Chương 21: Long mạch, Long trì
C21: Long mạch, Long trì
"Ồ, tiểu tử vừa rồi, có chút thú vị.” Trên miệng Dương Tam Kha treo nụ cười thần bí.
Dương Tam Kha nhìn vào trong vết rách không gian, khuôn mặt hiện lên vẻ tiếc nuối. Tiếc rằng ông đã qua 35 tuổi. Linh Cảnh này chỉ chấp nhận niên linh dưới 35 tuổi được đi vào trong.
Dương Vân Nga và 1 thiếu niên trẻ tuổi lúc này mới đứng dậy, chắp tay với Dương Tam Kha nói:
"Phụ thân (Nghĩa phụ) hài nhi xuất phát.”
Dương Tam Kha khẽ gật đầu. 2 người Dương Vân Nga lúc này cũng xông vào bên trong vết nứt không gian.
Tôn Đại Càn nhìn Dương Tam Kha, 1 chút thâm ý khẽ hỏi:
“Dương Bình Vương, ta nghe nói linh cảnh Cổ Loa này có đến 2 tòa Long mạch, lời đồn này đúng hay sai?”
Dương Tam Kha cười nhạt: “Hẳn là không sai.”
Lúc này Linh cảnh bỗng nhiên lung lắc dữ dội. Dương Tam Kha liền hiểu, linh cảnh đã đến giới hạn. Khẽ hỏi thuộc hạ ở bên cạnh:
“Lần này được bao nhiêu người?”
“Bẩm vương gia, là 59 người” gã thuộc hạ khẽ báo.
Dương Tam Kha thở ra 1 hơi tiếc nuối nói:
“160 năm trước, Linh Cảnh Cổ Loa này còn có thể du nhập 100 người, hiện tại chỉ có thể chứa 60 người. Có lẻ không mở ra được mấy lần nữa nó liền biến mất”
Tôn Đại Càn lại hỏi:
“Dương Bình Vương, Linh cảnh này tồn tại bao nhiêu ngày.”
Chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm, Dương Tam Kha liền đáp:
“Hiện thực 10 ngày, trong Linh Cảnh là 150 ngày.”
Tôn Đại Càn liền hiểu, ngoại giới 1 ngày thì trong Linh Cảnh đã trải qua 15 ngày.
Dương Tam Kha lại chú ý 1 chút liền hỏi thuộc hạ:
“Gã thư sinh cuối cùng chần chừ sau đó lại xông vào linh cảnh tên là gì.”
Gã thuộc hạ suy nghĩ 1 chút liền nói:
“Bẩm vương gia, hắn tên là Sùng Thiện Sĩ.”
Dương Tam Kha sau đó khẽ nói nhỏ với thuộc hạ:
"Những Văn Sĩ không vào Linh Cảnh kia, tìm cách xóa đi trí nhớ của bọn họ."
Người thuộc hạ như đã biết trước, khẽ đáp:
"Thuộc hạ tuân mệnh."
....
Đinh Bộ Lĩnh đáp người xuống mặt đất, nhìn quanh 1 vòng không phát hiện ra bóng người nào, hắn hít sâu 1 hơi, cảm nhận thấy linh khí ở xung quanh liền cười:
“Nơi này linh khí thật nồng đậm, còn cao hơn gấp 3,4 lần so với linh cảnh Bố Hải Khẩu. Đáng tiếc chỉ có thể ở lại đây 150 ngày.”
Hắn suy nghĩ gì đó, lại thầm nói:
“Nghĩa phụ nói rằng ta có mệnh đế vương, chỉ cần ở trong Linh Cảnh liền có thể cảm nhận được Long Mạch tồn tại.”
Đinh Bộ Lĩnh khẽ nhắm mắt, tâm trí như lan vào trong hư không, 1 lúc sau liền mở mắt ra, nhìn về phía 2 hướng mỉm cười. Hắn quay đầu nhìn đến 1 hướng cảm giác gần mình hơn. Trong tức khắc liền phóng đi.
Ở một nơi khác, Triệu Khuông Dẫn lúc này cũng mở mắt, khẽ mỉm cười phóng đi như tên bắn. Hướng đi vô tình lại trùng nơi với Đinh Bộ Lĩnh.
....
Võ Văn cùng với Cao Bá Ngọc lúc này liền rơi đập vào cùng 1 chỗ.
Hắn trở mình dậy, cảm thấy đầu hoa mắt choáng. Cố gắng khống chế thân thể đang đau nhức. Ở bên cạnh, Cao Bá Ngọc đã ngất xỉu.
Võ Văn thấy Cao Bá Ngọc liền nhăn mặt, tên này sao cũng rơi vào đây rồi. Khẽ đi đến kiểm tra, phát hiện tên này chỉ vì đau quá mà ngất xỉu liền thở ra một hơi.
Hắn lúc này mới hồi tưởng lại chuyện khi nãy, thân thể hắn vô cớ lại tự động di chuyển, không hề theo ý của hắn. Đây là ai tính toán hắn? Thủ đoạn đó là gì? Nếu đối phương chủ động bắt hắn làm ra hành động t·ự s·át, chẳng phải hắn sẽ c·hết sao? Tại sao lại tốn công đẩy hắn vào trong này?
Võ Văn lúc này mới kiểm tra lại đây là nơi nào. Mắt hắn đảo quanh 1 vòng liền giật mình. Nơi này phủ đầy 1 lớp sương trắng xóa như màu thạch nhũ, xung quanh có tử hoàng khí bay lượn. Hắn có thể nhìn thấy 1 số bóng dáng rồng lượn phảng phất xung quanh. Có tiếng long ngâm du dương trong gió.
