Chương 14: Chữ Dương lại hiện
C14: Chữ Dương lại hiện
Chiêu kiếm của Ô Đại Nha không tạo ra bất kỳ thương tổn nào cho Võ Văn, nhưng lực đè ép cũng chấn cho Võ Văn đau đến nhăn mặt. Nhìn Ô Đại Nha lúc này đang lao nhanh lên bờ. Võ Văn không chút suy nghĩ bơi nhanh đến ngăn cản, quyết tâm không cho Ô Đại Nha toại nguyện.
Nhưng lúc này bất chợt có 1 ngọn roi thép liền xuất hiện trong làn nước quất trúng vào ngực của Võ Văn.
"Hự...”
Võ Văn rên 1 tiếng đau đớn sau đó liền bị rơi ngược vào sâu dưới nước.
Ô Đại Nha nhanh chóng chớp lấy thời cơ thoát ra khỏi mặt nước. Vừa lên bờ hắn liền thở hổn hển, vội vàng ngồi xuống điều tức.
Hắn hiện tại mặc dù là 1 cái Võ Sư nhưng là dùng đan dược cưỡng ép tăng lên. Lúc này bỗng dưng trong nội thể của hắn chợt vang lên một tiếng 'bụp'. Tiếp đó tiếng động này lại vang lên liên hồi.
Trên da của Ô Đại Nha lúc này nhanh chóng vỡ ra nhiều cái lỗ máu, huyết liên tục phun ra từ những lỗ máu này. Ô Đại Nha liền biết bản thân hắn tiêu rồi.
Đây là phản phệ do hắn dùng dược lực. Nếu lúc ở trạng thái bình thường, Tăng Linh Đan hẳn có thể giúp hẳn có 5 phần thành công phá cảnh an toàn.
Nhưng khi nãy hắn là b·ị t·hương, bị mất lý trí mới dùng đến Tăng Linh Đan. Mặc dù hắn thành công đẩy tu vi lên đến Võ Sư cảnh nhưng cảnh giới này lại không hề vững chắc.
Hắn lại mất máu quá nhiều ở dưới nước. Cơ thể hắn lúc này đã vô cùng yếu ớt không thể khống chế được nội lực Võ Sư cảnh, liền giống như bong bóng vỡ toang.
Kinh mạch liên tục nổ tung. Ô Đại Nha biết hiện tại bản thân hắn có sống qua được lần này cũng sẽ trở thành 1 tên phế nhân.
Mắt hắn đầy căm hận nhìn xuống bên dưới dòng nước. Không nghĩ tới bản thân hắn dù gì cũng là 1 cái trại chủ, lại muốn phế ở trong tay một kẻ mà hắn vốn coi thường.
Thấy Liễu Hạ Hạ lúc này cũng nhảy lên mặt nước. Hắn vội hỏi:
“Tên khốn đó đ·ã c·hết chưa?"
Liễu Hạ Hạ lúc này nhìn thấy Ô Đại Nha giống như một cái huyết nhân liền giật mình hỏi:
“Ta cũng không rõ, ta chỉ đánh trúng hắn 1 roi liền vội chạy lên quan sát ngươi. Đại Nha, ngươi có sao không?”
Gã mũi ưng không để ý đến đau đớn trên cơ thể, ra lệnh cho Liễu Hạ Hạ:
“Hạ Hạ, mau xuống dưới đó bắt hắn cho ta. Ta nhất định phải tự tay lột da, rút gân của hắn.”
Liễu Hạ Hạ không dám cãi lời liền hô : “Vâng”. Sau đó liền lao đầu xuống nước.
Lúc này 1 cái nam nhân thư sinh ở nơi xa cũng chạy đến. Ô Đại Nha nhìn thấy hắn xuất hiện cũng vội hô:
“Nhị đệ, tên tiểu tử kia đang ở dưới nước, ngươi mau xuống dưới đó phối hợp cùng Đệ muội bắt giữ hắn.”
Ô Nhị Nha nhìn xuống mặt nước lại không vội vã hành động. Khuôn mặt hắn lúc này liền trầm như nước.
