Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 27: Võ Văn nhảy Bungee




Chương 27: Võ Văn nhảy Bungee

C27: Võ Văn nhảy Bungee

Võ Văn lộm cộm bò dậy giữa lớp đất đá, vô cùng trật vật.

Vội vàng nhìn sang Cao Bá Ngọc đang ở bên cạnh. Khẽ ngẩn ra, tên nhóc này trừ ngất xỉu, tại sao cơ thể giống như không bị tổn thương gì từ lớp đất đá bay tán loạn khi nãy. Đúng là chuyện kỳ lạ.

Võ Văn lúc này mới cảm nhận được bên ngoài tấm tắc nói:

"2 con quái vật kia dường như đi mất rồi.”

Võ Văn nhanh chóng nắm lấy Cao Bá Ngọc thoát đi. Đây hẳn là cơ hội. Nếu để 2 đầu quái vật kia quay lại liền hỏng. Thân pháp tăng nhanh hết tốc lực.

Lúc hắn thoát đi, cái con mắt khổng lồ quan sát hắn nãy giờ mới chầm chậm đóng lại.

.....

Đinh Bộ Lĩnh chạy 1 đoạn xa liền kinh hoảng, hắn vậy mà để mất dấu đối phương. Đối phương tại sao tốc độ có thể nhanh hơn hắn hiện tại.

Sau 1 lúc hắn liền có quyết định. Trước mắt liền quay lại vào Long Mạch tu luyện.

Chỉ cần ở trong Long Mạch, tu vi đột phá đến Đại Tông sư trung kỳ, thậm chí Hậu Kỳ. Gặp lại đối phương tất c·hết. Mắt hắn hiện hàn quang. Hắn nhất định phải g·iết được đối phương trước khi ra khỏi đây.

Sau đó phóng như bay trở lại Long Mạch khi nãy.

Ở 1 góc khuất gần đó. 1 cái thanh niên mặc hắc bào dần hiện ra. Nhìn Đinh Bộ Lĩnh bay đi, không hề có ý định đuổi theo. Hắn cũng không phải là sợ đối phương. Chỉ là muốn che dấu nội uẩn.

Hắn tu luyện cũng không phải vô địch chi tâm, không nhất thiết phải đối cứng với đối phương.

Sau đó Triệu Khuông Dẫn khẽ nhắm mắt, cảm nhận được cái Long Mạch còn lại. Phóng người bay đi.



.....

Ngô Xương Văn lúc này đang đứng ở trên đỉnh vực, khẽ nhìn xuống bên dưới, thầm nói:

“Nội lực của tỷ tỷ biến mất ở đây, nàng rơi xuống.”

Nhìn xuống bên dưới vực sâu ngàn trượng bên dưới, Võ Xương Văn nheo mày. Chẳng lẻ hắn phải nhảy xuống.

Có 1 cái bí mật hắn luôn chôn giấu, Dương Vân Nga là con nghĩa phụ, tỷ tỷ nuôi của hắn nhưng đồng thời cũng là người trong lòng của hắn. Hắn âm thầm thề khi trưởng thành nhất định phải cưới nàng làm vợ.

Từ lâu vốn đã mặc định tỷ tỷ là của hắn. Nhưng lúc này nhớ đến lời nghĩa phụ hắn căn dặn:

“Xương Văn, ngươi trong người có ẩn dấu ‘Đế’ ấn, chỉ cần ở trong Linh Cảnh chiếm được Long trì, nhất định có cơ hội mở ra 'Đế’ chữ”

Sao 1 lúc phân vân nhăn trán, lý trí hắn khẽ kéo lại. Nữ nhi tình trường chính là mồ chôn của Đế vương. Muốn thành đại nghiệp nhất định không được lòng dạ đàn bà.

Sao khi cân nhắc toàn bộ liền nói với Lữ Đường:

“Lữ Đường, ngươi tìm đường đi xuống bên dưới, tìm thấy người trong tranh liền dùng hết tính mạng bảo vệ nàng ta.”

Nói rồi liền lấy ra 1 cái quyển trục ném cho Lữ Đường.

Lữ Đường giật mình liền kéo quyền trục ra, trong ảnh là 1 cái nữ nhân đẹp đến làm người khác hít thở không thông. 1 cái nhăn mày liền có thể làm cho thiên hạ phải điêu đứng, chính là Dương Vân Nga.

Lữ Đường nhìn thấy cổ họng liền trở nên khô khốc nuốt nước bọt, từ từ hỏi:

“Chủ nhân, người này là?”

Ngô Xương Văn mắt hiện sát ý, lạnh lùng nhìn hắn. Làm hắn giật mình, không dám tiếp tục hỏi. Sau đó liền chắp tay chạy đi.

Ngô Xương Văn mặt hiện đắng chát thở ra 1 hơi dài, sau đó lấy ra trên người 1 cái La Bàn phát ra linh quang dịu nhẹ, La bàn lúc này chỉ về hướng Đông Bắc liền phóng người đi.



....

Linh Cảnh ngày thứ 7

Võ Văn đường đi vô cùng thuận lợi, kỳ lạ là đi gần 1 ngày đường lại không đụng trúng bất kỳ ai.

