Chương 22: Cực Chân, Vô Chân
C22: Cực Chân, Vô Chân
Nửa ngày trôi qua,
Võ Văn ngồi giữa dòng suối trắng sữa, nội lực trong cơ thể hắn sôi trào mãnh liệt, Võ Văn khẽ thét lên 1 hơi, trong cơ thể hắn một tầng bình chướng lại dễ dàng bị xô đổ.
Nội lực như trường giang đại hải dâng trào lên, Võ Văn sau khi kiểm tra lại nội lực trong người hắn liền nhíu mày. Tại sao cảm giác hiện tại không giống như Võ Sư. Sau Võ Đồ Đỉnh phong không phải là Võ Sư Cảnh sao?
Tại sao Võ Văn lại có cảm giác bản thân vẫn còn đang là Võ Đồ. Nhưng lúc này nhìn nội lực và sức mạnh đang căng tràn trong cơ thể, mạnh hơn khi còn là Võ Đồ đỉnh phong vừa nãy rất nhiều. Võ Văn cũng cảm thấy kỳ quặc.
Khi này lại nhìn qua Cao Bá Ngọc. Như cảm giác có gì không đúng lắm. Võ Văn khẽ dụi mắt nhiều lần xem mình có nhìn lầm không. Nhưng sau đó hắn liền há miệng, ngạc nhiên vô cùng, tự hỏi sao tên ngốc này khí tràng phát ra hiện tại lại là Võ đồ trung kỳ rồi?
Hắn khẽ lại gần kiểm tra, thử lại mấy lần, đúng là Võ đồ trung kỳ. Võ Văn tự hỏi chẳng lẻ tên ngốc này là trong vô thức liền vận luyện Dương quyết?
Nhưng sau khi xem lại 1 lúc hắn lại thêm 1 lần há hốc mồm. Tên ngốc này làm gì có vận qua Dương quyết. Hắn chỉ là .... chỉ là đơn thuần hít thở mà thôi. Nội lực của Cao Bá Ngọc rõ ràng rất ôn thuần, không hề chứa hỏa nhiệt giống như hắn.
Võ Văn ngoác to miệng 1 lúc lâu, đây là trường hợp gì. Phải một lúc hắn mới chấp nhận được đây là sự thật. Nhìn khí tức của Cao Bá Ngọc vẫn đang từ từ tăng lên, Võ Văn liền bái phục rồi. Tên này chẳng lẻ là thần tiên chuyển sinh.
.....
Ngoại giới lúc này, Dương Tam Kha vẫn đang thao thao bất tuyệt:
“Dương lão, võ giả thông thường chỉ nhận thức mỗi Cảnh chỉ tồn tại 4 tiểu cảnh giới, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, lại không biết rằng phía trên còn có 1 tiểu cảnh nữa gọi là Cực Chân. Võ đạo Hạ Tam Thiện, không đột phá Cực Chân, muốn xông phá Trung Tam Thiên liền khó vô cùng khó, cho dù phá được, cả đời hầu như đều dừng lại ở bước đầu Trung tam thiên. Nhưng muốn đạt Cực chân căn cơ phải vững chắc vô cùng. Công pháp cũng chiếm 1 phần quan trọng.”
Lão nhân tóc trắng khẽ gật đầu.
"Cái tiểu tử họ Đinh kia ta nhìn qua, đã đạt Cực chân, bên phía phương Bắc cũng có 1 tên tiểu tử tương tự.” Nói rồi Dương Tam Kha liền cười đang muốn giơ tay lấy 3 viên cờ liền bị lão nhân chặn tay lại cười nói:
“Vấn đề này ta đã biết.”
Lại bị Dương Tam Kha nhanh tay bốc lên 5 quân cờ cười nói:
“Vậy ta nói vấn đề này cho Dương lão, cam đoan xứng đáng với 5 quân cờ này.”
Lão nhân liền cười, 1 bộ cảm thấy hứng thú.
