Chương 13: Thủy chiến
C13: Thủy chiến
Võ đạo chi bí, Hạ tam cảnh phân chia gồm có:
Võ Đồ, Võ Sư, Đại Tông Sư
Mỗi cảnh lại phân ra tứ kỳ: tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.
Phía trên Hạ tam cảnh còn có Trung tam cảnh, phía sau trong truyền thuyết còn lưu truyền chính là Thượng tam cảnh.
Thời kỳ An Nam, võ thuật lưu truyền cũng xem như phổ biến. Một cái Võ đồ đã thoát ly với tầng lớp người thông thường. Lực đạo đều có thể đạt gần trăm cân.
Võ Sư đại đa số đều có thể trở thành 1 cái quan Võ hoặc cát cứ 1 phương, nắm giữ 1 đội quân binh.
Còn về phần Đại Tông Sư chính là đều có thể trở thành 1 cái tướng quân danh chấn 1 phương.
Ô Đại Nha chính là 1 cái Võ Đồ đỉnh phong, trong chớp mắt liền bị Võ Văn gọt mất cánh tay, hắn hét lên đau đớn gầm rú.
Liễu Hạ Hạ thấy Ô Đại Nha b·ị t·hương liền xông lên, từ trên người lấy ra 1 sợi roi thép vung đến Võ Văn.
Võ Văn giật mình liền phóng người. Roi thép đập vào tảng đá liền đánh cho tảng đá nứt ra 1 đoạn.
2 người Liễu Hạ Hạ tức thì liền xông đến kiểm tra thương thế của Ô Đại Nha.
Gã thanh niên mặt trắng nhanh chóng điểm huyệt đạo cầm máu giúp Ô Đại Nha. Sau đó vội hỏi:
“Đại ca, ngươi có sao không?”
Ô Đại Nha run rẩy mặt tái xanh nhìn cánh tay trái rơi trên mặt đất của mình. Mắt hắn đỏ hoe, nhìn Võ Văn ở cách đó không xa tràn đầy thù hận nói:
“Bắt hắn ta lại, ta nhất định phải lột da, rút gân của hắn.”
Liễu Hạ Hạ lúc này ánh mắt có chút cổ quái nhìn Võ Văn hỏi:
“Tại sao hắn trúng độc hạt của ta mà vẫn có thể cử động. Tốc độ khi nãy của hắn là như thế nào!”
Nàng ta lúc này có một chút e ngại vì tốc độ bộc phát lúc nãy của Võ Văn chính là có thể so với 1 cái Võ Đồ đỉnh phong đấy. Nàng ta vốn dĩ chỉ là 1 cái Võ Đồ hậu kỳ, tốc độ của Võ Văn nhanh hơn nàng rất nhiều.
Nhưng quái dị là khí tràng tiểu tử này phóng ra rõ ràng so với 1 cái Võ Đồ trung kỳ còn yếu hơn.
Gã thư sinh mặt trắng cũng có chút chần chừ không tiến. Không ai biết hắn là đang nghĩ gì.
Ô Đại Nha nhìn đệ đệ và đệ muội mình liền điên tiết nói:
“2 người các ngươi sợ sao?”
“Bọn ta ...” Cả 2 người e ngại nói.
“Đồ vô dụng.” Ô Đại Nha điên tiết liền đẩy 2 người qua 1 bên. Từ bên hông túi quần lấy ra 1 viên đan dược màu đỏ như máu.
Gã thư sinh mặt trắng nhận ra thứ này là gì vội nói:
“Đại ca, thứ này là, không được?”
Ô Đại Nha lúc này đã không xem lời nói của Ô Nhị Nha vào mắt, hắn liền bỏ viên đan dược này vào miệng nuốt xuống.
Dược lực nhanh chóng tan ra. Võ Văn ở đối diện liền có 1 cảm giác bất an. Ở trong nội thể gã mũi ưng kia. Hắn cảm thấy có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm sắp phát sinh.
Lúc này cả cơ thể Ô Đại Nha bỗng nỗi lên 1 màu đỏ như máu, gân xanh phồng lên to lớn. Sau đó trong cơ thể hắn phát ra 1 tiếng tách nhỏ, như có gì đó bị vỡ ra.
Khí tràng trên người Ô Đại Nha bùng lên dữ dội. Đánh văng cả 2 người Liễu Hạ Hạ.
Ô Đại Nha mắt sưng huyết, nhìn gã thư sinh nói:
“Nhị Nha, ném kiếm cho ta.”
Gã thư sinh không dám cãi lời liền ném kiếm cho gã mũi ưng. Gã mũi ưng cầm kiếm trên tay khẽ cười độc ác. Quét nhìn về Võ Văn, sau đó liền giật mình. Võ Văn vậy mà lại chạy.
Không sai, Võ Văn khi nhìn thấy gã mũi ưng sức mạnh bùng lên liền không do dự quay đầu chạy. Cảm giác cho hắn biết đối phương hiện tại chính là không cách nào đối phó.
Ô Đại Nha cười lạnh.
“Muốn chạy, muộn.” Hắn ta tức thì liền phóng người lao đến Võ Văn. Tốc độ so với tốc độ của Võ Văn còn nhanh hơn 1 phần.
Võ Văn đang chạy thục mạng nhưng khi quay đầu về phía sau liền kinh hãi, tốc độ của đối phương sao có thể nhanh vậy, sợ rằng còn nhanh hơn tốc độ chiếc ex của hắn ở hiện đại. Tâm trạng của Võ Văn thoáng chốc liền trở nên phiền muộn vô cùng. Rốt cuộc là kẻ nào muốn ra tay với hắn.
