Chương 18: Quần anh hội tụ
C18: Quần anh hội tụ
Đường Lâm
1 cái bóng người đang ngồi xếp bằng điều tức. Hỏa nhiệt liên tục xoay chuyển quanh nội thể của hắn, 1 bức tường trong cơ thể hắn lúc này giống như bị xô đổ. Cơ thể Võ Văn bỗng trở nên thư sướng đến vô cùng.
Võ Văn lúc này đã không còn là tay mơ như trước, qua một hồi tìm hiểu, hắn đã có 1 chút nhận thức cơ bản về cảnh giới võ học. Biết bản thân đã bước vào Võ Đồ hậu kỳ.
Nhìn nội lực trào dâng trong cơ thể, hắn liền có thêm 1 phần tự tin đối phó được với cục diện lần này.
Lại nhìn qua bên cạnh, 1 cái thanh niên áo xanh cũng đang giả bộ nhắm mắt điều tức. Võ Văn liền lắc đầu chán ngán.
Tên nhóc Cao Bá Ngọc này giống như củi mục không thể dùng. Dương quyết Võ Văn đọc cho hắn. Hắn liền nghe còn không hiểu đừng nói là tu luyện. Chính là nghe vào tai liền biến mất trong đầu.
Sau đó Võ Văn lại tiếp tục dạy cho hắn 1 số thế võ đơn giản, hắn ta giống như 1 thằng hề múa may quay cuồng, liền méo học được gì. Lại đến luyện thể lực, chỉ tập vài phút đồng hồ hắn liền xỉu nằm ra đất rồi. Nói đúng chính xác là 1 cái không hề có 1 chút tư chất luyện võ nào hết.
Cao Bá Ngọc mở mắt, ngây ngô nhìn Võ Văn cười một cái. Võ Văn lúc này thề chỉ muốn đạp vào mặt hắn cho hả giận.
Sau đó lại thầm nghĩ, dẫn tên ngốc này đi tham gia hội săn liệu có phải là quyết định đúng đắn hay không. Nhưng hiện tại tên này chính là đuổi cũng không chịu về. Dù sống dù c·hết cũng phải đi tham gia hội săn lần này cho bằng được.
Nhưng có 1 điểm kỳ quặc, Võ Văn có cảm giác kỳ lạ là khi hắn tu luyện ở cạnh tên ngốc này, tốc độ của hắn có chút nhanh hơn bình thường một chút.
.....
Cổ Loa hoàng thành, Hội săn mùa thu.
Nhìn 1 dàn người tham gia hội săn lần này, Võ Văn lúc này mắt trợn trừng, choáng váng vô cùng. Hầu hết những kẻ tham gia lúc này đều phát ra khí tức mạnh hơn xa so với tên nam tử mũi ưng kia.
“Nhìn kìa, đó chẳng phải là Kiều Công Hãn, tri hựu tướng quân sao? Ngài ấy đường đường là thứ sử Phong Châu, lại cất công về đây tham gia hội săn lần này.”
Xuất hiện dưới mắt của Võ Văn là 1 cái thanh niên khuôn mặt nghiêm nghị tuổi chừng 27,28 tuổi, hắn mang giáp trắng chạm kỳ lân đỏ, vô cùng khí thế, như là hạc giữa bầy gà.
“Ngươi biết không, Kiều Công Hãn tướng quân vì nghĩa quên thân, gia gia của tướng quân chính là Kiều Công Tiễn, Kiều Công Tiễn bán nước cầu vinh. Kiều Công Hãn liền theo phò Ngô Vương tru sát gia gia mình. Trận Bạch Đằng cũng chính là tướng quân hiến kế dựng cọc, công trạng vô biên.” Tiếng thì thầm lại vang lên.
“Nhỏ tiếng thôi, đừng để tướng quân nghe được.”
Võ Văn nheo mày, Kiều Công Hãn, 1 trong 12 sứ quân, kẻ này không ngờ lại xuất hiện ở đây. Nhìn khí thế hắn phát ra, Võ Văn liền có cảm giác, đây là Võ sư, mà cảnh giới còn rất cao.
"Kia là, đó là Phạm Bạch Hổ tướng quân, ngài ấy cũng ở đây, Đằng Châu xa xôi ngài ấy lại cất công trở về. Trận Bạch Đằng năm đó ngài ấy nhất chiến thành danh, 1 mình g·iết mấy trăm quân Nam Hán. Anh dũng vô song.”
Lại 1 cái nam nhân anh tuấn khôi ngô xuất hiện trước mắt. Hắn tuổi chừng trên dưới 30, thân mang giáp đen chạm bạch hổ, vô cùng khí khái, mỗi bước đi nhìn giống như hổ bộ, làm người xung quanh đều tỏ ra kinh hãi.
Võ Văn lại kinh ngạc, đây là cái Sứ quân thứ 2. Gã này khí thế còn mạnh hơn rất nhiều so với Kiều Công Hãn.
“Trời, kia là Đỗ Cảnh Thạc tướng quân, chính là trong Đằng Giang song tướng, sánh ngang với Phạm Bạch Hổ tướng quân. Ngài ấy cũng từ Đỗ Động Giang trở về.”
Nhìn cái nam nhân tuổi ngang với Phạm Bạch Hổ, khoác chiến bào đỏ rực, khuôn mặt lạnh lẽo vô cùng từng bước đi đến. Võ Văn lông tơ dựng đứng. Lại thêm 1 cái sứ quân. Gã này cũng không hề kém cạnh Phạm Bạch Hổ.
Đỗ Cảnh Thạc nhìn thấy Phạm Bạch Hổ liền cười nhạt nói:
“Tiểu miêu, ngươi vẫn còn sống sao?”
