Chương 17: Ngoài ý muốn
C17: Ngoài ý muốn
"Tiêu đại ca, ơn cứu mạng cao trọng như núi, từ giờ ngươi chính là đại ca của ta, ngươi kêu ta đi hướng Tây, ta tuyệt đối không dám đi hướng Đông.” Cao Bá Ngọc lúc này đang không ngừng léo nhéo bên tai hắn.
"Nhưng ngươi sẽ đi hướng Nam hoặc hướng Bắc đúng không?” Võ Văn cười nhạo.
"Sao có thể như vậy, ta sẽ tuyệt đối nghe lời người” Cao Bá Ngọc gãi đầu.
Mấy ngày nay Cao Bá Ngọc cứ lải nhải bên tai, Võ Văn liền có chút phiền c·hết rồi:
"Ngươi đã bình phục thương thế, tại sao lại còn chưa trở về nhà.”
Võ Văn có một chút ngạc nhiên, chỉ chưa đầy 1 tháng mà v·ết t·hương của Cao Bá Ngọc đã hoàn toàn tốt hẳn. Lại giống như không có ám tật gì ráo.
Cao Bá Ngọc trán đổ mồ hôi liền nói:
“Ta hiện tại có chút nhát c·hết, sợ trên đường về lại có kẻ nhảy ra bắn cung tên với ta lần nữa.”
Võ Văn cười lạnh. Tiếp xúc mấy ngày hắn liền biết Cao Bá Ngọc này là loại người gì. Liền trêu chọc:
“Chứ không phải là vì ngươi muốn học thơ văn, đối câu của ta sao. Ngươi trở về đi, ở đây ngươi liền không học được gì đâu.”
Võ Văn chính là nói thật, 1 thân thơ văn của hắn chính là do đạo mà ra chứ méo có sở học gì cả. Có muốn chỉ dạy cho Cao Bá Ngọc cũng là không thể.
Nhưng gã Cao Bá Ngọc này không phải là không học được gì từ hắn. Các câu cửa miệng chửi tục của Võ Văn hắn liền nghe và học theo rất chi là nghiêm túc. Còn cảm thấy các từ chửi tục này nói ra ngưu bức vô cùng. Thể hiện ra 1 bụng kính nể sâu sắc đối với Võ Văn.
Võ Văn lúc này nhẹ hỏi Cao Bá Ngọc:
“A Ngọc, ngươi có muốn biết kẻ muốn g·iết ngươi là ai không?”
Cao Bá Ngọc nhăn mày, hắn mặc dù đã nghe quen Võ Văn gọi hắn là A Ngọc. Nhưng càng nghe hắn càng cảm giác là Võ Văn gọi hắn như vậy không hề có ý tốt. Không giống như xưng hô với bằng hữu mà càng giống như hắn đang gọi 1 cái nô tài vậy.
Nếu Võ Văn biết được suy nghĩ của Cao Bá Ngọc, nhất định sẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Huynh đệ à, ngươi quả nhiên cũng không ngu ngốc đến vậy.
Cao Bá Ngọc đương nhiên cũng muốn biết kẻ g·iết mình là ai? Liền gật đầu nghe Võ Văn nói.
.....
Trong 1 căn phòng kín ở ngoại ô Đường Lâm,
“Bộp...”
1 tiếng tát tai vang lên, gã đại hán liền b·ị đ·ánh văng ra phía sau, trên miệng hắn ta thổ ra 1 ngụm huyết lớn.
“Nô tài vô dụng, sai ngươi đi g·iết 1 tên thư sinh trói gà không chặt, ngươi còn làm không xong, thứ nô tài như ngươi, ta còn giữ lại làm gì?”
Gã đại hán sợ hãi liền quỳ xuống dập đầu nói:
“Chủ thượng minh giám, thần rõ ràng đã kiểm tra kỹ, tiễn chắc chắn đã bắn xuyên qua ngực trái đi vào trái tim của hắn rồi mới bỏ đi, hắn ta nhất định không thể nào còn sống được....” Chưa nói hết lời, gã đại hán mắt liền trợn trắng, yết hầu đã bị cắt ngang qua, ngay lập tức liền tuyệt khí ngã xuống đất.
“Hừ, còn ráng giảo biện, hắn ta rõ ràng còn đi lại vô cùng khỏe mạnh bên trong làng Đường Lâm, nhiều người còn chứng kiến thấy. Lại muốn gạt ta.”
“Xin chủ thượng bớt giận.” Liên tục có nhiều bóng người quỳ gối xuống mở miệng run rẩy nói.
"Hừ, một cái An Nam mọi rợ lại dám vỗ tay lớn nhất sỉ nhục phương Bắc thiên triều chúng ta. Đáng c·hết. Còn cái súc sinh họ Tiêu kia, nếu không phải có con cẩu già họ Dương kia luôn quan sát phía sau, ta đã đích thân lấy mạng của hắn.” giọng gã nam nhân vang lên trong bóng đêm, tức giận đến vô cùng.
Không gian liền yên lặng 1 lúc, gã nam nhân lại tiếp tục hỏi:
“Các ngươi có cao kiến gì không, giúp ta g·iết đi 2 cái kẻ này ta nhất định có trọng thưởng, không dẹp 2 cái đinh trong mắt này, ta ăn ngủ liền cảm thấy vô cùng khó chịu.”
Lúc này bất chợt có 1 giọng già nua trong đám người vang lên:
“Chủ thượng yên tâm, thần đã có kế sách.”
Nghe thấy giọng nói này gã nam nhân liền tỏ ra vui mừng nói:
“Tôn lão, ngươi có diệu kế gì?”
.....