Khoảng cách 2 bên đang nhanh chóng bị rút ngắn lại. Đầu óc Võ Văn nhanh chóng luân chuyển. Sau đó hắn như nghĩ ra gì đó, ngay tức khắc liền xoay người thay đổi hướng chạy.
Ô Đại Nha đương nhiên không bỏ qua, liền chuyển hướng chạy theo. 2 người Liễu Hạ Hạ cũng đuổi theo phía sau, tốc độ có phần chậm hơn 1 chút.
Cả đám người lúc này không phát hiện ra ở phía trên bầu trời, có 1 người đang nhìn xuống quan sát hết thảy.
Tiếng nước chảy gần bên tai, làm Võ Văn khẽ thở ra 1 hơi.
Ô Đại Nha chạy đến nơi liền nhận ra, nơi này là 1 cái thác nước. Hắn nhìn thấy lúc này Võ Văn liền không do dự nhảy xuống thác nước.
Ô Đại Nha khẽ giật mình dừng lại. Lại nhìn thấy ở bên dưới lúc này Võ Văn đang ngoi đầu lên khỏi mặt nước cười nói:
“Ưng cẩu, có ngon liền xuống đây đấu với ta.”
Ô Đại Nha tức giận, không suy nghĩ liền lao đầu nhảy xuống, mũi kiếm chém về phía Võ Văn.
Võ Văn thấy vậy ngay tức khắc liền lặn xuống mặt nước.
Ô Đại Nha chém hụt vào mặt nước, sau đó liền bắt đầu trầm mình xuống.
Hắn nhìn thấy Võ Văn lúc này cũng đang ở trong nước không xa, đang quay người vỗ mông trêu chọc hắn rồi bơi đi. Ô Đại Nha cảm thấy bị sỉ nhục liền trợn mắt bơi mạnh đuổi theo.
Nhưng tốc độ lúc này của Ô Đại Nha rõ ràng đã không còn lợi thế vì hắn đã mất đi mất 1 tay, chỉ miễn cưỡng đạp chân đuổi theo tốc độ bơi của Võ Văn.
Bơi 1 lúc, một mùi huyết tinh xộc vào mũi của Ô Đại Nha. Hắn nhìn lại liền kinh hãi phát hiện ra, dòng nước lúc này đã bị nhiễm đỏ rất nặng, chính là do máu từ cánh tay cụt của hắn chảy ra!
Ô Đại Nha cảm thấy choáng váng. Hắn biết bản thân là đang mất máu rất nhiều. Nước chính là có thể làm máu trong v·ết t·hương liên tục chảy ra.
Tỉnh táo lại Ô Đại Nha biết được nếu tiếp tục ở trong nước, hắn có thể sẽ mất máu đến c·hết. Ngay tức khắc liền quyết định bơi lên trên mặt nước thoát đi.
Bất chợt lúc này có 1 tia sáng lóe đến, một cái mũi đao chém đến. Ô Đại Nha giật mình liền huy kiếm cản lại.
“Keng...eng”
Tiếng kim loại vang lên bên dưới mặt nước, Ô Đại Nha ngay tức khắc nhận ra kẻ cản hắn chính là Võ Văn.
Võ Văn lúc này nhìn thấy Ô Đại Nha muốn thoát đi liền biết đây là 1 cái cơ hội. Hắn mặc dù chưa từng g·iết người qua. Nhưng biết bây giờ không phải lúc lòng dạ đàn bà. Chôn g·iết đối phương lúc này mới là cách giữ mạng sống tốt nhất.
Nếu để đối phương hồi phục quay lại mới chính là muốn c·hết. Đao của hắn không ngừng chém đến muốn ngăn cản Ô Đại Nha.
Tốc độ Ô Đại Nha lúc này do mất nhiều máu và không quen chiến đấu dưới nước đã chậm đi rất nhiều, nhưng Võ Văn muốn chém trúng hắn cũng không hề dễ dàng.
Ô Đại Nha vung kiếm liền dễ dàng đánh bật đao của Võ Văn. Lại trảm đến lần này hắn muốn gọt bay đầu của Võ Văn.
Nhưng ở trong nước lúc này giống như là sân nhà của Võ Văn. Hắn giống như linh ngư, uốn mình liền dễ dàng tránh né được kiếm này. Còn có thể huy đao chém ngược đến.
Ô Đại Nha giật mình vội vàng cản lại. Cuộc chiến dần chuyển sang thế giằng co. Ô Đại Nha mặc dù có tốc độ và sức mạnh hơn hẳn, nhưng lại bị Võ Văn dùng ưu thế trong nước liên tục quần lấy, không thể nào thoát ra được.
Phía trên bầu trời, 1 cái lão nhân đang quan sát hết thảy liền cười tấm tắc khen:
“Tiểu tử này rất thú vị, lại có thể dùng mưu quần nhau với 1 cái miễn cưỡng đạt được Võ sư cảnh.”
Ô Đại Nha càng lúc càng bị chóng mặt, tốc độ giảm đi nhiều liền cảm thấy không ổn. Hắn biết không thể tiếp tục như vậy nữa, liền thét lớn:
“Tiểu tử, đừng có giỡn mặt với ta.” Sau đó liền dùng lực đạo lớn nhất đánh bật Võ Văn ra, muốn bơi lên trên bờ thoát đi. Hắn biết tiểu tử này quá âm hiểm, tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ phơi thây dưới lòng sông này..