Dương Tam Kha phe phẩy quạt, cười tà:
“Dị sách từng đề cập qua, phía trên Cực Chân còn tồn tại 1 tiểu cảnh giới, gọi là Vô Chân. Vô thượng Chân Ngã.”
.....
Lại 1 bức tường nội lực bị Võ Văn xô đổ, Võ Văn thêm 1 lần nữa khó hiểu nhăn mặt. Tại sao hắn vẫn có cảm giác bản thân vẫn còn là Võ Đồ. Đây rốt cuộc là sao? Cơ thể hắn liệu có vấn đề gì?
Nhưng nhìn sức mạnh đang căng trào trong cơ thể, Võ Văn lúc này liền có cảm giác nếu lần nữa đối mặt với tên Ô Đại Nha kia, hắn chỉ cần vỗ nhẹ 1 cái tên kia liền c·hết tươi. Cảm giác này rất chân thực.
Lần nữa nhìn về phía Cao Bá Ngọc, mắt Võ Văn liền giựt giựt, tên kia vậy mà đã là Võ Đồ hậu kỳ rồi. Trên đời này liệu có còn thiên lý không? Một kẻ chỉ có ngủ liền trực tiếp tăng 3 cảnh giới.
Võ Văn chỉ đành lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt tu luyện, hắn không tin bản thân lại không thể đột phá được Võ Sư cảnh.
.....
Dương Vân Nga lúc này đang rảo bước, tư thái của nàng ung dung, tuyệt mỹ vô khuyết, ánh mắt câu hồn đoạt phách nhìn về 1 hướng nói:
“Phương Bắc cẩu tặc, đừng ẩn trốn nữa ra đi.”
Vừa dứt lời liền có tiếng cười dâm tà vang lên. 2 cái bóng người nam nhân xông ra ngoài. Cả 2 cười sảng khoái, khuôn mặt đầy ý dâm:
“Đệ nhất mỹ nữ An Nam, quả nhiên huynh đệ chúng ta thiệt có phúc phận. Hahaha.” Nói rồi cả 2 tên đều thả ra khí tức mạnh mẽ, là 2 cái Võ sư Hậu kỳ. Nội lực bùng lên đánh nát cả 1 dải đất rộng.
Dương Vân Nga khẽ nheo mắt phượng 1 cái.
.....
“Khi nãy ngươi chẳng phải nói thiếu sao, quận chúa cũng đã từng đột phá Cực Chân.” Lão già tóc trắng hạ cờ cười nói.
“Ha ha, nữ nhi của ta, đôi khi ta lại quên mất. Haizz, ván này ta lại thua rồi.” Dương Tam Kha nhăn mặt thở dài nói.
.....
Dương Vân Nga nhẹ nhàng bước qua, sau lưng nàng 2 cái nam nhân kia lúc này đã nằm trên mặt đất, không còn hơi thở, cả người bọn chúng liền không còn chỗ nào lành lặn. Toàn thân giăng kín vết kiếm. Đến c·hết khuôn mặt cả 2 vẫn còn nét kinh hoàng sợ hãi.
“Phương Bắc tặc nhân, dám đến bổn cô nương liền g·iết hết.” Giọng nói của Dương Vân Nga liền vang lên rét lạnh.
.....
Kiều Công Hãn lúc này đang đuổi theo 1 người khoác áo bào màu đen che phủ toàn bộ thân hình. Người áo đen này rõ ràng là 1 người bên phía người phương Bắc.
Khi đến một nơi tương đối vắng vẻ. Kiều Công Hãn khẽ hô:
“Kiều Thuận, được rồi đừng chạy nữa, ở đây nói chuyện đi.”
Nếu Võ Văn nghe thấy cái tên này chắc chắn cũng kinh nghi. Cái tên này cũng là 1 trong 12 Sứ quân.
Gã áo đen lúc này dừng lại quay đầu, giọng khàn đặc nói:
“Công Hãn, tại sao ngươi lại dám phản bội gia gia? Gia gia luôn là người yêu thương ngươi nhất.”
