Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 26: Cửu Tự hiện, Đế vương chi tư




Chương 26: Cửu Tự hiện, Đế vương chi tư

C26: Cửu Tự hiện, Đế vương chi tư

Linh Cảnh Cổ Loa, ngày thứ 4

2 thân ảnh trắng đen v·a c·hạm, dư chấn mang theo gió lốc thét gào, cày nát cả 1 tuyến khu vực. Cả 2 sau đó lại tách ra.

Đinh Bộ Lĩnh lúc này đã không còn vẻ ung dung tự đắc, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn đối thủ trước mặt 1 cách thưởng thức nói:

"Ngươi là kẻ mạnh nhất trước giờ ta từng gặp, nhưng đến đây cũng nên kết thúc rồi. Ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới gọi là cường giả thực sự?”

Triệu Khuông Dẫn nheo mày, miệng hấp háy. Đối phương còn thủ đoạn gì. Nét mặt lộ vẻ hứng thú.

Dứt lời, khí thế trên người Đinh Bộ Lĩnh bỗng liên tục kéo ra. Cả người bỗng nhiên có bạch quang chiếu xạ, như chiến thần tắm trong quang huy.

Từ nội thể Đinh Bộ Lĩnh 1 cái cổ Triện bay lượn ra bên ngoài, 1 cái chữ “Mãnh” xuất hiện mang theo khí tức cổ lão trường tồn.

Triệu Khuông Dẫn giật mình nói:

“Dị sách chi bí, Cửu tự giả đệ Thất chữ, ‘Mãnh’.”

Khí tức Đinh Bộ Lĩnh từ Đại Tông Sư sơ kỳ liên tục kéo lên, Đại Tông sư Trung kỳ, chưa dừng lại, tiếp tục tăng lên đến Đại Tông Sư hậu kỳ mới dừng lại.

Hắn lúc này khí tức đã hoàn toàn đè ép Triệu Khuông Dẫn, ánh mắt cao vị giai nhìn xuống Triệu Khuông Dẫn.

Nhưng Triệu Khuông Dẫn lúc này ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, không hề lộ ra chút nào sợ hãi.

Ở cách đó không xa dưới chân vực, Võ Văn đang giữ lấy Cao Bá Ngọc nép vào 1 chỗ.

Vừa rồi hắn sắp thoát ra ngoài liền cảm nhận được bên ngoài đang có đánh nhau.

Hắn kinh nghi đang muốn ghé đầu ra bên ngoài vực sâu quan sát tình hình. Liền bị dư chấn cương phong đánh vào người đến mức khó thở. Cao Bá Ngọc trực tiếp liền ngất.



Võ Văn liền sợ, bên ngoài là quái vật gì đang đánh nhau, chỉ dư chấn liền làm hắn muốn b·ị t·hương. Liền sợ hãi núp vào 1 bên chưa vội thoát ra.

.....

3 cái huynh đệ Nguyễn Gia lúc này đang chạy thục mạng. Ngô Xương Văn thực sự đã đột phá cảnh giới. Trực tiếp bước vào Võ Sư trung kỳ. Ngay tức khắc cục diện liền thay đổi to lớn.

3 cái huynh đệ ngay lập tức bị quạt sắt đánh thổ huyết. Không suy nghĩ, cả 3 liền quay đầu chạy. Tách thành 3 hướng khác nhau.

Lữ Đường đang muốn đuổi theo t·ruy s·át liền bị Ngô Xương Văn cản lại.

Ngô Xương Văn khẽ nói:

“3 tên đó vẫn còn trong này, chỉ cần gặp lại ta tất sát, còn chuyện khác quan trọng hơn cần làm.”

Nói rồi Ngô Xương Văn liền phóng đi. Hắn lúc này thực sự vô cùng bức thiết. Hắn có cách cảm nhận được nội lực của Dương Vân Nga. Hắn lúc này đã cảm nhận được nàng ta lúc này nội lực vô cùng mong manh, đã vô cùng nguy hiểm. Không thể chần chừ liền phóng hết tốc lực.

Nếu 3 huynh đệ Nguyễn Gia nhìn thấy sẽ thở ra 1 hơi, vì hướng này khác hoàn toàn hướng 3 huynh đệ chạy trốn.

Trong 3 huynh đệ người bị tốn thương tâm lý nhất chính là Nguyễn Siêu. Hắn năm nay chỉ 20 tuổi liền bước vào Võ Sư hậu kỳ. Đã nghĩ rằng bản thân chính là siêu cấp thiên tài, không nghĩ đến lại bị 1 cái thiếu niên dễ dàng đánh bại. Đối phương cảnh giới còn thấp hơn hắn.

......

2 cái nữ nhân song bào thai phương Bắc lúc này đang đứng trên 1 cái đỉnh vực, bên dưới có thác nước chảy xiết, sâu không thấy đáy, cả 2 nhíu mày, khuôn mặt bất đắc dĩ nói:

“Không nghĩ đến tiện nhân kia lại dám lựa chọn nhảy vực.”

Cái nữ nhân còn lại khuôn mặt giận dữ nói:

“Hừ, rơi xuống chỗ này, ả ta 9 phần là c·hết.”



Cái nữ nhân kia lắc đầu nói:

“Hiểu Ngọc, chúng ta quay lại tiếp tục nhiệm vụ Khuông Dẫn ca ca giao phó.”

Nữ nhân kia gật đầu. 2 cái thân ảnh thoát đi, nhanh chóng biến mất.

Ở dưới vực sâu lúc này, một cái nữ nhân diễm lệ áo trắng bị nhiễm đỏ cả xiêm y, 2 mắt nhắm nghiền, miệng chảy máu tươi, cung sa che mặt đã biết mất, nàng lúc này rõ đang b·ất t·ỉnh, đang được 1 lớp linh lực kỳ lạ hình cầu màu xanh nhạt bao lấy, trôi theo dòng nước, không biết đi về đâu?

