Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 16: Huynh đệ chí cốt?




Chương 16: Huynh đệ chí cốt?

C16: Huynh đệ chí cốt?

Lai Phúc giờ mới nhận ra lúc này Võ Văn trở về trên vai còn vác theo 1 thanh đại đao, ngoài ra còn khoác theo 1 cái tay nải liền ngơ ngác hỏi:

"Tiêu đại phu, thứ này là?”

Võ Văn không đáp liền đi vào bên trong. Lúc này hắn liền nhìn 1 cái thanh niên mặt như quan ngọc đang nằm hôn mê ở trên giường gỗ. Mặt hắn trắng bệch, hơi thở vô cùng mong manh, rõ là đang hấp hối.

Bên cạnh là 1 lão phụ nhân ăn mặc giản lược đang khóc, bà ta không ngừng sợ hãi nói:

"Ngọc nhi, con nhất định không thể c·hết được. Con sao có thể bỏ mẫu thân ở lại dương thế.” Bên cạnh còn có rất nhiều gia nhân, bọn họ đều tỏ ra vô cùng lo lắng.

Võ Văn nhìn thấy cái thanh niên này liền ngẩn ra, đây là cái tên Cao Bá Ngọc mà. Lúc này trên ngực trái của Cao Bá Ngọc, có 1 cái mũi tên đã đâm xuyên qua ngực.

Nhìn thấy Võ Văn xuất hiện trong phòng. Lão phụ nhân như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, liền vội vàng lao đến nắm lấy gấu quần của Võ Văn khóc lớn:

“Tiêu đại phu, mau cứu lấy Ngọc nhi, hắn là huynh đệ tốt nhất của ngươi, ngươi nhất định phải cứu lấy hắn.”

Võ Văn ngơ ngác: “Huynh đệ tốt nhất, đâu ra cái danh hiệu này vậy?”

Sau đó hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng. Gã Cao Bá Ngọc này bị mũi tên đâm xuyên ngực trái, là nơi tim, v·ết t·hương có vẻ cũng đã rất lâu, tại sao hắn ta hiện tại vẫn còn hơi thở.

Hắn vội đỡ lấy lão phụ nhân nói:

“Cao phu nhân, bà đừng lo quá, để ta tới xem thử cho hắn.”

Võ Văn đi đến cạnh giường, gia nhân liền ngay lập tức tránh qua. Võ Văn ngồi bên cạnh giường, nghe thấy hơi thở của Cao Bá Ngọc rất rõ ràng.

Bàn tay đặt lên cổ tay của Cao Bá Ngọc bắt mạch kiểm tra qua 1 vòng. Sau đó hắn liền trợn mắt cảm thấy có gì không đúng, giống như không tin vào những gì vừa kiểm tra thấy, hắn lại kiểm tra thêm 1 vòng nữa. Đến khi đã hoàn toàn chắc chắn hắn liền hốt hoảng nói thầm:



“Tên tiểu tử họ Cao này, tim của hắn ta sao lại nằm ở bên phải, là loại cơ thể chỉ nghe trong phim ảnh kia. Thực sự có người tim ở bên phải sao?”

Hắn đã hiểu ra, tại sao Cao Bá Ngọc có thể sống đến hiện tại. Vì thực tế mũi tên này chỉ xuyên qua lá phổi bên trái của hắn thôi. Nhưng nhìn Cao Bá Ngọc lúc này đã gần ngắc ngoải, nếu không sơ cứu cho hắn sợ rằng hắn sẽ mất máu 1 mạng ô hô mà c·hết thật.

Hắn liền nói với lão phụ nhân 1 tiếng trấn an bà ta:

“Cao phu nhân, Cao huynh đệ có thể cứu, phu nhân đừng quá lo lắng. Mong mọi người ra ngoài, để ta cứu chữa cho cậu ta.”

Lão phụ nhân nghe thấy vậy liền vô cùng vui mừng, đang muốn dập đầu cảm tạ liền bị Võ Văn vội ngăn lại. Sau đó bà ta cùng với toàn bộ gia nhân lui ra bên ngoài.

Võ Văn nhắm mắt, cố gắng nhớ lại những gì lão sư từng chỉ dạy qua. Bóng dáng 1 cái trung niên nhân xuất hiện qua trí nhớ. Đây là 1 cái nam nhân trung niên điềm đạm, nhưng lại cho hắn cảm giác như sông dài núi lớn, vô cùng uy nghi, 1 cái bóng lưng như chống đỡ cả sơn hà.

Sau đó Võ Văn mở mắt. Rất nhanh liền mở ra 1 cái hộp gỗ ở trong phòng. Trong hộp lúc này có 72 cái kim châm bằng bạc. Đây cũng chính là vật ân sư Tiêu Vũ Sinh để lại cho hắn.

Võ Văn vô cùng thuần thục liền phóng châm lên người Cao Bá Ngọc. Dễ dàng liền cố định các huyệt đạo trên ngực hắn ta.

Một chút nội kình hỏa nhiệt từ đầu ngón tay Võ Văn truyền ra. Nội kình từ đầu ngón tay Võ Văn truyền vào trong châm bạc, nó nhanh chóng xâm nhập vào nội thể của Cao Bá Ngọc. Máu lập tức liền ngừng chảy.

Lúc này Võ Văn khẽ dùng lực, mũi tên nhanh chóng b·ị đ·ánh bật ra khỏi ngực Cao Bá Ngọc.

Nhưng kỳ quặc là Cao Bá Ngọc chỉ rên lên 1 tiếng, không hề có chút huyết dịch nào văng ra từ lỗ v·ết t·hương.

Võ Văn thuần thục liền lấy ra 1 chút lá cây ở trong phòng nhét vào cái lỗ ngực Cao Bá Ngọc làm hắn rên lên vô cùng đau đớn.

