Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 12: Thông minh quá bị thông minh hại




Chương 12: Thông minh quá bị thông minh hại

C12: Thông minh quá bị thông minh hại

Nữ nhân kia đang rên rỉ trên mặt đất nhìn thấy Võ Văn xuất hiện như thấy được ngọn cỏ cứu mạng liền kinh hô:

"Xin công tử giúp ta, ta là bị rắn cắn.”

Võ Văn từ từ đi đến khẽ nhìn xuống bàn chân của thôn nữ, khuôn mặt trở nên lãnh đạm.

Cô gái một bộ mặt trắng bệch, đau đớn nói:

"Công tử, nhờ công tử xử lý độc rắn giúp ta. Ta sẽ đội ơn công tử rất nhiều.”

Võ Văn khẽ nhìn, sau đó liền gật đầu, bàn tay giơ ra muốn nắm lấy chân của thôn nữ.

Lúc này khóe miệng cô ta khẽ cong lên. Bàn tay phải từ từ đưa về phía hông của mình.

Võ Văn lúc này đang cúi đầu xuống như muốn hút ra nọc rắn. Nữ nhân kia cười lạnh, động tác nhanh như chớp, tay phải liền rút chùy thủ ở bên hông đâm đến cổ của Võ Văn.

Võ Văn cười nhạt, lúc này thân hình hắn khẽ động, bàn tay phải nhanh thoăn thoắt liền uốn tới đánh vào cổ tay phải của cô ta, chùy thủ tức khắc liền văng ra ngoài.

Tay trái của Võ Văn nhanh như điện liền nắm chặt lấy yết hầu của cô ta, 1 cái xoay người nhẹ nhàng liền khóa ngược đối phương về phía sau.

Võ Văn bóp chặt yết hầu cô ta, giọng nói phát ra lạnh lẽo:

“Không muốn c·hết, thì đừng cử động.”

Đau đớn từ cổ truyền lại làm Liễu Hạ Hạ kinh hãi trợn mắt, trong chớp mắt cô ta liền bị Võ Văn khống chế. Nàng ta đường đường là 1 cái Võ Đồ hậu kỳ. Đối phương sao có thể khống chế nàng ta dễ dàng đến vậy.



Võ Văn mắt đảo nhìn về 2 nơi phía trong rừng, mở miệng nói:

“2 vị không cần ẩn nấp nữa, ra đi.”

“Xào, xào” từ trong bóng đen, 2 cái thân ảnh từ từ đi ra ngoài, khuôn mặt 2 người vô cùng âm trầm, một kẻ vạm vỡ mũi ưng mắt hẹp, thân cao 1 mét 8, và 1 kẻ nhìn như thư sinh văn nhã ốm yếu.

Gã thanh niên văn nhã trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên, mở miệng hỏi:

“Tiểu tử, ngươi là làm cách nào phát hiện ra?”

Võ Văn cười nhạt nói:

“Nữ nhân này diễn kỹ không tệ, nhưng nhìn kỹ lại liền có 2 điểm bất thường.”

Liễu Hạ Hạ nheo mày, liếc về phía sau, nàng tự hỏi bản thân lộ ra sơ hở lúc nào để đối phương phát hiện ra.

Võ Văn cười nhạt, không muốn giải thích. Có 2 vấn đề, thứ nhất là nữ nhân này bị rắn độc cắn nhưng chỗ vết cắn lại không hề bị sưng tím tái lên. Liền làm hắn dấy lên nghi ngờ. Thứ hai khi ở gần hắn liền nhìn ra nữ nhân này mặc dù xinh đẹp nhưng mắt 1 mí có chút hẹp dài, không hề giống như mắt người An Nam.

Mặc dù đối phương có trang điểm qua. Nhưng thời bấy giờ khả năng trang điểm hóa trang còn thô sơ lắm, làm sao qua được mắt hắn.

Khi khống chế nữ nhân này, linh giác hắn khẽ động, âm thanh từ trong rừng cây phát ra báo cho hắn biết còn có 2 người nữa núp ở nơi không xa, liền biết rõ ở đây còn có mai phục.

Nếu hắn không cẩn thận bị 3 người này đồng loạt đánh úp 1 lần, khả năng toang là rất cao.

Võ Văn nheo mày hằn giọng nói:

“3 người các ngươi là ai? Tại sao lại muốn g·iết ta.”

Gã thanh niên mặt trắng bình tĩnh vô cùng nói:



“ Thả Hạ Hạ ra, ta sẽ cho nhà ngươi biết.”

Võ Văn cười lạnh nói:

“Các ngươi dày mưu tính kế ta như vậy, nghĩ rằng ta sẽ tin sao, nực cười.”

Nhưng lúc này bỗng dưng cái nữ nhân đang bị hắn khống chế khẽ cười lạnh nói:

“Cho dù ngươi không tin thì sao?”

Võ Văn nhíu mày, nữ nhân này đã nằm trong tay hắn sao còn dám mạnh miệng nói vậy.

Tức thì Võ Văn liền cảm thấy cơ thể của mình có chút không đúng. Ngón tay hắn ta lúc này bỗng nhiên bị cứng lại, không là cả toàn thân hắn bị chững lại, trở nên run run, tê bại. Võ Văn trợn tròn mắt, đây là chuyện gì.

Chưa biết đầu đuôi thế nào, cái nữ nhân kia liền dễ dàng thoát khỏi bàn tay hắn, nàng ta quay người, bàn chân giơ lên đạp thẳng vào ngực hắn.

