Chương 20: Võ Văn kinh hoàng
C20: Võ Văn kinh hoàng
"Linh cảnh” Võ Văn khẽ giật mình, còn có cả khái niệm này. Tham gia vào ‘Linh Cảnh’ thu hoạch tài nguyên tu luyện.
Cái này nghe có vẻ giống như tu tiên giả tham gia bí cảnh. Hắn có chút hiểu ra tại sao hội săn lần này lại có nhiều Võ tướng kinh khủng như vậy.
Dương Tam Kha lại tiếp tục thả ra các tin tức chấn động:
“Linh Cảnh không chỉ chứa tài nguyên tu luyện, nó còn ảnh hưởng đến quốc vận của 1 quốc gia. Ta nói các ngươi biết một bí mật. 160 năm trước, Linh cảnh ‘Cổ Loa’ này mở ra. Người thu hoạch được nhiều nhất, sau này hắn chính là Bố Cái đại vương.”
Không khí hoàng thành liền vỡ òa. Kể cả đám võ tướng lúc này cũng đã trở nên sốt sắng. Bố Cái Đại Vương. Đó chính là Phùng Hưng, vương của An Nam.
Khuôn mặt của Dương Tam Kha thoáng chốc trở nên hơi cảm thán:
“Linh cảnh tồn tại nhưng không phải là mãi mãi. Nhiều ghi chép ghi lại, không gian trong Linh cảnh mỗi lần mở ra, sẽ thu hẹp lại, số lượng người được vào trong Linh cảnh cũng sẽ giảm theo thời gian. Và có thể đến 1 ngày nào Linh cảnh đó sẽ hoàn toàn biến mất, không còn mở ra nữa.”
Võ Văn giật mình. Hắn có chút hiểu được vì theo thuyết này nên đến thời điểm hiện đại, toàn bộ Linh Cảnh mới biến mất, và không ai biết được nó từng tồn tại. Hắn như khám phá ra được 1 cái bí ẩn kinh điển.
Võ Văn nheo mày, nếu những gì Dương Tam Kha nói là thật, vậy tại sao phải chia sẽ ‘Linh Cảnh’ này cho người Phương Bắc? Sau đó hắn như hiểu ra gì đó. Đây là bọn họ dùng sức mạnh chèn ép. Hoặc cũng có thể là dùng điều kiện gì đó trao đổi.
Dương Tam Kha cười nói:
“Các ngươi ở đây chỉ cần mang ra khỏi Linh Cảnh tài nguyên tu luyện liền có thể giữ lại cho bản thân 2 phần, 8 phần còn lại dâng cho triều đình, tùy theo công trạng sẽ được triều đình ban thưởng, cắt đất phong tước đều là có thể.”
Đám người phương Bắc nghe vậy liền cười nhạt. Bọn chúng nãy giờ không có 1 tia biểu cảm mảy may nào. Rõ ràng đã biết từ trước Linh Cảnh là cái gì.
“Những cái văn sĩ được chọn, các ngươi có 2 sự lựa chọn, 1 là sau khi 2 bên trao đổi văn thơ liền thoát ly, hoặc lựa chọn thứ 2 là tham gia vào Linh Cảnh, nhưng ta nói trước thân hãm vào Linh Cảnh, sống c·hết liền không rõ, triều đình cũng không bảo vệ được các ngươi.” Dương Tam Kha lạnh lùng nói.
Võ Văn nghe thấy vậy liền thở ra. Hắn đương nhiên đã có lựa chọn chính là lựa chọn thứ 2, trao đổi văn thơ xong liền thoát ly. Thậm chí hắn cũng sẽ không lanh chanh lên làm 1 bài văn thơ nào. Điệu thấp đến hết cỡ.
Nghe qua Linh cảnh mặc dù vô cùng hấp dẫn nhưng nhìn 1 đám võ tướng kia, hắn tu vi quá thấp. Gã Đinh Bộ Lĩnh kia chính là 1 cái búng tay là có thể g·iết c·hết hắn. Thử nghĩ có thể tranh được cái gì tốt ăn hay là góp đi mạng nhỏ. Hắn ghé vào tai Cao Bá Ngọc nói thầm:
“Tí trao đổi văn thơ, ngươi liền câm miệng cho ta.”