Phạm Bạch Hổ khuôn mặt lạnh băng, không thèm đáp lại. Đỗ Cảnh Thạc khẽ hừ 1 cái.
Lúc này 1 cái thanh niên mặt dài thân hình rất cao mới xuất hiện đứng giữa 2 người, khuôn mặt hắn cười nhạt, hóa giải bầu không khí khó chịu:
“2 người các ngươi gặp nhau đừng giống như chó mèo như vậy.”
“Ồ, đó là Dương Huy tướng quân, ngài ấy cũng đã lập qua vô số chiến công, ngài ấy cũng từ Vũ Ninh đến đây.”
Võ Văn từng nghe qua cái tên này, cũng xem như là 1 danh tướng. Khí thế cũng không thua 2 người Đỗ Cảnh Thạc bao nhiêu.
Trong chớp mắt liền xuất hiện 4 cái kiêu hùng đương thời, Võ Văn liền cảm giác được hội săn lần này dường như có vấn đề rất lớn. Hắn tự hỏi bản thân lần này trốn có còn kịp hay không.
Một tiếng nói bỗng chốc vang lên làm cho cả bầu không khí chợt lạnh lại:
“Hừ, một đám gà đất chó sành.”
Một cái thanh niên mang áo bào trắng, mặt như quan ngọc đi đến. Hắn chỉ chừng 20 tuổi, tuấn tú vô cùng. Trên môi hắn treo nụ cười kiệt ngạo bất tuần.
Nghe thấy lời nói của hắn Đỗ Cảnh Thạc liền tức giận nói:
“Ở đâu đến 1 tên nhóc vắt mũi chưa sạch.” Đao trên người Đỗ Cảnh Thạc liền phóng như bay đến. Nơi đao phong đi qua, những người đứng gần liền bị cuồng phong đánh bật qua 2 bên.
Nam tử áo trắng nhếch miệng cười, không hề có 1 chút sợ hãi. Bàn tay nhẹ đưa lên.
Gió bụi tản đi, mắt Đỗ Cảnh Thạc liền trợn trừng, mũi đao lúc này đang bị thanh niên áo trắng dùng 2 ngón tay kẹp chặt, rung rung, không thể tiến tới mảy may.
Đỗ Cảnh Thạc giật mình, đang muốn dùng nội lực hút đao trở lại. Thì đao như bị chôn cứng giữa hư không, không cách nào rút về.
Võ Văn kinh hãi, tốc độ của đao nhanh đến mức hắn không nhìn thấy được gì, chỉ thấy qua 1 cái bóng nhẹ lướt qua. Nam tử áo trắng kia là ai lại có thể đỡ đao nhẹ nhàng đến vậy.
Đỗ Cảnh Thạc lúc này mặt đã đỏ như máu nhưng vẫn không thể rút đao trở về. Nam tử áo trắng khẽ nhếch miệng. Hắn nhẹ dùng lực kéo đao về sau lưng mình. Cười nhạt nói với người áo đen ở sau lưng:
“Nguyễn Bặc, Đỗ tướng quân đã tặng đao, chúng ta không thể không lấy.”
Thanh niên áo đen khẽ nói “Vâng, thiếu chủ.” Bàn tay đưa ra nắm chặt đao. Đỗ Cảnh Thạc sau đó kinh hãi, bản thân hắn vậy mà đã mất liên hệ với đao của mình. Hắn trợn to mắt quát:
“Tiểu tử, trả lại đao cho ta.”
Lúc này Nguyễn Bạch Hổ đang trầm ngâm mới lên tiếng:
“Đỗ cẩu cẩu, ngươi không đánh lại hắn đâu. Hắn chính là Đinh Bộ Lĩnh.”
Đỗ Cảnh Thạc giống như không nghe thấy Nguyễn Bạch Hổ gọi hắn là cẩu cẩu, lắp bắp kinh sợ nói:
“ Tiểu Miêu, ngươi nói cái gì, hắn ta chính là tên tiểu tử vừa mới tân tấn Đại tông sư kia, Đinh Bộ Lĩnh.”
“Không sai, hắn cũng là nghĩa đệ của ta, nghĩa tử Trần Lãm đại nhân.” Phạm Bạch Hổ đáp.
“Phạm ca, đã lâu không gặp” Đinh Bộ Lĩnh cười chào Phạm Bạch Hổ.
Võ Văn như sét đánh ngang tai. Tên nam tử áo trắng ngang tuổi hắn này lại chính là ... Đinh Tiên Hoàng, Đinh Bộ Lĩnh. Thiên cổ nhất đế đại Việt.
Lúc này một tiếng nói vang lên làm bầu không khí t·ranh c·hấp liền lắng xuống. Mọi người quay người, quỳ xuống cung kính.
“Thánh chỉ đến.”
“Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, vì Ngô Vương có sự vụ cần phải xử lý, nay chiếu cho Ngô Bình Vương, thay trẫm cử hành hội săn lần này.”
Các tướng lĩnh nghe thấy vậy đều giật mình, Ngô Vương lại không chủ trì hội săn lần này.
Lúc này 1 cái nam nhân trung niên mặc thanh bào đi lên nhận thánh chỉ, hắn chừng 40 tuổi, nếu có một từ nào để nói về hắn thì chính là từ mỹ, hắn anh tuấn đến lạ thường. Hắn chính là Dương Bình Vương Dương Tam Kha, em của Dương hoàng hậu, vợ của Ngô Vương. Cha ruột của Dương Vân Nga.
.....
*Tác gọi Đinh Bộ Lĩnh là thiên cổ nhất đế vì Đinh Bộ Lĩnh có công dẹp loạn 12 sứ quân thống nhất đất nước. Giống như Tần Thủy Hoàng thống nhất các nước chư hầu.