......

Đinh Bộ Lĩnh lúc này đã kinh hãi trợn mắt. Nội lực hắn lúc này đã bị đẩy trở về Đại Tông Sư sơ kỳ.

Ánh mắt hắn lúc này kinh nghi nhìn về phía trước, Triệu Khuông Dẫn lúc này giống như 1 cái ma chủ đứng giữa hắc ám tràn ngập. Hắc ám như muốn thôn phệ hết vạn vật. Trên đầu Triệu Khuông Dẫn lúc này cũng treo 1 cái chữ cổ triện, ‘Nhược.”

Đinh Bộ Lĩnh nheo mày:

“Cửu tự giả, đệ bát chữ, 'Nhược’. Tương truyền dị sách đề cập qua, ‘Nhược’ chữ có thể triệt tiêu sức mạnh Cửu tự, bây giờ mới có cơ hội chứng kiến.”

Triệu Khuông Dẫn khuôn mặt vẫn vô ưu, vô lự cười nói:

“Cuộc chiến này, dừng ở đây đi.”

Đinh Bộ Lĩnh trầm tư suy nghĩ, hắn vẫn còn 1 át chủ bài mạnh nhất. Nhưng nghĩa phụ hắn từng nói qua. Át chủ bài này không thể lộ trước mắt thế nhân. Lựa chọn tốt nhất đúng là nên dừng lại.

Nhưng sau đó trong tâm trí hắn khẽ thốt một chữ "Không”. Hắn là Cửu tự giả chữ “Mãnh”. Sức mạnh của hắn đến từ Vô địch chi tâm. Hắn không thể lùi. Nếu lùi, tu vi của hắn nhất định sẽ đình trệ khó tiến.

Đinh Bộ Lĩnh ánh mắt lạnh ngắt nói:

“Là Cửu tự giả, ngươi có từng biết, có 1 loại Cửu tự giả, tự thân có thể chứa 2 chữ.”

Triệu Khuông Dẫn khẽ “Ồ” 1 cái. Ánh mắt hiện vẻ nghiêm túc.

Lúc này trên người Đinh Bộ Lĩnh như hạo hãn dâng trào. Tử hoàng khí bao trùm cả người, từ nội thể một tiếng long ngâm cao v·út vang lên, 1 con tử long trong người hắn bay ra, uốn lượn xung quanh người Đinh Bộ Lĩnh.



Sau đó tử long bay l·ên đ·ỉnh đầu, trong miệng rồng ngậm 1 chữ Cổ lớn, ‘Đế’. Chữ cổ vừa hiện, vạn vật xung quanh như muốn quỳ xuống thần phục.

Triệu Khuông Dẫn ngẩn ra, mặt hiện biến sắc:

“Cửu Tự Giả, Đệ tam chữ, ‘Đế’ kẻ này Song tự giả. Tuyệt thế thiên kiêu.”

Khí tức trên người Đinh Bộ Lĩnh nhanh chóng thoát khỏi chữ ‘Nhược’ cầm cố, nhanh chóng kéo lên, kinh sợ là còn vượt qua Đại Tông Sư hậu kỳ, đạt đến Đại Tông Sư đỉnh phong.

Ánh mắt Đinh Bộ Lĩnh hiện ra sát ý kinh khủng, đã phán Triệu Khuông Dẫn phải c·hết, Đế vương chi tư không thể lộ.

Nội lực tuôn trào xông vào trường thương. Có thể thấy Bạch thương lúc này hấp thụ được Long khí trên người Đinh Bộ Lĩnh như muốn hóa thành 1 đầu chân long gào thét. Không gian cuộn trào mãnh liệt.

Đinh Bộ Linh 1 thương quét tới, như bài sơn, đảo hải, không gian phát sinh cuồng phong thét gào đánh tới, sát liệt đến vô cùng.

“Rầm...rầm, ầm...ầm” Không gian muốn băng liệt, núi đồi sụp lỡ.

Võ Văn lúc này núp ở xa, cảm nhận được dư kình đánh tới, liền vội lấy hết sức mạnh nội lực cản lại, nhưng vẫn đau đến quằn quại, 1 thân khổ sở tự hỏi:

“Là quái vật gì đang đánh nhau ở ngoài kia?”

Đinh Bộ Lĩnh đánh ra một thương, sau đó liền nheo mày. 1 thương này đánh ra, đến cả Võ giả bước thứ 4 cũng phải trịnh trọng đón đỡ, tại sao hắn vẫn cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Bên dưới lúc này b·ị t·hương mang cày nát thành 1 cái bình địa. Khói bụi dần tản đi. Thân ảnh Triệu Khuông Dẫn lúc này có chút chật vật, quần áo b·ị đ·ánh rách rưới. Mặt mày lem luốc. Nhưng kinh ngạc là trên người hắn vẫn đứng thẳng, lại không hề có 1 v·ết t·hương nào.

Đinh Bộ Lĩnh không tin vào mắt mình. Lại muốn tiếp tục đánh đến liền nghe Triệu Khuông Dẫn nhẹ nói:

“Được rồi, ta không muốn đánh nữa.” Nói rồi thân hình Triệu Khuông Dẫn liền tiêu biến tại chỗ.

Đinh Bộ Linh kinh nghi, đối phương chạy. Sau đó giật mình. Không được, không thể để đôi phương chạy. Liền điên cuồng đuổi theo. Đế vương chi tư không thể lộ. Nhất định phải g·iết người bịt đầu mối.

......

*Tác đang sắp lại nội dung, cốt truyện sao cho hợp lý nhất, nên mấy ngày này sẽ không bạo chương.