Lúc này mắt nhìn 1 dòng suối ở trước mặt, dại ra. Nói là suối cũng không đúng, nếu nói cái này là thác nghiêng thì đúng hơn. Nhìn dòng nước nghiêng hẳn đi 1 góc 45 độ, tốc độ chảy xiết vô cùng. Không nhìn thấy được cuối dòng nước chảy về đâu, 1 mặt tối om. Hắn quay đầu hỏi Cao Bá Ngọc nói:

“Ngươi nói là suối trắng ở phía dưới này sao?”

Cao Bá Ngọc 1 bộ mờ mịt, vô tội nói:

“Không sai, ta thực sự cảm nhận được suối trắng đang ở bên dưới.”

Võ Văn nhăn trán nói: “Ngươi đùa ta sao?”

Sau một lúc. Võ Văn liền quyết định từ bỏ, không biết ở dưới này thực sự có suối trắng hay không? Cho dù là có nhìn mực nước chảy xiết kia hắn cũng không có tự tin thoát ra được.

Nước ở trong Linh Cảnh này hắn đã kiểm tra qua. Linh khí rất nồng thành ra cũng đặc biệt nặng. Lực đẩy nặng hơn so với nước thông thường rất nhiều. Không cẩn thận bị cuốn lấy, sợ rằng không đủ sức mà thoát ra.

Hắn thì còn đỡ, chứ gã Cao Bá Ngọc này còn chưa đột phá Võ sư. Sợ rằng liền bị cuốn c·hết mà không hay.

Đang muốn mang theo Cao Bá Ngọc rời đi. Thì lúc này Cao Bá Ngọc như nhìn thấy cái gì đó, bàn tay chỉ đến khẽ hô.

“Đại ca, ngươi nhìn kìa, có người ở trong dòng nước.”

Võ Văn nheo mày nhìn theo. Đó là hướng thượng nguồn đang chảy đến. Sao đó hắn khẽ lắc đầu, người trôi không chống cự như vậy rất có thể là xác c·hết.



Nhưng càng gần đến, Võ Văn nhíu mày. Hắn lúc này đã là Võ Sư cảnh, thị lực rất tốt. Người kia mặc dù còn ở rất xa, tầm hơn 1 dặm nhưng hắn có thể thấy được bên ngoài người đó lúc này có 1 lớp linh lực màu xanh đang bọc lại. Rất có thể đối phương vẫn còn sống.

Cao Bá Ngọc nhìn hắn dò hỏi:

“Đại ca, có cứu người này lên không?”

Võ Văn nhìn kỹ liền phát hiện đối phương ăn mặc chính là xiêm áo tứ thân màu trắng. Đây hẩn là 1 cái nữ nhân An Nam. Về tình, về lý, không thể trơ mắt nhìn đối phương c·hết mà không cứu.

Liền nói với Cao Bá Ngọc:

“Cứu, để ta nghĩ cách” Hắn hiện tại không thể nhảy xuống bơi cứu người. Sợ rằng như vậy không những không cứu được người, bản thân còn bị cuốn đi.

Võ Văn lúc này ánh mắt đảo xung quanh. Liền nhìn thấy ở phía ven suối mọc ra một số cây cổ thụ lớn. Mỗi gốc lớn đến mức thân phải 2 người ôm mới vừa. Trên những thân cây này kỳ quặc là không có lá cây. Nhưng lại mọc ra những sợi dây leo vô cùng lớn rủ xuống.

Võ Văn nhanh chóng đi đến. Sau khi kiểm tra 1 vòng liền nhận ra dây leo này dày bằng cổ tay và chắc vô cùng. Hắn khẽ dùng lực muốn cắt đứt dây leo liền vô cùng khó. Chỉ để lại một vết ngấn nhỏ. Tại sao lại chắc đến vậy?

Tâm trí linh thông. Sau khi kiểm tra độ dài của dây leo liền đã nghĩ ra 1 cách.

Hắn nhanh chóng buộc dây leo vào 2 chân và giữa thân. Bện vô cùng chắc chắn. Sau đó bắt đầu tiến hành đo đạc, tính toán biên độ dao động.

Cao Bá Ngọc đi đến, không biết hắn tính làm gì liền hỏi:

“Đại ca, ngươi làm gì vậy?”

Võ Văn đáp qua loa nói:

“Ngươi ở trên đây chờ ta.”

Nói rồi liền từng bước đi lên đồi cao. Nhẹ nhàng chờ đợi. Thân ảnh kia đã trôi đến. Càng ngày càng rõ ràng. Là Võ Sư, thính lực hắn vô cùng tốt. Hắn lúc này có thể cảm nhận được 1 chút, đối phương vẫn còn thở. Mặc dù hơi thở vô cùng mong manh.

Hắn tính toán, bắt đầu đếm trong đầu, 10,9,8....1, chính là lúc này. Võ Văn nhanh như điện liền nhảy xuống.

Cơ thể rơi xuống dòng suối rất nhanh. Lúc sắp đáp vào mặt nước, mắt Võ Văn trợn trừng, thần trí vô cùng tập trung, bàn tay đưa ra liền tính toán chuẩn xác ôm chầm lấy cơ thể nữ nhân kia.

Thành công, lúc này dây leo cũng ngay tức khắc kéo căng, Võ Văn cười, theo nguyên tắc dao động điều hòa, sau khi dây leo bị kéo căng, hẳn là sẽ giật ngược đẩy hắn ngược lên trên, lúc đó hắn cũng có cách mượn lực đạp không 1 chút lên mặt đất. Đây chính là trò nhảy bungee ở hiện đại.

Nhưng chuyện sau đó liền làm Võ Văn kinh hãi.