Chương 119: Chó điên
Nàng nhớ lại khoảng thời gian trước. Cũng là khoản thời gian đầu tiên Cuồng Như Sương đến Hình đường.
Ngay lúc đó nàng liền chạm mặt gã Bộ Thiên Phong này. Tên này vốn là đệ tử Kiếm môn. Không biết tại sao từ lần đầu chạm mặt, tên này liền dính lấy nàng như keo dán chó. Đuổi mãi không đi.
Đáng giận hơn, tên này còn lớn giọng đứng ra mở miệng nói với toàn thể tam tông nàng tương lai sẽ là nữ nhân của hắn. Còn nói rằng sẽ đánh gãy chân tất cả những nam nhân dám có ý đồ lại gần nàng.
Gã Bộ Thiên Phong này cũng không hề nói suông, thật sự những nam nhân có ý đồ tiếp cận nàng chỉ cần gia thế không có chỗ dựa vững chắc kết cục đều không có gì tốt lành. Gãy tay, gãy chân tàn tật, đều tính là nhẹ. Kể cả là sư huynh đệ đồng môn trong Đao tông của nàng chỉ cần có chút tin gió lộ ra cũng không thoát khỏi ma trảo của Bộ Thiên Phong.
Đáng hận nhất là 1 lần làm cho tính tình của Cuồng Như Sương phải bạo phát. Một cái sư đệ chi vì ngưỡng mộ muốn tặng cho nàng 1 đóa hoa trong đại lễ kháo thí của tông môn. Đến tai của gã Bộ Thiên Phong này. Người sư đệ này sau đó đã bị phế trở thành 1 cái phế nhân.
Sau chuyện đó xảy ra Cuồng Như Sương liền không muốn tiếp tục để yên cho Bộ Thiên Phong lộng hành. Liền thông cáo chuyện này lên các trưởng lão Hình đường. Kể cả là cha nàng cũng đứng ra nói chuyện.
Nhưng sau đó cuối cùng chỉ có thể nhận được 1 cái lắc đầu từ phía cha nàng. Nàng nhớ lại lúc đó chỉ thấy cha nàng khẽ thở dài nói sự tình liền kết thúc ở đây.
Nàng khi đó có chút không cam lòng. Liền tự mình điều tra. Nhưng sau đó chỉ loáng thoáng biết rằng Bộ Thiên Phong không những thiên phú trác tuyệt, phía sau lưng hắn còn có 1 hậu thuẫn khủng kh·iếp đến mức cha nàng cũng không muốn dây vào. Cuồng Như Sương cũng hiểu được đây là quy luật mà thế giới này vận hành. Cá lớn nuốt cá bé là điều hiển nhiên. Công bằng chính là do kẻ mạnh làm chủ.
Từ dạo đó nàng cũng trở nên khép kín hơn. Một mặt lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với nam giới. Bên ngoài nhìn vào liền nói nàng là băng sương nữ thần. Lại không hề biết nỗi khổ nàng đang gánh chịu.
Cuồng Như Sương nhìn Bộ Thiên Phong một bộ chán ghét, nheo mày nói:
“Bộ Thiên Phong, tại sao ngươi lại đến đây?”
Bộ Thiên Phong một bộ ngạo nghễ nói:
“Sương Nhi, là ta vừa nhìn thấy ngươi phát ra Nhị tinh nhiệm vụ liền tức tốc chạy đến đây, ngươi có lẽ cũng thấy được ta là thật tâm rất quan tâm đến ngươi.”
Cuồng Như Sương ngẩn ra, tự hỏi làm sao tên này lại biết được nhiệm vụ này là do nàng phát ra. Chẳng phải nói người công bố nhiệm vụ tất cả đều là tuyệt mật để đảm bảo an toàn cho người đưa tin sao. Trong phút chốc tâm của nàng như rơi vào hầm băng. Hinh đường này rõ ràng không an toàn, công chính như nàng nghĩ.
Bộ Thiên Phong trong phút chốc liền cảm giác được bản thân nói hớ. Liền nhanh chóng ho nhẹ 1 tiếng nói:
“Là bá phụ của ta ở Hình đường nói cho ta biết. Bá phụ rất yêu quý ta nên mới để lộ chuyện này ra ngoài.”
Cuồng Như Sương đầu óc vô cùng linh hoạt làm sao không nhận ra là Bộ Thiên Phong đang nói láo. Nàng khẽ tính toán, theo lẽ thường từ lúc nàng báo tin cho hình đường. Thời gian tiếp nhận nhiệm vụ và tìm người xử lý ít nhất cần thời hạn 3 ngày. Nhưng Bộ Thiên Phong chỉ cần 1 ngày rưỡi liền đến nơi. Nói rõ gã này không cần thông qua Hình bộ.
Nhận được thông cáo của nàng liền tức tốc chạy đến. Bộ Như Sương trong lòng rét lạnh đưa ra 1 kết luận. Toàn bộ thông tin của nàng ở Hình Đường. Bộ Thiên Phong đều xem được trước tiên. Hắn ta chính là luôn theo dõi nàng. Toàn thân nàng lúc này cảm giác như giòi bọ quấn toàn thân. Gáy bất chợt đổ mồ hôi lạnh lùi lại 1 bước.
