Chương 15: Nhân từ
C15: Nhân từ
Võ Văn không dám lãnh đạm, lão già này luôn cho hắn 1 cái cảm giác sâu không lường được, liền vội vàng chắp tay:
"Tiên sinh, mấy hôm nay không gặp, ngài vẫn khỏe chứ.”
Lão giả nhìn Võ Văn khẽ cười nói:
"Võ đồ trung kỳ liền có thể vượt cấp, sức mạnh bộc phát ngang 1 cái bước vào Võ sư. Cửu tự giả quả nhiên bất phàm. Tư duy chiến đấu lại càng thông minh hiếm có”
Sau đó lại bỗng tỏ ra một chút tiếc nuối cảm thán:
"Chỉ tiếc, tiểu tử này đã 22 tuổi, đã qua thời kỳ tu luyện hoàng kim, nếu không thì. So với cái tiểu tử họ Đinh kia năm nay vừa mới đôi mươi đã bước vào Tông Sư Cảnh. Chệnh lệch 2 bên quả thiệt là quá lớn. Tên tiểu tử họ Đinh kia khả năng rất lớn cũng là Cửu tự giả.”
Lão nhân vuốt râu cười nói với Võ Văn:
“Tiêu công tử, lão phu vẫn khỏe.”
2 cái huynh đệ Ô gia nghe thấy Võ Văn là người quen của Dương Thế Lữ, mặt liền trắng không còn hột máu.
Ô Nhị Nha liền quỳ xuống dập đầu với Võ Văn:
“Tiêu công tử, ta không biết Tiêu công tử là người quen của Dương tiền bối. Nếu biết chuyện này, có cho ta 10 cái mạng, ta cũng không dám ra tay.”
Ô Đại Nha cũng vội dập đầu:
“Tiêu công tử, là ta có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, mong công tử có thể tha mạng.” Hắn mặc dù hiện tại đã phế, nhưng lại không muốn c·hết.
Võ Văn giật mình, đây lại là chuyện gì xảy ra, hắn đã chuẩn bị để chiến một trận sống mái, vậy mà chưa đánh đối phương đã cúp đuôi đầu hàng. Nhưng sau đó hắn chợt hiểu ra, chính là do cái lão nhân này. Trong lòng hắn càng tỏ ra kính sợ lão nhân trước mặt này hơn.
Dương lão tùy tiện nhìn 2 huynh đệ sau đó nói:
“Bọn chúng mặc ngươi xử trí, nhưng gã mặt trắng kia, giữ hắn 1 mạng, ta muốn hỏi hắn 1 việc.”
2 huynh đệ Ô gia nghe thấy vậy liền hồn bay phách lạc. Cả 2 biết bản thân mình xong.
Võ Văn dùng ánh mắt g·iết người nhìn huynh đệ họ Ô:
“Là ai sai các ngươi đến g·iết ta?”
Ô Đại Nha và Ô Nhị Nha khuôn mặt khó xử. Gã mũi ưng nghĩ ra gì đó liền run nói:
“Tiêu công tử, chỉ cần công tử thả chúng ta đi, ta nhất định khai ra kẻ đứng sau.”
Võ Văn cười lạnh:
“Mặc cả với ta, liền c·hết.” Nói rồi liền 1 đao chém đến Ô Đại Nha.
Ô Đại Nha kinh hãi vội hét lên:
“Là Sùng gia, xin công tử tha mạng.”
Đao liền dừng ngay trước mặt của Ô Đại Nha 3 tấc. Lúc này nước đái, phân trên người hắn không khống chế được liền phọt ra ngoài. Mặt hắn trắng dại ra.
Võ Văn nhíu mày chán ghét hỏi lại:
“Chính là cái Sùng Gia ở Đường Lâm kia?"
Ô Nhị Nha ở bên cạnh cũng sợ hãi liên tục gật đầu nói:
“Không sai, Tiêu công tử, là bọn họ bỏ ra 1 vạn lượng vàng thuê chúng ta g·iết Tiêu công tử.”