Võ Văn tiếp thu một số kiến thức về thực vật liền cảm thấy cổ quái. Hắn đã biết được một số cây cỏ mọc dại đầy đường như Tứ diệp thảo, trầu bà, rau càng cua,.... đều có 1 công dụng chữa bệnh nhất định nếu biết cách sử dụng.

Nhìn thấy khuôn mặt Cao Bá Ngọc từ trắng bệch dần dần có lại 1 tia huyết sắc. Võ Văn biết, gã này mạng lớn, đã thoát c·hết.

Hắn thở ra 1 hơi. Sau đó từ từ bước ra khỏi phòng. Lão phụ nhân nhìn thấy Võ Văn vô cùng lo lắng vội hỏi:



“Tiêu đại phu, Ngọc nhi, hắn như thế nào rồi?"

Võ Văn liền cười đáp:

“Cao phu nhân, Cao huynh hắn đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần đợi hắn tỉnh lại.”

Lão phụ nhân mặc dù không hiểu Võ Văn dùng từ cơn nguy kịch nghĩa là gì, nhưng vẫn hiểu ý hắn, Cao Bá Ngọc có thể sống bà liền vui mừng khôn xiết. Đang muốn bái đầu dập tạ lại bị Võ Văn lần nữa cản lại.

Đợi 1 lúc khi lão phụ nhân bình tĩnh lại. Võ Văn mới tò mò hỏi:

"Cao phu nhân, Cao huynh không biết vì lý do gì lại ra nông nỗi này?”

Lão phụ nhân cố nén nước mắt, bối rối kể lại:

“Ngọc nhi, hắn là sáng nay nói, muốn đến bái phỏng huynh đệ tốt nhất của hắn là ngươi, hắn đang cưỡi ngựa đi giữa đường thì không biết từ đâu liền bị một mũi tên bắn rơi. Ta cũng không biết là kẻ nào gây ra. Hạ nhân đi cùng cũng không biết là ai làm” Nói rồi ánh mắt lão phụ nhân liền lóe ra vẻ thù hận vô cùng.

Võ Văn ngơ ngẫn, việc này lại liên quan đến hắn. Bỏ qua vấn đề từ lúc nào hắn thành huynh đệ tốt nhất của Cao Bá Ngọc. Võ Văn có cảm giác Cao Bá Ngọc b·ị b·ắn tên sợ rằng có 8 phần 10 liên quan đến hắn.

Võ Văn khuôn mặt nghiêm túc nhìn Cao phu nhân sau đó nói:

“Phu nhân, vì chuyện này liên quan đến tính mạng Cao huynh, trước mắt khoan hãy lộ ra việc Cao huynh đã được ta cứu sống ...”

.....

Cao Bá Ngọc lúc này liền có 1 giấc mơ, trong mơ hắn nhìn thấy rất nhiều khối đá vô cùng to lớn, lơ lửng trong không gian một cách kỳ quặc.

Hắn nhìn thấy có một khoảng không gian đen ngòm, lại nhìn về phương xa lại trong nhìn thấy các viên cầu rất lớn với nhiều màu sắc khác nhau. Đây là thứ gì? Bỗng dưng 1 luồng sáng không biết từ đâu chiếu tới, soi sáng cả phiến không gian.

Luồng ánh sáng đó sau đó liền bao lấy hắn. Cao Bá Ngọc chợt cảm thấy thân thể thư thái vô cùng. Giống như có gì đó tẩy rửa qua gân cốt, kinh mạch, từng tế bào của hắn.



Mắt Cao Bá Ngọc chầm chậm mở ra. Đập vào mắt hắn lúc này chính là Võ Văn đang nhìn lấy hắn.

Hắn bình tĩnh hỏi:

“Tiêu huynh, đây là đâu?”

Võ Văn mặt lạnh như tiền đáp hắn:

“Đây là địa ngục, ngươi đ·ã c·hết. Ta chính là diêm vương gia.”

Cao Bá Ngọc : “.....”

Võ Văn: “....”

Cao Bá Ngọc sau đó cười nhạt: “Tiêu huynh, sao huynh lại đùa giỡn như vậy chứ.”

Võ Văn khuôn mặt vẫn lạnh như tiền:

“Hỗn xược, ngươi nghĩ đây là đùa giỡn sao, ngươi bị tên bắn xuyên tim, chẳng lẽ ngươi nghĩ bản thân còn sống sao. Có tin ta liền sai ngưu đầu mã diện đem ngươi đi cắt lưỡi vì tội hỗn láo”

Cao Bá Ngọc: “.....”

Võ Văn : “....”

Cao Bá Ngọc sau đó khuôn mặt liền biến thành kinh hoảng:

“Ta thực sự c·hết rồi sao? Không thể nào, ta còn chưa cưới cái thê tử, ta vẫn còn là đồng nam. Mẫu thân của ta, ta còn chưa báo đáp bà ấy, ta không thể c·hết được.”

Võ Văn nghe thấy hắn còn là đồng nam liền cười đến văng nước bọt. Hắn chỉ là muốn trêu tên này. Võ Văn mấy ngày nay nghe được ở khắp nơi tên nhóc này rêu rao hắn là huynh đệ chí cốt của gã. Liền muốn trêu tên này một phen. Muốn làm huynh đệ dựa hơi lão tử đâu có dễ dàng đến như vậy.

Cao Bá Ngọc nhìn thấy Võ Văn cười đến văng cả nước bọt, khuôn mặt hắn chợt ngẩn ra: “.....”

Võ Văn nhận ra đã bị lộ rồi, liền làm lại bộ mặt nghiêm túc không cảm xúc kia.

Cao Bá Ngọc : “....”