Ô Đại Nha có chút không hiểu khẽ hô:
“Nhị đệ, ngươi bị sao vậy?”
Ô Nhị Nha yên lặng, lúc này liền lấy ra trên người 1 cái túi trắng, trong túi có 1 lớp nhìn như bụi than màu đen, bên ngoài còn có 1 sợi dây dẫn.
Ô Đại Nha giật mình liền ngây ngốc hỏi:
“Nhị đệ, ngươi tính làm gì?” Hắn biết thứ này là gì. Đây là hỏa pháo, là cái phát minh kinh khủng kia của nhà Đường.
Ô Nhị Nha lấy ra trên người 1 hòn đá lửa, sau đó liền thành thạo đánh lửa, đốt sợi dây dẫn phía trên túi trắng. Sau đó hướng về phía mặt nước nơi Liễu Hạ Hạ vừa mới lặn xuống quăng đến.
Ô Đại Nha giật mình liền hét:
“Nhị đệ, ngươi điên rồi sao, ở bên dưới có Đệ muội đấy, sao ngươi lại ném hỏa pháo xuống dưới?”
Ô Nhị Nha cười lạnh nói:
“Đại ca, chuyện ngươi gian díu với ả ta, ta đã biết.”
Gã mũi ưng nghe thấy vậy liền trợn mắt. Khuôn mặt hắn thoáng chút sững sốt:
“Nhị đệ, ngươi nói bậy bạ gì vậy?”
Gã thư sinh lại tiếp tục nói:
“Ta còn biết 3 cái chồng trước của ả ta, cũng là do đại ca sắp xếp ả ta gả vào rồi g·iết c·hết, mục đích chính là c·ướp lấy tài sản của bọn họ.”
Ô Đại Nha giật mình, sau đó lắp bắp hỏi:
“Nhị đệ, ngươi là biết được lúc nào.”
Ô Nhị Nha quay đầu nhìn gã sau đó lạnh nhạt nói:
“Tuần trước, 2 người các ngươi tằng tịu ở dưới địa đạo, ta đã nghe hết.”
Ô Đại Nha vội giải thích:
“Nhị đệ, ta với Liễu Hạ Hạ biết nhau từ trước khi ngươi gặp cô ta. Là ta biết ngươi thích nàng ta, mới gả nàng ta cho ngươi.”
Ô Nhị Nha quay đầu cười nhạt nói:
“Đại ca, ngươi không cần lo sợ, ngươi là đại ca của ta, từ nhỏ ngươi đã chăm sóc cho ta, sao ta có thể g·iết ngươi. Cho dù ngươi là 1 cái phế nhân, ta cũng sẽ phụng dưỡng ngươi như cha mẹ. Nhưng con điếm kia, ta muốn cô ta c·hết.” Càng nói ánh mắt hắn ta càng ánh lên nét điên cuồng.
Ô Đại Nha liền thở ra 1 hơi. Đối với hắn ta mạng sống của mình mới là thứ quan trọng nhất. Liễu Hạ Hạ sống hay c·hết đối với hắn cũng không mấy quan trọng.
Nhưng ngay sau đó cả hắn và Ô Nhị Nha đều giật mình tự hỏi, tại sao lâu như vậy Hỏa pháo còn chưa nổ.
Đúng lúc này có 1 lão già tóc trắng từ trong hư không từng bước đi xuống. Trên tay lão ta lúc này cầm theo 1 chiếc túi trắng, sợi dây dẫn trên túi trắng rõ ràng đã bị cắt đứt, khuôn mặt lão nhân lúc này vô cùng bình thản. Nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt 2 huynh đệ Ô Đại Nha.
2 huynh đệ Ô Đại Nha nhìn thấy lão nhân này xuất hiện, khuôn mặt liền biến thành dại ra, ánh mắt kinh hoảng thốt không nên lời:
“Dương...Dương Thế Lữ.”
Ánh mắt của lão nhân giống như không trông thấy 2 huynh đệ Ô gia, chỉ chăm chăm nhìn vào bên dưới mặt nước.