Cao Bá Ngọc khó hiểu nhìn Võ Văn sau đó khuôn mặt làm 1 bộ hiểu ra. Hẳn đại ca kêu ta câm miệng là để hắn chút nữa thể hiện đây mà. Liền cười, giơ ngón tay cái với Võ Văn.
Võ Văn đương nhiên không quan tâm Cao Bá Ngọc đang nghĩ cái gì. Một bộ kéo Cao Bá Ngọc ẩn phía sau đám văn sĩ.
Đương nhiên về mặt văn thơ, An Nam lúc bấy giờ liền thua kém người phương Bắc. Một phần vì chữ nghĩa sinh sau, thứ hai thời buổi này trọng võ khinh văn, văn sỉ tài hoa rất ít.
Phương Bắc chiến thắng tuyệt đối về mặt văn thơ. Chỉ có Sùng Thiện Sĩ có thể làm được 1,2 bài thơ bình thường để đối đáp lại. Nhưng liền bị cười chê.
Cao Bá Ngọc lúc này khuôn mặt đỏ bừng, liên tục ra dấu với Võ Văn. Võ Văn nhìn qua liền không hiểu, tên này đang tính làm gì.
“Văn sĩ nước Nam thì ra chỉ có như vậy. Thiệt làm chúng ta thất vọng.”
Đám võ tướng An Nam vốn cũng không mong đợi gì. Mặc kệ hết thảy, nhắm mắt dưỡng thần. Đinh Bộ Lĩnh cau mày nói:
“Hừ, 1 đám vô dụng.”
Lúc này Cao Bá Ngọc đã không chịu nỗi liền đứng dậy nói:
“Ai nói văn sĩ nước Nam chúng ta không có ai.”
Võ Văn giật mình, tên này nổi đóa gì vậy. Mình đã nói hắn câm miệng rồi mà.
Lại nghe Cao Bá Ngọc nói:
“ Đai ca ta, Tiêu Vũ Sinh chính là đệ nhất văn sĩ Tĩnh Hải quân, đại ca sẽ cho các ngươi biết đâu là chân tài ....”
Cao Bá Ngọc chưa nói hết câu liền bị Võ Văn đứng dậy bịt miệng, chỉ có thể ú ớ.
Võ Văn vội nói:
“Các vị văn sĩ phương Bắc quả nhiên đều tài hoa hơn người, đừng nghe tiểu đệ ta nói nhảm, ta chính là vô cùng nể phục các vị.”
Cao Bá Ngọc trợn mắt. Đại ca nói gì vậy. Lại muốn ú ớ liền bị Võ Văn chặn họng kéo xuống. Không cử động được mảy may.
Đám phương Bắc nghe vậy liền cười to. Nước Nam quả nhiên yếu kém. Còn 1 bộ nhát c·hết.
Đinh Bộ Lĩnh dùng ánh mắt g·iết người nhìn Võ Văn. Tên thư sinh này, lại dám nói tốt đám người phương Bắc.
Chỉ có mình Triệu Khuông Dẫn 1 mặt tỏ ra bất ngờ. Hơn ai hết. Hắn biết rõ Võ Văn sở học giỏi như thế nào? Tên này sao hôm nay lại điệu thấp thế rồi?
Dương Vân Nga bàn tay đập mạnh làm thành ghế vỡ toang. Vô cùng tức giận. Bao nhiêu hảo cảm nàng dành cho Võ Văn thoáng chốc tan biến.
Dương Tam Kha ở cạnh nhìn thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi:
“Vân Nga, con biết hắn sao?”
Dương Vân Nga khuôn mặt hằn lên nét tức giận nói:
“Từ giờ con chính là không biết hắn.”
Dương Tam Kha khẽ cười mỉm. Như nghĩ gì đó sâu xa nói: “Tiểu tử này không tầm thường.”
Rất nhanh hội thơ văn cứ như vậy liền kết thúc.
