Xuyên Mộng Giả

Chương 19: Bí ẩn




Chương 19: Bí ẩn

C19: Bí ẩn

Đi theo sau Dương Tam Kha lúc này có 1 cái thiếu nữ, nàng hôm nay mang 1 bộ sa y màu trắng càng tôn lên vẻ tinh khiết vô ngần. Mắt phượng khẽ đảo muốn hớp hết hồn nam nhân trong thiên hạ.

Nhưng trên mặt nàng lúc này mang sa mỏng che mất đi dung nhan, làm nam nhân nhìn thấy đều vô cùng tiếc nuối, chỉ muốn tự tay giật phăng ra. Chính là Dương Vân Nga.

Đinh Bộ Lĩnh nhìn thấy Dương Vân Nga xuất hiện liền vô cùng vui vẻ đi đến:

"Nga nhi, muội vẫn khỏe chứ?”

Dương Vân Nga nhìn thấy hắn liền tỏ ra 1 chút khó chịu:

"Là ngươi, Đinh Bộ Lĩnh, ta đã bảo không được gọi ta là Nga nhi. Ngươi là kẻ đã có thê tử, còn muốn ve vãn ta.”

Đinh Bộ Lĩnh một bộ dửng dưng nói:

“Hôn sự đó là do nghĩa phụ sắp đặt cho ta, ta bổn sự cũng không muốn. Trong lòng ta vốn chỉ có muội. Với lại nam nhi đại trượng phu, tam thê tứ th·iếp chẳng phải là chuyện bình thường sao.”

Dương Vân Nga khẽ “Hừ” 1 tiếng rồi quay lưng bước đi. Nàng ban đầu cũng không ghét bỏ gì Đinh Bộ Lĩnh, thật ra còn có 1 chút thưởng thức vì dù gì Đinh Bộ Lĩnh chính là đệ nhất thiên tài An Nam, danh chấn tứ phương.

Nhưng hắn ta đã có thê tử. Nàng tính cách lại vô cùng cao ngạo. Quan niệm nam nhân tam thê tứ th·iếp nàng liền trực tiếp bài trừ.

Dương Tam Kha quay đầu nhìn cái hậu bối này. Trong lòng thầm khen. Tiểu tử này quả nhiên là thiên tài vô song. Lại nghĩ đến Trần Lãm, lão già kia vẫn âm hiểm vô cùng. Tiểu tử này hẳn đã đi vào 'Linh Cảnh’ Bố Hải Khẩu mới mạnh lên nhanh như vậy.



Võ Văn lúc này thì đang cắn ngón tay. Hắn thật sự muốn thoát đi khỏi chỗ này. Nhưng hoàng thành lúc này đã bị phong tỏa, không còn cách nào thoát ra. Tên Cao Bá Ngọc bên cạnh thì một bộ vui vẻ vẫn đang quan sát xung quanh.

Hắn lúc này khẽ cười thốt:

“Tiêu đại ca, Võ đài bên kia đã phân ra thắng bại.”

Võ Văn nheo mắt nhìn qua. Khi hắn nghe thấy 10 cái tên thắng 5 tràng liên tục được xướng lên, lại có một chút choáng.

“Nguyễn Khoan, Nguyễn Thủ Tiệp, Nguyễn Siêu, Lữ Đường,...”

4 cái tên đầu danh sách này không phải chính là 4 tên đầu lĩnh 12 sứ quân nữa sao.

Hắn đưa mắt nhìn sang, lúc này có 3 cái huynh đệ đang đứng chung 1 chỗ. Bọn họ đều khôi ngô phi phàm, cơ thể toát ra mãnh lực khác thường, 2 người tầm 30 tuổi, người còn lại rất trẻ chỉ khoảng 18 tuổi. Khí tức 3 người phát ra làm Võ Văn há miệng. Có thể so ngang ngửa với Kiều Công Hãn.