Kiều Công Hãn khuôn mặt trầm lại thở dài, ánh mắt hắn nhìn lên trên thượng thiên nhẹ nói:
“Ta chỉ một lòng không muốn hổ thẹn với đất nước.”
Người áo đen nghe vậy liền tức giận xông đến, 1 đao trảm đến, Kiều Công Hãn ánh mắt bình tĩnh giơ đao lên đón đỡ. Khí thế cả 2 bắt đầu dâng cao. 2 cái Võ Sư đỉnh phong v·a c·hạm. Đồi núi liền chấn động muốn vỡ toang. Chim muông chạy tán loạn.
.....
2 cái bóng người đen đỏ liên tục v·a c·hạm vào nhau sau đó lại bật ra. Mỗi lần v·a c·hạm, không khí lại vang lên tiếng ma sát kinh khủng, có tia lửa liên tiếp hiện ra.
Bóng người áo đen la lớn:
“Đỗ Cẩu Cẩu, biến đi, ta không muốn đánh nhau với ngươi.”
Bóng người áo đỏ gầm lên nói:
“Phạm Tiểu Mao, hoặc là ngươi đưa ta 2 gốc Thiên niên sâm, hoặc là chúng ta phân thắng bại ở đây.”
Phạm Bạch Hổ trừng mắt nói:
“Ngươi chẳng phải đang giữ 3 gốc Thiên niên Sâm rồi sao?”
Đỗ Cảnh Thạc 1 bụng nghẹn khuất nói:
“Nhưng ngươi có hẳn 7 gốc.”
Hắn thật sự đang rất tức giận. Cả 2 khi rơi xuống đây đều vô tình tìm thấy 10 gốc Thiên Niên Sâm nhưng Phạm Bạch Hổ lại xuất hiện sớm hơn hắn 1 chút lấy được 7 gốc, hắn chỉ kịp lấy 3 gốc còn lại.
Thiên Niên Sâm chính là có thể giúp Võ Sư Cảnh đột phá Đại Tông Sư. Là bảo vật khó cầu. Ngoài ra còn có thể giúp kéo dài tuổi thọ ra 1 chút. Vô cùng quý giá.
Từ lúc xuất đạo đến giờ không biết là do ông trời chơi khăm hắn hay gì, Đỗ Cảnh Thạc hắn luôn luôn thua kém Phạm Bạch Hổ 1 chút. Chính vì vậy hắn lúc nào cũng muốn tranh hơn thua với Phạm Bạch Hổ.
"Đỗ cẩu cẩu khôn hồn liền tránh đi, ta là không muốn đánh nhau hơn thua với ngươi” Nói rồi Phạm Bạch Hổ liền quét mạnh trường kiếm, chấn Đỗ Cảnh Thạc bay ra xa, sao đó nhanh như chớp phóng đi.
Không gian lúc này bỗng vang lên tiếng cười : “Khặc...khăc...”
1 ánh kiếm xuất hiện chặn đứng đường chạy của Phạm Bạch Hổ. Phạm Bạch Hổ giật mình lùi lại liền bị kiếm quang rạch 1 đường ngang vai, máu chảy xối xả.
Cùng lúc bên phía Đỗ Cảnh Thạc cũng bị t·ấn c·ông, 1 cái bóng đen xẹt qua như điện, Đỗ Cảnh Thạc rên lên 1 tiếng, 1 vết cắt ngang qua hông của Đỗ Cảnh Thạc, máu bắn ra liên tục. May mà hắn kịp tránh thoát v·ết t·hương chí mạng. Chỉ bị cắt 1 chút phần mềm.
“Thiên Niên Sâm sao? chúng ta cũng muốn, hôm nay Đằng Giang song tướng, 2 cái tên này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi lịch sử.”
4 cái bóng người khẽ bước ra, cả 4 tên đều phát ra khí tức kinh khủng, 4 tên Võ Sư đỉnh phong phương Bắc. Cả 4 nhìn 2 người Phạm Bạch Hổ như nhìn 2 con mồi béo bở.