2 huynh đệ Ô gia lúc này liền hoảng hốt vô cùng, tự hỏi lão s·át n·hân này, tại sao lại xuất hiện ở đây. 1 cái Đại Tông Sư không có việc gì làm hay sao, tại sao lại xuất hiện ở nơi rừng hoang này?
Cả 2 huynh đệ đều không dám cử động. Đầu óc hồi tưởng lại trận Bạch Đằng năm đó, Dương Thế Lữ 1 mình g·iết cả ngàn quân vẫn còn nằm như in trong trí nhớ 2 huynh đệ, làm cả 2 lúc này đều sợ muốn đái ra quần.
Ô Nhị Nha vội kính cẩn chắp tay nói:
“Dương tướng quân, không nghĩ đến tiểu bối lại có dịp hội ngộ tướng quân ở đây.”
Ô Đại Nha cũng vội nói:
“Dương tướng quân, ngài vẫn uy phong như ngày nào.”
Lão già liếc nhìn 2 huynh đệ một cái nói:
“Câm miệng.”
Cả 2 liền im thin thít. Không dám cử động. Mặc dù trên người Ô Nhị Nha lúc này vẫn còn hỏa pháo nhưng hắn hoàn toàn không có một chút lòng tin có thể sử dụng nó trước mặt ông ta. Chỉ cần hắn dám lấy ra, sau đó hắn nhất định sẽ biến thành 1 cái xác lạnh.
Lúc này mắt của lão nhân chợt lóe. Nước trong dòng sông bỗng nhiên có dấu hiệu nóng lên, có hơi nước dần dần ngưng tụ. Bên dưới lòng sông xuất hiện ánh sáng màu hoàng kim. Môi lão nhân lúc này chợt lẩm bẩm:
“Thực sự, đúng là ‘Dương’ chữ”.
Mặt nước như bị 1 cái gì đó trảm tách ra 1 đường dài, theo đó có 1 cái bóng người lúc này b·ị đ·ánh văng ra khỏi mặt nước.
Không ngờ đến người b·ị đ·ánh văng lại chính là Liễu Hạ Hạ, cô ta lúc này thổ ra 1 ngụm huyết, rơi đập vào trên mặt đất. Trên vai nàng ta lúc này b·ị c·hém ra 1 vệt máu tươi, huyết tương vung vãi.
Võ Văn lúc này cũng xông ra khỏi mặt nước. Hắn khi nãy bị một roi quật b·ị t·hương, liền kích thích 1 thứ gì đó bên trong người hắn, 1 luồng hỏa năng ngay lập tức liền xông ra từ thể nội nhanh chóng chữa trị v·ết t·hương trên người.
Chưa dừng ở đó, theo hỏa năng bao quanh toàn bộ cơ thể, Võ Văn liền cảm giác được sức mạnh của bản thân mình tăng lên 1 cách rõ rệt.
Trực giác nói cho hắn biết, sức mạnh của hắn lúc này đã có thể đối cứng với gã mũi ưng kia một hai.
Cùng lúc này Liễu Hạ Hạ cũng xông đến dùng roi thép t·ấn c·ông hắn. Võ Văn liền không chút do dự, lấy ra toàn lực, 1 đao trảm đến. Roi thép ngay tức thì b·ị đ·ánh bật lại, đao lại tiếp tục xông đến trảm vào vai của Liễu Hạ Hạ. Máu huyết lập tức phun ra xối xả.
Nếu không phải lúc cuối Võ Văn nhân từ không muốn g·iết phụ nữ nên thu đao lại, đối phương ắt hẳn đã bị cắt làm 2 nửa.
Nhưng dư lực vẫn đẩy Liễu Hạ Hạ văng ra khỏi mặt nước, đập vào trên mặt đất, b·ất t·ỉnh nhân sự.
Võ Văn lúc này đạp lên trên mặt đất, nhìn quanh 1 vòng, khi hắn nhìn thấy lão nhân khi trước đi cùng cái nữ nhân vô lý kia cũng xuất hiện ở đây liền tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.