Không còn nghi ngờ, 3 cái huynh đệ họ Nguyễn này 9 phần 10 là 3 tên sứ quân.

Lại nhìn đến người tên Lữ Đường kia. Hắn tầm 18 tuổi, thân cao tầm 1 mét chín, cơ bắp cứ như là The Rock bước ra. Võ Văn nghi ngờ, gã này có khi nào là hậu duệ của Lữ Bố hay không. Khí thế này cũng là Võ sư đỉnh cao.

Lúc này Võ Văn mới cảm thấy cái ý tưởng ban đầu lấy vé tham gia từ sàn đấu tự do này ngu ngốc cỡ nào. Những tên này đều mạnh hơn xa hắn.

7 cái Sứ Quân, 1 cái Đinh Tiên Hoàng, đây là đội hình gì. Rốt cuộc đây có phải là hội săn hay không?

“Sứ thần phương Bắc đến” 1 tiếng nói vang lên làm cắt đứt bầu suy nghĩ của Võ Văn.



1 đoàn người nhanh chóng đi vào bên trong hoàn thành. Đại đa số bọn họ khuôn mặt đều hếch lên, vô cùng kiêu căng. Dẫn đầu là 1 lão già trung niên. Võ Văn còn nhận ra đi đầu trong đám người còn có 1 thanh niên anh tuấn trẻ tuổi, chính là Triệu Khuông Dẫn.

Hắn ta vậy mà lại tham gia vào hội săn lần này. Võ Văn nhận ra trong 20 người thanh niên bên phía phương Bắc, 10 cái cá nhân trong đó tỏa ra khí thế khủng kh·iếp vô cùng. Đều là Võ sư cao giai trở lên. Không hề kém cạnh 7 cái sứ quân.

Dương Tam Kha nhìn thấy lão già trung niên không dám lãnh đạm chắp tay nói:

“Tôn thượng nhân, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”

Lão già trung niên một bộ kiêu ngạo nhưng vẫn chắp tay đáp:

“Được Dương Bình Vương quan tâm, lão hủ vẫn mạnh khỏe.”

Võ Văn lúc này thật có chút sợ rồi, bên phía phương Bắc tùy tiện đi ra 1 người trong số 10 người kia đều có thể đơn giản nhấn c·hết hắn. Hắn lại muốn tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau vụ bắn tên kia không phải là muốn c·hết sao?

Lúc này khi mọi người đã tập hợp đông đủ. Võ Văn nhận ra trong đám người ở đây còn có cả Sùng Thiện Sĩ. Chợt nhớ ra tên này là 1 cái tiến sĩ. Sùng Thiện Sĩ cũng dùng ánh mắt thù hằn nhìn hắn. Võ Văn không thèm để ý.

Dương Tam Kha lúc này chợt vỗ tay 1 cái. Hoàng thành bỗng nhiên lúc này liền bị chặn kín tứ bề. Ngoài Dương Tam Kha, và lão già Tôn Càn Hưng bên phương Bắc kia ra, chỉ còn lại là những người tham gia hội săn lần này.

Bầu không khí bỗng nhiên trầm lắng lại. Võ Văn khuôn mặt trở nên nghiêm túc, hắn cảm thấy không khí lúc này nghiêm trọng lên rất nhiều. Chỉ có Cao Bá Ngọc vẫn 1 bộ ung dung nhìn ngắm xung quanh.

Dương Tam Kha ở trên đài cao, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn xuống hết thảy mọi người bên dưới. Từ tốn mở miệng:

“Những điều ta nói ra phía sau đây, chính là thiên đại bí mật, chính là ảnh hưởng quốc vận của đất nước, ta mong các ngươi sau khi nghe được liền không đi kể cho người ngoài. Nếu ta nghe được có người nào kể cho người khác, điều tra ra, toàn bộ chính là Tru di cửu tộc.” nhắc đến 4 chữ cuối cùng, giọng Dương Tam Kha liền phát ra sát khí lạnh băng.