....
Cao Bá Ngọc 1 bộ sầu khổ thất vọng lại bị Võ Văn nói vào tai:
“Kế hoạch thay đổi, chúng ta hiện tại thoát khỏi nơi đây.”
Cao Bá Ngọc nhìn Võ Văn, trợn mắt khó hiểu.
Dương Tam Kha giống như cảm nhận được gì đó. Bàn tay gõ vào thành ghế nói:
"Thời gian đã đến.”
Tức thì trong hoàng thành, không gian trên không như bị một thứ gì đó xé ngang qua tạo thành 1 vết rách không gian khổng lồ.
Võ Văn giật mình, ánh mắt nhìn theo. Liền tròn mắt. Đây là gì, tận mắt chứng kiến còn hơn cả tưởng tượng. Nhìn qua bên kia vết rách có thể thấy được có 1 thế giới khác đang tồn tại. Thảm thực vật bên đó màu sắc, hình dạng đều rất khác biệt so với trái đất.
Đây là Linh Cảnh sao, thật giống như là đang xem phim khoa học viễn tưởng.
Cao Bá Ngọc nhìn thấy liền vô cùng hào hứng nói:
“Đại ca, bên kia thật đẹp, hay là chúng ta..”
Chưa nói hết câu liền bị Võ Văn chặn họng: “Câm miệng.”
Dương Tam Kha lúc này đứng lên nói:
“Những người tham gia, có thể vào bên trong Linh cảnh.”
Rất nhanh, Đinh Bộ Lĩnh không 1 chút suy nghĩ liền cười lớn xông vào bên trong trước tiên, theo sau chính là Nguyễn Bặc.
Nguyễn Bạch Hổ, Kiều Công Hãn, Đỗ Cảnh Thạc cũng không chậm trễ liền xông vào.
Đám người phương Bắc cũng không yếu thế, trừ mấy cái văn sĩ, Triệu Khuông Dẫn mang theo mấy cái người xông vào bên trong.
3 anh em Nguyễn Khoan cũng chỉ suy nghĩ trong chốc lát liền xông vào bên trong. Lữ Đường cũng không ngoại lệ.
Võ Văn lúc này liền đẩy Cao Bá Ngọc muốn lùi ra bên ngoài. Mặc kệ Cao Bá Ngọc lúc này mặt nhăn như trái khổ qua.
Đúng lúc này chợt có 2 cái người phương Bắc vẫn chưa xông vào Linh Cảnh bước tới chỗ của Võ Văn cười nhẹ nói:
“2 vị huynh đài này, Linh cảnh chi bí khó thấy, 2 vị huynh đài không tham gia sẽ hối hận cả đời.”
Cao Bá Ngọc nghe vậy liền liên tục gật đầu, nhìn Võ Văn chờ đợi.
Võ Văn cười nhạt, hắn muốn trốn, bên kia liền muốn ra tay đây mà. Liền chắp tay nói:
“2 vị huynh đài, tiểu sinh chỉ là 1 cái văn sĩ yếu đuối, không dám liều mạng nhỏ của mình, đa tạ hảo ý của 2 vị.”
2 cái người phương Bắc nhíu mày, lại không dám chủ động ra tay bắt người. Dương Tam Kha vẫn còn đang quan sát ở trên. Dám vô cớ ra tay, nhất định sẽ c·hết.
Nhưng lúc này dị biến xảy ra. Võ Văn bỗng cảm thấy cơ thể mình bị mất đi tự chủ, giống như 1 con rối từng bước di chuyển đến Linh Cảnh. Hắn liền trợn mắt kinh hồn bạt vía.
Đây là chuyện gì, sau đó trong chớp mắt liền bị 1 luồng hấp lực cực mạnh hút vào bên trong Linh Cảnh.
Cao Bá Ngọc nhìn thấy vậy liền chạy theo hô: “Đại ca, chờ ta đi với”. Ngay tức khắc cũng bị hút vào bên trong Linh Cảnh.
2 cái người phương Bắc thấy cảnh này liền vui mừng quá đỗi xông vào trong Linh Cảnh.