Chương 23: Võ Sư sơ kỳ
C23: Võ Sư sơ kỳ
Một gã thân người cao gầy, mắt híp cười nói:
"Chủ thượng chúng ta rất trọng nhân tài, chỉ cần 2 người các ngươi cúi đầu xưng thần, bọn ta sẽ tha cho 2 người các ngươi 1 mạng.”
Đỗ Cảnh Thạc và Phạm Bạch Hổ lúc này đã đứng chung 1 chỗ. Đỗ Cảnh Thạc cười lạnh nói:
"Muốn chúng ta thần phục các ngươi, cũng không phải là không thể, chỉ cần nói chủ thượng các ngươi nhường vị trí, làm thuộc hạ cho ta, tôn ta lên làm chủ thượng, ta liền thần phục.”
Phạm Bạch Hổ cũng cười lớn nói: "Đỗ cẩu cẩu, nói hay lắm.”
“Muốn c·hết” Nói rồi 4 tên liền xông lên t·ấn c·ông. 2 người Phạm Bạch Hổ khuôn mặt chuyển sang nghiêm túc. Quyết định tạm thời ngưng chiến mà hợp tác chiến đấu.
Ở cách đó không xa, có 3 bóng người lúc này đang ẩn trong bụi rậm.
“Đại ca, ca có nghe thấy không, là Thiên Niên Sâm đấy, có nó trong tay, 3 anh em chúng ta liền có cơ hội bước vào Đại Tông Sư.” Người tuổi đứng thứ 2 trong đám nhẹ nói.
“Chim c·hết vì mồi, n·gười c·hết vì tài. 6 kẻ kia thực lực đều không phải đùa, chúng ta mặc dù không kém nhưng lại thiếu chỗ dựa vững chắc, ra tay với bên nào nếu bị phát hiện cũng có thể dẫn đến họa sát thân.” Người lớn tuổi nhất trong 3 người nhẹ nói.
Cái gã nhỏ tuổi nhất liền hừ 1 tiếng nói:
“Đại ca, ca vẫn cứ nhát gan như vậy, nếu cứ chần chừ đến khi nào mới có phần tốt ăn, không dễ mới có cơ hội vào được Linh Cảnh, ra khỏi nơi này, chúng ta lấy đâu tài nguyên để bước vào Đại Tông Sư.”
Nguyễn Thủ Liệp cũng chính là người thứ 2 trong 3 anh em khẽ nói:
“Đại ca, cũng vì đại ca nhân từ ra tay nhẹ nhàng với Lữ Đường ở Võ đài, hắn ta vừa vào đây liền c·ướp được Thiên Tham Đương Quy chạy mất. Chúng ta mất cả ngày hôm nay cũng không tìm được hắn. Chẳng lẻ đại ca muốn chúng ta quay về tay trắng sao.” Thiên Tham Đương Quy giống như Thiên Niên Sâm, có thể giúp Võ Sư đột phá Đại Tông Sư, công dụng càng hiệu quả hơn.
Gã em út Nguyễn Siêu khuôn mặt tỏ ra bất mãn, trong 3 anh em hắn là người có tư chất cao nhất, tính tình cũng là kiêu căng nhất.
Gã anh cả Nguyễn Khoan lúc này cũng liền nhường nhịn 2 em của mình nói:
“Được rồi, ta nghe 2 đệ, nhưng trước mắt nên quan sát cuộc chiến 2 bên như thế nào rồi mới ra quyết định.”
2 gã kia bèn gật đầu. Mặc dù cãi nhau nhưng 3 anh em rõ ràng vẫn yêu thương nhau hết mực.
3 người không biết là trên đầu 3 người lúc này còn có 1 cái bóng đen đang quan sát, nghe được hết thảy. Hắn chính là thân tín của Đinh Bộ Lĩnh, Nguyễn Bặc. Mắt của hắn như diêu hâu săn mồi quét hết 1 vòng xung quanh.
.....
Lữ Đường lúc này đang trốn ở trong 1 tòa hang động cách đó không xa. May mắn trốn thoát được 3 anh em khiến hắn thở ra 1 hơi.
Hắn lúc này khẽ lấy ra trên người 1 gốc cây lớn, gốc cây này lớn chừng bắp đùi người bình thường, từng sợi rễ dài màu nâu to chừng cổ tay, tỏa ra linh khí bức người. Chính là Thiên Tham Đương Quy. Lữ Đường khẽ cười nhẹ vui vẻ.
Lúc này 1 tiếng nói non nớt vang lên làm Lữ Đường giật hết cả mình:
“Ồ, lại là Thiên Tham Đương Quy, đồ tốt.”
Lữ Đường quay về phía cửa hang động khẽ hô: “Ai đó.”
Lúc này 1 cái thiếu niên vô cùng anh tuấn tuổi chừng 14, 15 tuổi nhẹ nhàng đi vào, trên tay hắn phe phẩy quạt sắt, rất là văn nhã. Nhìn thấy Lữ Đường khẽ nhếch miệng.
Lữ Đường nhìn thấy xuất hiện là 1 cái thiếu niên liền thở ra. Thiếu niên này khí tràng phát ra cũng không quá mạnh mẽ, chỉ là 1 cái Võ Sư sơ kỳ thôi. Hắn không việc gì phải lo lắng.
Thiếu niên gấp lại quạt, chĩa về phía Lữ Đường cười nhẹ nói:
“Ngươi tên là Lữ Đường đúng không? Thiên Tham Đương Quy này ta muốn, đưa cho ta, về sau ta bảo kê ngươi.”