“Hội săn mùa thu, Tiêu đại ca, ngươi là nói thật sao?” Cao Bá Ngọc kinh ngạc hỏi.
Võ Văn gật đầu, khẳng định chắc chắn nói:
“Không sai, chỉ cần ngươi danh chính ngôn thuận tham gia hội săn lần này. Những kẻ kia sẽ chớp thời cơ ra tay với ngươi. Đây chính là kế dụ rắn ra khỏi hang.”
Cao Bá Ngọc nghe thấy vậy liền vui vẻ:
“Hay, Tiêu đại ca, kế này của ngươi rất hay.”
Võ Văn liền nhìn trân trối Cao Bá Ngọc. Tên họ Cao này cũng thật không tim, không phổi. Mình đem hắn ra làm mồi nhử, hắn lại khen hay. Là hắn bị ngớ ngẩn hay là hắn thật sự can đảm.
Cao Bá Ngọc lúc này liền nhíu mày nhìn ra 1 cái vấn đề nhẹ hỏi:
“Đại ca, nhưng mà không được, hội săn mùa thu bình thường chính là chỉ dành cho các Võ tướng tham gia, chúng ta là Tú tài, cho dù là Tiến sĩ cũng sẽ không được gọi đi.”
Võ Văn cười bí ẩn:
“Không gì là không thể.”
Cao Bá Ngọc khó hiểu nhìn qua Võ Văn. Võ Văn đã điều tra qua. Hội săn mùa thu đúng là chỉ dành cho Võ tướng tham gia. Hầu hết đều đã được chỉ mặt, gọi tên. Nhưng vẫn là có ngoại lệ, ngoài 30 cái cá nhân có 1 suất cố định. Còn có 20 suất ngoài danh ngạch.
10 cái danh ngạch trong đó chính là dành cho khách mời. Hay chính xác hơn chính là dành cho bọn phương Bắc. Võ Văn đã hiểu đám người phương Bắc kia tại sao lại đến đây, khả năng rất lớn chính là vì tham gia hội săn lần này.
Còn 10 cái danh ngạch còn lại. Chính là dựa vào đấu võ tự do mà chọn ra. Người có thể lên đài thắng 5 trận liên tiếp liền có 1 vé tham dự.
Cơ hội này chính là mọi người phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Kẻ có thể đoạt được danh ngạch, khả năng trở thành Võ tướng, thăng quan tiến chức cũng vô cùng cao. Vì vậy cũng không hề thiếu n·gười c·hết vì tranh đoạt danh ngạch
Võ Văn chính là muốn hắn và Cao Bá Ngọc dành được tấm vé này.
Nhưng chuyện diễn ra sau đó liền đánh vỡ kế hoạch của Võ Văn.
Thánh chỉ ở phía trên truyền lệnh xuống:
'Hội săn mùa thu năm nay liền có chút thay đổi, phương Bắc ngoài 10 cái danh ngạch cố định, còn được bổ sung thêm 10 cái danh ngạch văn sĩ. Lấy lý do văn sĩ phương Bắc muốn quan sát học hỏi các anh hùng võ tướng nước Nam thể hiện. Đồng thời cũng muốn vừa đi quan sát vừa trao đổi văn thơ với các sĩ tử nước Nam. Nên đã bổ sung thêm 10 cái danh ngạch Tú tài, Tiến sĩ nước Nam vào hội săn lần này.”
Nhìn vào danh sách 10 cái sĩ tử, thấy tên mình và Cao Bá Ngọc ở bên trong. Võ Văn kinh ngạc. Không nghĩ đến đối phương liền có chung một suy nghĩ với hắn. Đối phương rõ ràng cũng là đang bày mưu bố cục.
Võ Văn trầm tư nhắm mắt 1 lúc, sau đó 2 mắt mở toang ra đã có quyết định, đối phương đã hạ cờ, hắn không thể không tiếp.
......
Hoa Lư, Giao Châu
Trong 1 cái động khẩu sơn tặc, 1 cái thanh niên chừng 20 tuổi, mặt như quan ngọc, mày như kiếm, mắt có thần quang chiếu xạ, vô cùng anh tuấn, tay hắn cầm 1 thanh trường kích. Cả người nhiễm đầy máu tươi.
Nhưng nhìn lại đây không phải là máu của hắn ta. Trên người hắn không hề có một v·ết t·hương. Nhìn quanh nơi này liền giật mình, nơi này xác c·hết la liệt, mỗi người đều là dính 1 kích liền m·ất m·ạng. Nhìn sơ qua liền có hơn trăm cái nhân mạng.
Thanh niên có chút chau mày chán ghét nói:
“Xà Hoa bang chủ, nửa bước Đại Tông Sư, đến 1 kích của ta cũng không đỡ nỗi, thiệt là nhàm chán.”
Lúc này bỗng nhiên có một cái bóng đen xuất hiện bên cạnh thanh niên quỳ gối nói:
“Đinh thiếu chủ, ta có tin tức từ Cổ Loa báo về.”
Thanh niên bình tĩnh nói:
“Nguyễn Bặc, ta với ngươi là huynh đệ, không cần đa lễ, đứng dậy nói đi.”
Thiếu niên họ Đinh nghe sự việc một hồi liền cau mày. Cười lạnh nói:
“Bọn phương Bắc đó thiệt lắm trò hề. Hừ, đám sĩ tử ăn hại đó có gọi thêm thì làm được gì chứ. Chỉ tổ nuôi tốn cơm, tốn gạo. Hừ, có cơ hội ta liền sẽ g·iết sạch bọn chúng.” Nói rồi ánh mắt hắn liền phát ra sát khí rét lạnh.