm mềm mại từ bàn tay hắn truyền đến làm Võ Văn có chút mê ly. Hắn dù sao chưa từng trải qua chuyện này. Thân thể đối phương cứ như rắn không xương, tê tái vô cùng.
Ép tâm thức lần nữa trở lại tỉnh táo. Nhưng lúc này đối diện, Dương Vân Nga cơ thể chữa thương có 1 chút thư sướng, miệng ngọc trong vô thức khẽ phát ra 1 tiếng rên nhỏ.
Võ Văn đơ người, tà hỏa đè ép nãy giờ lại lần nữa bùng lên dữ dội. Khuôn mặt đỏ bừng, đã đến biên giới. Muốn trực tiếp đè lên người ngọc phía trước.
“Không, không được,...” May mắn đến phút cuối, tia lý trí cuối cùng đè lại hắn.
Võ Văn quay đầu, liên tục thở ra, nữ nhân này mị lực sao có thể lớn đến vậy.
Đến một lúc cảm thấy hơi thở đối phương đã ổn định, cơ thể đã tốt. Chỉ chờ hồi phục.
Hắn mới quay lại nhìn nữ nhân phía trước, lúc này một cảm giác ngờ ngợ dâng lên. Tại sao khuôn mặt này bây giờ nhìn lại có chút quen nhỉ. Hắn là gặp nàng ta ở đâu.
Võ Văn nhìn chằm chằm, cố gắng nhớ lại nhưng tìm tòi trí nhớ 1 lúc cũng không nghĩ ra. Đúng lúc này ở đối diện, cặp mắt phượng kia khẽ nhấp nháy. Sau đó từ từ hé mở ra.
Võ Văn đang ngơ ngác. Lúc này bất chợt 4 mắt liền nhìn nhau. Khoảnh cách rất sát.
“Chát....” Một cái bạt tai vang dội vang lên.
“Dâm tặc.” Tiếng Dương Vân Nga vang lên, đi kèm là 1 cái tát tai.
Võ Văn bị cái tát này văng ngược về phía sau, đau đến đầu hoa mắt choáng.
Hắn chưa kịp đứng dậy liền thấy Dương Vân Nga lúc này xông đến muốn một cước đạp vào hạ bộ của hắn. Đoạn tử tuyệt tôn cước.
Hắn hoảng hồn. Liền lộn mèo 1 phát, trong tích tắc liền tránh thoát được đối phương.
Võ Văn khó xử nói:
“Cô nương, là hiểu lầm.”
Nhưng Dương Vân Nga như bỏ lời hắn vào tai. Lại xông đến t·ấn c·ông. Nhưng lần này Võ Văn dễ dàng nhảy tránh.
Dương Vân Nga 2 lần t·ấn c·ông thất bại, lúc này đau đớn từ cơ thể truyền đến làm nàng thoát lực té xuống.
Nàng khẽ nhìn lại cơ thể, lúc này trên ngực và lưng vẫn còn cắm 8 cây trâm bạc. Liền nhíu mày.
Võ Văn rơi ở phía xa, trên mặt lúc này bị sưng vù, 1 cái dấu bàn tay đỏ rực trên mặt. Hắn rất tức giận, cố gắng cứu người, đổi lại là 1 cái bạt tai đau đớn. Khi nãy nếu hắn không nhanh nhẹn thì có lẻ đã trở thành thái giám rồi.
Hắn ánh mắt bất thiện nhìn Dương Vân Nga nói:
“Cô nương, ta vừa rồi chính là cứu ngươi.”
Dương Vân Nga nhìn châm bạc trên người đang từng chút chữa trị kinh mạch thương tổn trên người làm sao không biết vừa rồi bản thân mình làm sai. Đối phương thực sự có lẻ đang cứu chữa cho mình.
Nhưng nàng là 1 cái người ương ngạnh thành thói. Không muốn nhận sai liền làm bộ không biết. Như mình vô tội nói:
“Ngươi vừa rồi chính là muốn phi lễ ta.”
Võ Văn rất tức giận, nhưng không thích chấp nhặt với đối phương liền nói:
“Trả lại 8 cây châm cho ta.”
Đối phương hiện tại chính là có thể từ từ hồi phục. Hắn muốn lấy châm rồi đi, không muốn dây dưa với nữ nhân không có lý lẻ này.
Nhưng Dương Vân Nga điều tức qua mấy lần liền biết châm bạc đang giúp nàng chữa trị rất nhanh. Không đến nửa ngày nửa, thương thế nàng liền lành hẳn, trả cho đối phương nàng muốn hồi phục, không phải mấy ngày liền không thể.
Nhưng lúc này muốn nàng xuống nước năn nỉ đối phương liền là không thể, đó không phải tính cách của nàng. Liền nói:
“Ngươi vừa rồi phi lễ ta, số châm này bổn cô nương liền thu.”
Võ Văn trợn mắt, đây là tính cách gì. Hắn khuôn mặt hung thần ác sát đi đến nói:
“Đồ vật của ta, cho dù thiên vương lão tứ đến, ta cũng sẽ thu lại.”
Dương Vân Nga nhìn Võ Văn, cảm nhận được khí tức của hắn chỉ có Võ Sư sơ kỳ liền cười nhạt. Nàng mặc dù b·ị t·hương. Nhưng một cái Võ sư sơ kỳ trong mắt nàng có thể đơn giản nhào nặn. Môi ngọc khẽ hé cười lạnh, muốn dạy cho Võ Văn 1 bài học.
Nàng liền quên mất 1 chuyện, thời gian ngắn trước gặp Võ Văn, hắn lúc đó mới chỉ bước vào Võ Đồ trung kỳ.
Một lúc sao, Dương Vân Nga trợn mắt, 2 tay bị Võ Văn khóa chặt trên mặt đất. Nàng vậy mà lại bị một cái Võ Sư sơ kỳ không chế, đây là chuyện gì?
Võ Văn cười lạnh, đang muốn đưa tay rút châm bạc ra. Liền nghe Dương Vân Nga gương mặt co rúm yếu ớt nói:
“Ngươi đường đường một cái nam nhân ra tay với nữ nhân không biết xấu hổ sao?”
Võ Văn giật mình trong thoáng chốc. Dương Vân Nga liền thừa cơ thoát ra nhảy qua 1 bên.
Võ Văn khẽ “Hừ” 1 cái. Không nghĩ đến bị đối phương làm xao lãng. Đang muốn lên lần nữa thì lúc này Dương Vân Nga khẽ nói:
“Dừng, được rồi, số châm bạc này bổn cô nương mượn, ngươi cứ nói ra cái giá, bổn cô nương muốn mượn nó nửa ngày.”
Nàng lúc này liền muốn xuống nước. Tên Tiêu Vũ Sinh này dường như không phải Võ Sư sơ kỳ bình thường. Nàng lúc này hoàn toàn không phải là đối thủ. Chỉ có thể cắn răng nhường nhịn.