Võ Văn nhìn 4 bên liền thấy nơi này 4 bên đều bị 4 lớp tường thạch chặn kín hết đường đi, phía trên không nhìn thấy được đỉnh, liền tự hỏi, nơi này chẳng lẻ là vực sâu? Làm cách nào thoát ra ngoài?
Võ Văn đang trầm tư liền phát hiện ra theo không khí hắn hút vào, nội lực của hắn liền nhẹ nhàng tăng lên 1 phần. Võ Văn ngẩn ra.
Hắn ngồi xuống điều tức. Cơ thể nhanh chóng vận hành Dương quyết.
Ngay tức thì không gian xung quanh giống như bị sôi trào, các lớp sương trắng ngay tức khắc cuộn lại thành 1 đoàn, sau đó đoàn sương trắng này giống như l·ũ c·uốn xông vào trong cơ thể của Võ Văn. Một cảm giác thư sướng ngay tức khắc trào dâng khắp cả người hắn.
Võ Văn có cảm giác nơi sương trắng chảy qua, cốt cách gân mạch của hắn cũng được tẩy rửa qua 1 lần.
Sau một lúc hắn liền kinh hãi trợn mắt, chỉ thổ nạp chưa đến nửa canh giờ, hắn liền có cảm giác cảnh giới Võ đồ hậu kỳ của hắn đã gần đong đầy. Võ Văn tự hỏi thứ sương trắng này rốt cuộc là gì ?
Khứu giác của Võ Văn lúc này khẽ động, dường như ở sâu bên dưới vực, còn có 1 cái gì đó phát ra mùi thơm vô cùng. Cơ thể hắn ngửi thấy mùi thơm này liền giống như hổ đói, muốn xông xuống bên dưới ngay tức khắc. Hắn nhíu mày, sau đó dường như không cản được mê lực này, liền chầm chậm từng bước đi xuống bên dưới.
Trên tay hắn còn kéo theo Cao Bá Ngọc như kéo xác c·hết, hắn không yên tâm để lại tên ngốc này ở đây.
.....
Dương Tam Kha lúc này đang ở trong 1 căn lều vải. 2 ngón tay nắm viên cờ trong tay nhẹ nhàng đặt xuống.
Phía đối diện bàn cờ lúc này, nếu có Võ Văn ở đây liền nhận ra chính là lão nhân tóc trắng hắn gặp kia.
Dương Tam Kha khẽ cười nói:
“Dương lão, những người bình thường chỉ biết rằng, Linh Cảnh thứ quý giá nhất là Long mạch lại không biết rằng Long mạch chỉ quý giá ở những Linh cảnh bình thường.”
Lão nhân tóc trắng cũng hạ cờ cười nói:
“Vậy đó là gì?”
Dương Tam Kha cười ra vẻ bí ẩn:
“Linh cảnh Cổ Loa chúng ta, theo truyền thuyết, nó niên đại vô cùng lâu đời, từng đản sinh ra từ thời kỳ thượng cổ, nên Long mạch cũng vô cùng đặc biệt, 160 năm mới mở 1 lần, theo thời gian tích tụ, Long mach không còn là Long mạch mà nó còn đản sinh ra ...Long trì.”
Lão nhân tóc trắng một bộ hứng thú nói: “Long trì sao?”
Dương Tam Kha cười mị:
“Đúng vậy, Dương lão, ngươi không biết, chính là vì Long trì, Phùng Hưng liền từ 1 cái Võ sư trung kỳ xông phá đến Đại Tông Sư, từ đó 1 cái truyền kỳ Bố Cái đại vương ra đời.”
Lão nhân mỉm cười gật đầu.
Dương Tam Kha lại thao thao bất tuyệt: “Nhưng Long trì là có giới hạn, hấp thụ hết Long trì, nó lại trở thành Long mạch thông thường. Nếu nó là không giới hạn, có lẽ Phùng Hưng đã có cơ hội xông phá Võ Đạo hạ tam Cảnh, tiến vào trung tam Cảnh. Cũng không đến nỗi rơi vào cảnh c·hết khó coi như vậy.”
Nói rồi Dương Tam Kha liền cười tiện tay bốc 3 viên cờ đen ra khỏi bàn nói:
“Dương lão, thông tin này xứng đáng 3 viên cờ chứ nhỉ?”
Lão nhân cười nhạt, sau đó liền hạ cờ, dễ dàng nắm 1 lượng cờ trắng lên tay cười:
“Tam Kha, có dùng tiểu xảo cũng không thắng được đâu.”
Mặt Dương Tam Kha lúc này liền đen như đít nồi. Hắn chuẩn bị đối mặt trận thua thứ 5 liên tiếp.
....
Võ Văn lúc này nhìn trước mặt mình có 1 dòng suối, nói suối cũng không giống suối, vì nó có 1 màu trắng sữa ngà ngà, đặc sệt đến kỳ lạ còn phát ra 1 mùi thơm đến ngây người.
Võ Văn thử hít sâu 1 hơi, sau đó hắn liền choáng. Tu vi Võ Đồ hậu kỳ của hắn chỉ cần hít 1 hơi đã đầy rồi.
Võ Văn khẽ xếp bằng ngồi xuống, Dương quyết bắt đầu vận hành, ngay tức khắc trong cơ thể hắn có tiếng gì đó vỡ ra. Không hề có cái gì gọi là bình chướng.
Võ Đồ đỉnh phong giống như nước chảy thành sông liền tiến nhập dễ dàng.
Võ Văn nhíu mày, hắn bước vào Võ Đồ hậu kỳ chỉ mới có 4 ngày trước. Tu luyện trong Linh Cảnh tu vị dễ dàng tăng tiến đến như vậy sao?