Võ Văn ánh mắt chợt hàn, hằn giọng hô:
“Sùng Thiện Sĩ.” Hắn không nghĩ đến vốn dĩ chỉ là 1 cái thù hận cá nhân, đối phương lại muốn g·iết hắn. Một vạn lượng vàng. Sao lại cao như vậy? Đây chính là số tiền có thể mua đứt 1 tòa đại phủ đấy.
Võ Văn nhìn Ô Nhị Nha cười đầy tà ý:
“Một vạn lượng vàng đó hiện đang ở đâu?”
Ô Nhị Nha ánh mắt lóe lên 1 cái sau đó nói:
“Tiêu công tử, số vàng đó, ta đã cho thuộc hạ mang trở về Ô Nha Sơn, chỉ cần công tử theo ta đến Ô Nha Sơn, ta nhất định sẽ tận tay giao số vàng đó cho công tử.”
Ô Đại Nha nghe đệ đệ nói vậy như hiểu ra gì đó liền đồng tình nói:
“Đúng vậy Tiêu công tử. Chính là đang ở Ô Nha Sơn.”
Võ Văn cười lạnh, hắn làm sao không biết 2 tên này là đang diễn trò với hắn, liền cười nhạt nói:
“Vậy sao, ta cũng không có thời gian đến Thang châu dạo chơi. Vậy thôi, xem như 2 người các ngươi xui xẻo liền để mạng ở đây vậy.” Nói rồi liền giơ đao lên. Lão nhân nhìn thấy động tác của Võ Văn liền cười. Tiểu tử này cũng là đang diễn.
Ô Nhị Nha sợ đến kinh hồn bạt vía nói:
“Tiêu công tử, là ta nhớ nhầm, số tiền đó hiện tại chúng ta đã chôn ở đầu bìa rừng ....”
Lần này Võ Văn liền nghe ra được gã này là đang nói thật. Hắn chính là không dám lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn nữa.
Tiếp đó gã mặt trắng lại sợ Võ Văn không tha mạng cho hắn vội nói:
“Ô Nha Sơn chúng ta, còn rất nhiều tài sản, bảo vật, chỉ cần công tử tha mạng cho ta, tất cả tài sản đó đều thuộc về công tử... Còn nữa, cái nữ nhân kia, chỉ cần công tử muốn cũng thuộc về công tử, mặc cho công tử chơi đùa.” Nói rồi liền chỉ về phía Liễu Hạ Hạ đang nằm trên mặt đất.
Ô Đại Nha cũng gật đầu nói:
“Đúng vậy Tiêu công tử, nữ nhân kia ở trên giường chính là 1 con đàn bà dâm đãng, vô cùng thành thục, nhất định sẽ làm công tử hài...”
Ô Đại Nha chưa nói hết lời liền nhìn thấy đầu của mình đã văng ra khỏi cổ, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy chính là 1 sợi roi thép cắt ngang qua cổ của mình. Đến c·hết mắt của hắn vẫn còn mở trợn tròn.
Không sai, chính là Liễu Hạ Hạ ra tay. Nàng ta lúc này ánh mắt đỏ hoe, điên cuồng gằn giọng nói:
“Ô Đại Nha, uổng công ta 1 mực hết lòng vì ngươi, ngươi lại xem ta giống như là chó cái.”
Võ Văn đương nhiên cảm nhận thấy Liễu Hạ Hạ tỉnh dậy. Hắn cũng không có ý định ngăn cản nàng ta liền mặc cho nàng ta ra tay.
Lão nhân bên cạnh có chút nheo mày thầm nói đáng tiếc. Tiểu tử kia lại không g·iết gã kia. Cửu tự giả g·iết võ giả liền có thể thu về 1 chút lợi tức.