Bộ Thiên Phong nhìn thấy cử động của Cuồng Như Sương liền cau mày, sau đó làm 1 bộ gãi đầu cười lành nói:
“Sương Nhi, dường như ngươi có hiểu lầm gì đó với ta.” 2 bàn chân muốn bước đến.
Cuồng Như Sương nhìn thấy Bộ Thiẻn Phong cử động liền giật mình. Ngay tức khắc liền phóng người bay đi.
Bộ Thiên Phong nheo mày ngay tức tốc liền phóng người đuổi theo miệng hô lớn:
“Sương Nhi, đợi ta...” Không biết rằng ở gần nơi hắn đang đứng, bên trong hang động có 1 cái nam nhân vẫn đang nằm ngủ say.
Tiệm cận gần đó có 1 đám người lúc này đang núp trong bụi râp. Tất thảy có 5 người. Cả 5 người khí tức đều vô cùng hùng hậu, trong đó có 4 cái là Đại Tông Sư đỉnh phong, thậm chí còn có 1 cái Đan cảnh cường giả. Gã Đan cảnh cường giả này bất chợt lại là Tôn Đại Càn. 4 người còn lại cũng là hộ vệ thân tín của Lý Hiển, chỉ là tuổi tác có chút lớn, không có cách nào bước vào bên trong Linh cảnh.
Một kẻ trong đó liền mở miệng hỏi:
“Tôn Thượng Nhân, ngươi có chắc chắn gã Tiêu Vũ Sinh kia chính người đã g·iết Lý Hiển điện hạ không?”
Tôn Đại Càn nheo mày nói:
“Ta cũng không rõ ràng, về lý thuyết mà nói tên kia chỉ là Võ Sư cảnh, không thể nào có thể là đối thủ của điện hạ. Nhưng Mặc hộp đang ở trong tay hắn kia, khả năng rất cao chính là của điện hạ. Không loại trừ khả năng điện hạ chính là bị tên Tiêu Vũ Sinh này liên hợp với người khác ám hại.”
4 Người kia khẽ gật đầu, cho rằng Tôn Đại Càn nói rất có lý. Một kẻ trong đó lại tiếp tục mở miệng run rẩy nói:
“Trước mắt liền bắt tiểu tử kia tra khảo, tên tiểu tử kia nhất định biết được gì đó. Nếu không tra ra được kết quả gì, khi trở về kết cục của chúng ta nhất định vô cùng thê thảm. Lý Biện nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta.”
Nghe đến cái tên Lý Biện, cả đám liền sợ đến xanh mặt. Lý Biện là vua của Nam Đường, cha của Lý Hiển. Lý Biện chỉ vì đăng cơ thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không việc ác gì không dám làm. Có thể tưởng tượng nếu bọn họ trở về mà không tra rõ c·ái c·hết của Lý Hiển, chỉ có 1 con đường c·hết.
Có người lại hỏi Tôn Đại Càn:
“Ngươi là làm cách nào dẫn chúng ta tìm được tiểu tử kia.”
Tôn Đại Càn nhếch mép. Sao đó liền lấy ra 1 cái quả cầu hình tròn trong suốt. Bất ngờ là trong quả cầu có ẩn hiện 1 chữ Mặc lớn. Có người khẽ hô:
“Đồ vật của Mặc gia!”
Tôn Đại Càn nhẹ nói:
“Không sai, các ngươi cũng biết Mặc gia bảo thủ, nhỏ nhen, đồ vật bọn họ làm ra tất thảy đều có số hiệu ấn ký. Đây là chuyện xấu Mặc gia muốn che dấu nhưng cả tu chân giới đều biết. Chính vì do số hiệu ấn ký này, bảo vật của Mặc Gia dường như không có khả năng thất lạc. Dù đồ vật ở đâu, bọn họ vẫn có khả năng tìm ra.”
4 người kia giật mình không nghĩ đến Mặc gia còn đen đến vậy. Bọn họ chỉ không hiểu Mặc gia tìm đồ vật bằng cách gì. Có người thông minh hơn chỉ vào quả cầu trong suốt nói:
“Mặc gia tìm đồ vật chính là nhờ cái này sao.”
Tôn Đại Càn gật đầu: “Không sai, chính là do quả cầu này, đồ vật này, Mặc gia gọi là Truy tinh cầu. Là lão già Chu Biện kia đưa cho ta. Hắn chỉ cần thu lại Mặc hộp, về phần tiểu tử kia sống c·hết hắn cũng không quan tâm. Chu Biện hắn chính là e ngại cường giả Hồn cảnh kia mà không dám ra tay. Đám người Mặc gia vốn là 1 đám chỉ giỏi ỷ lớn h·iếp nhỏ, sự việc không chắc chắn bọn họ liền sẽ không làm.”
Nhắc đến cường giả Hồn Cảnh, cả 4 người còn lại khuôn mặt cũng trở nên tái xanh, cường giả Hồn Cảnh bọn họ cũng không dám dây vào.
Tôn Đại Càn lúc này liền trấn an cả 4 người:
“Yên tâm, ta có tin mật báo, cường giả Hồn Cảnh kia lúc này không có cách nào ra tay. Tên tiểu tử Tiêu Vũ Sinh kia chính là nằm trong lòng bàn tay của chúng ta.”