Lữ Đường thân cao mét chín, vô cùng vạm vỡ trong khi thiếu niên kia thì chỉ tầm mét sáu, thân hình mỏng manh như thư sinh, lúc này cái thiếu niên lại dám ra lệnh cho hắn muốn đồ vật. Người ngoài nhìn vào liền sẽ cảm thấy kỳ quái.
Lữ Đường ấn đường nhăn lại, vô cùng tức giận, hắn chạy trốn 3 anh em cũng là thôi đi. Ở đâu đến 1 cái đứa trẻ cũng dám ra lệnh cho hắn đưa đồ vật. Lữ Đường tức giận bắt lấy cái rìu ở trên lưng, xông đến thiếu niên bổ xuống. Tốc độ nhanh như chớp.
Thiếu niên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, miệng nhếch lên.
.....
“Tam Kha, ngươi hình như lại quên rồi, tiểu thế tử không phải cũng đã đạt Cực Chân sao?” Lão nhân tóc trắng cười nói.
Dương Tam Kha nhìn vào thế cờ gãi gãi đầu nói:
“Xương Văn sao? Hắn là con của Tỷ phu, sao có thể tính chứ.”
Lão già tóc trắng cười cợt.
“Dương lão, ngươi biết cái tiểu tử gọi là Tiêu Vũ Sinh kia sao?” Dương Tam Kha có chút tò mò hỏi.
Lão nhân tóc trắng trầm ngâm 1 chút sau đó lắc đầu nói:
“Kẻ này tư chất không tệ, nhưng lòng dạ đàn bà, khó thành việc lớn.”
Dương Tam Kha : “....”
......
Võ Văn ngồi giữa Long trì, lúc này khẽ nhíu mày. Hắn lúc này tu vi đã bão hòa, chạm phải 1 tầng bích chướng rất lớn. Nãy giờ không cách nào xông phá qua được.
Võ Văn lúc này mở mắt, khẽ bấm ngón tay tính toán. Công pháp Dương quyết của hắn rất kỳ lạ, càng gần giờ Ngọ tức 12 giờ trưa thì lại càng mạnh, hỏa lực cũng tăng l·ên đ·ỉnh cao.
Hiện tại là khoảng giờ Mão tầm 7 giờ sáng. Thêm 5 giờ nữa lúc đó là giờ Ngọ, Dương Quyết cũng là mạnh nhất, đến lúc đó hắn liền có thể tự tin xông phá tầng bích chướng kia.
Lúc này lại nhìn qua bên hướng của Cao Bá Ngọc, tên này vậy mà đã đạt đến Võ đồ Đỉnh phong rồi. Võ Văn có ảo giác nếu để tên này ngủ cả đời ở đây có khi nào liền trở thành thần tiên luôn không?
Sau đó liền lắc đầu, hắn đã cảm giác được dòng suối trắng này đã vơi đi rất nhiều so với ban đầu. Hẳn cũng không tu luyện được bao lâu nữa.
Chờ đợi nhàm chán, Võ Văn liền ngồi dậy bắt đầu diễn luyện võ thuật. Khi ở hiện đại, hắn nhàm chán từng học qua Việt Võ Đạo (Vovinam) chỉ học gần 2 năm đã đặc cách vượt cấp đạt đến tam đẳng hồng đai. Cảm thấy hơi chút nhàm chán liền bỏ ngang.
Bây giờ diễn luyện lại quyền pháp. Mới cảm giác được Việt Võ Đạo không tầm thường. Không chỉ quyền, cước, cùi chỏ và đầu gối cũng có thể biến thành 1 v·ũ k·hí sắc lẻm.
Võ Văn càng diễn luyện, động tác càng trở nên gọn gàng. Hắn cứ thế luyện đi luyện lại từng động tác cơ bản. 1 lần, 2 lần ... vô số lần.
Võ Văn dần dần cảm giác thấy động tác của mình dần dà như muốn hòa vào với tự nhiên, vô cùng thông suốt. Cơ thể của hắn lúc này bỗng có vô số tạp chất bắt đầu thông qua lỗ chân lông thoát ra bên ngoài. Nội lực trong cơ thể cũng theo từng quyền pháp, cước pháp mà bắt đầu cô đọng lại, ngày càng nén chặt.
Võ Văn vẫn cứ diễn luyện không biết mệt mỏi. Đã không đếm được lần này là lần thứ bao nhiêu. Đầu óc của hắn lúc này cũng rơi vào trạng thái không có tạp niệm. Linh thức như dần nắm lấy được 1 cái gì đó.
Giờ ngọ đến, Võ Văn lúc này mới có 1 cái cảm giác hư thoát, như bị mất hết nước trong cơ thể mà té quỵ xuống. Hắn biết đây chính là do vượt quá giới hạn của bản thân mà tạo thành.
Võ Văn xếp bằng ngồi xuống, khẽ vận Dương Quyết. Lúc này hắn liền giật mình. Bình chướng khi nãy bây giờ đã buông lỏng đi rất nhiều. Hiện tại cho dù chưa đến giờ Ngọ, hắn cũng có thể đơn giản xé rách.
“Tách” bình chướng nhẹ nhàng bị xé rách như giấy mỏng, nội lực của hắn lúc này như đê vỡ, cuộn trào mãnh liệt xông lên. Sức mạnh như hạo hãn. Cả người hắn bốc ra nhiệt lượng ngùn ngụt.
Cảm nhận được sức mạnh chảy trong từng tế bào, lần này Võ Văn đã có thể chắc chắn. Đây chính là cảnh giới Võ sư Sơ kỳ.