Võ Văn cơ thể lúc này t·ê l·iệt không thể phòng bị, 1 cước này đạp vào ngực làm lục phủ ngũ tạng hắn như muốn bị đảo lộn lên. Miệng hắn phun máu tươi. Cả người bị văng đập vào gốc cây không xa.

Liễu Hạ Hạ che miệng cười khanh khách nói:

“Có chút thông minh thì sao, dính phải độc hạt của ta, cho dù là Võ sư cũng phải t·ê l·iệt. Tiểu tử, soái ca như ngươi, đáng lẻ phải c·hết nhẹ nhàng, hại bổn cô nương ta phải tốn 1 phần độc tán, ngươi c·hết ta nhất định phải hảo hảo chăm sóc cơ thể của ngươi cho hả cơn giận này.” Khuôn mặt nữ nhân bỗng lóe lên vẻ tàn ác, dâm tiện khác thường.

Võ Văn hiểu ra, thì ra thứ làm hắn t·ê l·iệt này là độc dược. Hắn có chút kinh hãi, cái này gọi là thông minh quá bị thông minh hại. Tính là dùng nữ nhân này để khống chế 2 kẻ kia. Cuối cùng lại gây họa cho bản thân. Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển muốn tìm cách đối phó thời khắc thập tử nhất sinh này.

Nhưng gã nam nhân cao lớn không cho Võ Văn suy nghĩ, thân hình nhanh như đạn phóng đến muốn một đao cắt đôi người Võ Văn. Tốc độ nhanh đến kinh khủng. Võ Văn giật mình, đây là tốc độ gì, sao có thể nhanh đến vậy. Miệng cắn răng thầm nghĩ, chẳng lẻ hắn ta phải c·hết ở đây sao.



Nhưng lúc này khí độc đang tràn vào cơ thể Võ Văn liền kích thích trong cơ thể hắn 1 luồng nhiệt khí nóng bỏng, hỏa khí ngay lập tức bùng lên trong nội thể dễ dàng liền thiêu đốt hết toàn bộ độc khí.

Võ Văn ngay lập tức liền lấy được lại cảm giác cơ thể. Chưa kịp vui mừng thì đao lúc này đã đến ngang người của hắn. Mắt Võ Văn trợn trừng.

Đao chém qua hông của Võ Văn liền đánh hắn văng đập về phía sau, miệng tiếp tục phun huyết. Thân hình hắn đập vào một tảng đá, nửa thân trên lúc này dựa lưng vào một tảng đá, thân dưói nằm trên đất, mắt hắn lúc này trắng dã đã không còn cử động. Giống như đã tuyệt khí.

Gã thư sinh liền kinh hô:

“Đại ca, ngươi thật mạnh mẽ, đại ca uy vũ.”

Nhưng gã đại hán mũi ưng liền cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng hắn tính toán chính là chém đứt đôi người đối thủ. Tại sao kết quả lại là chém văng đối phương, là hắn tính toán sai sao?

Lại nhớ đến vừa rồi tại sao trảm đến lại bỗng nhiên có 1 chút kình lực phản chấn lại làm bàn tay hắn hơi tê rần. Đây là chuyện gì?

Ô Đại Nha lại bước từng bước đến chỗ của Võ Văn, 1 lần nữa giơ đao lên. Hắn muốn chắc chắn chém đứt đôi người Võ Văn, chỉ có như vậy mới là kết thúc rõ ràng.

Đao phong không chần chừ lại trảm đến, kình phong mạnh mẽ làm người khác sợ hãi. Đúng lúc đao liền muốn cắt ngang hông của Võ Văn. Mắt Võ Văn ngay lúc này liền mở toang ra.

2 tay Võ Văn đập mạnh vào nền đất, 2 chân như viên hầu xoay mạnh 1 vòng lên không giúp thân thể né trường đao trong gang tấc.

Bàn tay Võ Văn vô cùng mềm dẻo lúc này liền nắm lấy cẳng tay của Ô Đại Nha. Dựa lực xoay người, kết hợp với lực xông đến của Ô Đại Nha, tạo thành 1 lực đồng bộ mạnh mẽ, dễ dàng ném vật Ô Đại Nha hắn ta về phía sau.

Khuôn mặt Ô Đại Nha không phòng bị liền đập mạnh vào tảng đá lớn sau lưng Võ Văn.

Mũi hắn liền gãy lún vào trong mặt, hàm răng cũng đi mất mấy cái. Đau đớn làm Ô Đại Nha không giữ được đao. Võ Văn lại xoay cổ tay phải liền dễ dàng c·ướp lấy đao trên tay Ô Đại Nha, lại khẽ lắc tay, 1 trảm xuống dưới ngay tức khắc liền cắt phăng cánh tay trái của Ô Đại Nha.

"A...A...a...”

Ô Đại Nha rú lên 1 tiếng kinh hoàng. Máu huyết vung vẩy làm Võ Văn cũng giật mình choàng tỉnh. Trong đầu dấy lên kinh đào hãi lãng.

Những chuỗi động tác vừa rồi Võ Văn bây giờ cũng có chút không hiểu sao lại tự hành ra được, hoàn toàn không phải là hắn chủ ý, mà nó giống như 1 loại bản năng.

2 người Liễu Hạ Hạ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, trong phút chốc liền nhìn thấy Ô Đại Nha đập đầu vào tảng đá, cánh tay sau đó cũng bị cắt phăng. Chuyện diễn ra chỉ trong 1 cái chớp mắt.

Ô Đại Nha, chính là 1 cái Võ Đồ Đỉnh Phong. Tùy thời đều có thể bước vào Võ Sư Cảnh đấy.