Liễu Hạ Hạ lại muốn ra tay g·iết c·hết Ô Nhị Nha, nhưng roi thép đánh ra. Lão nhân liền búng tay 1 cái. 1 viên sỏi văng đến liền chạm vào đầu ngọn roi. Ngọn roi liền văng ngược trở về. Liễu Hạ Hạ ngay lập tức thổ ra 1 ngụm huyết, té quỵ xuống.
Võ Văn chắp tay nói với lão nhân:
“2 người này tùy ý tiên sinh xử trí, tiểu sinh không có ý kiến.”
Lão giả ngẩn người. Hắn ta lại không g·iết người đàn bà này. Sau đó lại hỏi:
“Sùng gia kia, ngươi có cần ta thay ngươi xử trí không?”
Võ Văn giật mình, sau khi cân nhắc 1 chút liền nói:
“Đa tạ tiên sinh, đây là ân oán cá nhân của ta và Sùng gia, tiên sinh cứ để ta và Sùng gia tự giải quyết.”
Lão giả nheo mày, có chút thất vọng suy nghĩ. Chẳng lẻ vì tiểu tử này là 1 cái lang y nên liền không muốn g·iết người hay sao? Lão ta có chút tiếc hận thầm nghĩ tiểu tử này thiếu tính sát phạt, sợ rằng mai sau liền không có tiền đồ, sau đó khẽ lắc đầu.
“Tùy ý ngươi.” Lão nhân liền nắm lấy Ô Nhị Nha phóng người đi mất. Mặc kệ Liễu Hạ Hạ đang nằm ở trên mặt đất.
Võ Văn cảm thấy quái lạ, tại sao hắn có cảm giác lão nhân kia trước khi đi dường như có chút tức giận với hắn. Nếu Võ Văn hiểu được suy nghĩ của lão ta nhất định sẽ nói bản thân hắn bị oan.
Hắn không muốn t·ra t·ấn Ô Nhị Nha vì tính tình hắn không cho phép. Tra tấn 1 cái không có khả năng phản kháng không phải tính cách của hắn. Tâm lý hắn không vặn vẹo như vậy. Giết phụ nữ hắn lại càng thấy không hay ho gì lắm.
Còn về phần Sùng gia. Nếu không phải vì hắn sợ ảnh hưởng đến mạch truyện chính. Sợ rằng nếu Sùng Gia bị tiêu diệt. Thị Kính sau đó cũng không quyết định quy y nữa. Mạch truyện thay đổi, hắn sợ bản thân liền khó trở về hiện đại.
Hắn lúc này quay đầu nhìn về phía Liễu Hạ Hạ. Nữ nhân này lúc này vô cùng chật vật. Muốn g·iết cô ta liền vô cùng dễ dàng. Liễu Hạ Hạ lúc này cũng nhìn Võ Văn một cách cảnh giác. Võ Văn suy nghĩ 1 chút liền nói:
“Ngươi đi đi, ta sẽ không g·iết ngươi.”
Nói rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của nàng ta, hắn liền quay lưng phóng đi. Hắn muốn đi trở về lại lang phòng của mình.
Liễu Hạ Hạ lúc này liền ngẩn ra, đối phương vậy mà lại thực sự không g·iết nàng, nàng nhìn quanh 1 vòng lại thấy xác của của Ô Đại Nha đang lăn trên mặt đất. Nàng ngồi sụp xuống, nước mắt bỗng chốc khẽ rơi ra ngoài.
Mang theo 1 bao vải trên tay, 1 vạn lượng bạc trở về, Võ Văn liền cười lớn, hắn lần này liền giàu to rồi.
Đúng lúc vừa bước đến cửa lang phòng, liền nhìn thấy Lai Phúc đang đứng ở trước cửa đi qua đi lại, một bộ lo lắng sốt ruộc đợi hắn trở về. Khi nhìn thấy hắn liền vội lao đến:
“Tiêu đại phu, không xong rồi, Cao công tử đang ở bên trong, ngài ấy hiện tại sắp c·hết rồi.”
Võ Văn nhíu mày, là Cao công tử nào?