Võ Văn giật mình, lại là bí mật quốc gia, không đúng, nếu là bí mật tại sao lại nói cho đám người phương Bắc kia biết. Khả năng, chính là đám người phương Bắc kia vốn cũng biết đây là chuyện gì.

Dương Tam Kha lại tiếp tục nói:

“Tổ tiên của chúng ta chính là con rồng cháu tiên, các ngươi hẳn đã từng nghe qua sự tích này. Vậy các ngươi có biết những gì dân gian đồn thổi, các truyền thuyết, những vị thần giữ sức mạnh kinh khủng như Sơn Tinh, Thủy Tinh, Thánh Gióng đều là sự thật. Họ thật sự đã từng tồn tại và sức mạnh dời sông lấp biển của họ là thật”

Võ Văn giật mình, kể cả Cao Bá Ngọc cũng nheo mày tự hỏi Dương Bình Vương là đang nói cái gì vậy. Đám người phương bắc nghe 4 chữ con rồng cháu tiên bỗng có chút cười cợt, nhưng đoạn sau khuôn mặt đều nghiêm túc, không hề có ý phủ nhận. Bởi vì thần của bọn họ cũng giống như vậy, cũng thực sự tồn tại.

Dương Tam Kha lại nói:

“Mỗi cái thời kỳ đều sẽ đản sinh ra rất nhiều anh hùng, mỗi cái đều có sức mạnh cái thế, lực áp vạn quân, các ngươi có biết. Đó là vì cái gì không?”

“Đúng, bởi vì bọn họ đều là võ giả bậc cao, vậy các ngươi nghĩ 1 vị võ giả muốn trở thành bậc cao chỉ là cần tư chất thôi sao? Đó là không sai, tư chất là rất quan trọng. Nhưng sự thật tư chất cũng chỉ là 1 sợi dây dẫn, dây dẫn càng lớn thì cơ hội phát triển của các ngươi càng cao, chỉ vậy thôi. Nếu các ngươi chỉ có tư chất nhưng lại không có tài nguyên tu luyện, cả đời cũng không đi được xa. Thứ quan trọng nhất cũng chính là tài nguyên tu luyện”

Võ Văn há hốc miệng. Có cảm giác lúc này bản thân không phải xuyên về quá khứ, mà giống như xuyên đến thế giới tiên hiệp. Dương Tam Kha lúc này lại bắt đầu kể ra cho mọi người 1 số loại tài nguyên tu luyện như linh thạch, linh thảo, linh thực,...

Mỗi cái võ tướng ở đây thì có vẻ đều biết được ít nhiều, còn mấy cái văn sĩ lúc này thì mặt ngu rồi. Còn có loại kiến thức này. Cả bọn nghe liền choáng. Giống như nghe thiên thư.

Dương Tam Kha lại tiếp tục nói:

“Tất cả các loại tài nguyên ta nói ở trên. Hầu hết đều không tồn tại ở trên mặt đất này.”

Nghe đến đây Võ Văn liền loạn rồi, không có trên mặt đất này, vậy nãy giờ là lão ta là đang nói xàm hay sao? Chẳng lẻ Dương Tam Kha này cũng là 1 tên xuyên không về đây kể chuyện ba xàm ba láp.

Dương Tam Kha lại tiếp tục giải thích:

“Các ngươi có thể thấy lạ vì ta nói các tài nguyên ở trên không ở trên mặt đất, vì thực sự bọn chúng đại đa số chỉ xuất hiện ở trong 1 không gian khác gọi là ‘Linh Cảnh’ hội săn lần này chính là 1 cơ hội lớn để các ngươi có thể đi vào bên trong ‘Linh cảnh’. Đó là Linh Cảnh ở thành ‘Cổ Loa’ này. Một trăm sáu mươi năm, Linh cảnh này mới mở ra 1 lần.”

Tiếng của Dương Tam Kha cất lên như sấm rền bên tai, vô cùng vang dội.