Chương 118: Hắc bào nhân khó lường
Võ Văn lúc này cơ thể vẫn đang chìm trong hôn mê sâu. 2 mắt day chặt, khuôn mặt giống như vô cùng thống khổ, đau đớn.
Cuồng Như Sương đương nhiên biết được Võ Văn đang chịu đựng điều gì. Dùng Niệm lực người khác phá vỡ Linh hồn bản thân mở ra Niệm lực tự thân. Quá trình này không phải là dễ dàng. Ánh mắt nàng âm trầm ngưng thần nhìn chăm chú hắc bào nhân. Sau đó không suy nghĩ ngay lập tức vác lấy Võ Văn ở trên vai, nhanh chóng phóng đi. Tốc độ tăng đến tối đa. Võ Văn là đệ tử Đao tông, nàng phải bảo vệ Võ Văn chu toàn.
Hắc bào nhân nhìn thấy Cuồng Như Sương phóng đi, cũng không vội làm ra cử động. Bên dưới đấu bồng khóe miệng hắn khẽ cong lên:
“Dĩ lực phá Niệm, thú vị, 1 cái tư chất rác rưởi, lại có thể xảy ra dĩ lực phá Niệm, là ta nhìn nhầm sao.”
Đồ Đinh bên cạnh liền ngẩn ra, hắn bình thường rất ít khi nhìn thấy Tôn chủ tỏ ra bộ dạng như thế này. Liền chắp tay nói:
“Tôn chủ, người không đuổi theo sao?”
Hắc bào nhân liền khoác tay, lạnh nhạt nói:
"Lão Đồ ngươi nhanh chóng thu xếp toàn bộ môn nhân ngay lập tức ẩn nấp, Hình đường đã phát lệnh điều tra, rất nhanh bọn chúng sẽ đến đây. Còn 2 kẻ này, bọn chúng chạy không thoát.”
Nói rồi ngay lập tức Hắc Bào nhân liền đạp vào mặt đất phóng người đi, tốc độ rõ ràng so với khi nãy còn nhanh hơn mấy lần. Nói rõ kẻ này vừa rồi khi chiến đấu với Cuồng Như Sương còn ẩn dấu sức mạnh. Chính là muốn chơi đùa với con mồi.
Đồ Đinh ngay lập tức chấp tay: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Cuồng Như Sương ban đầu nhìn thấy Hắc Bào Nhân không đuổi theo, chưa kịp thở ra 1 hơi, liền cảm giác được 1 luồng sức ép khủng kh·iếp đang nhanh chóng đuổi đến. Đôi lông mày lá liễu của nàng tức khắc nhíu lại. Người áo đen này dường như mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Ánh mắt nàng nhìn đến Võ Văn. Trong lòng thầm nghĩ bản thân nàng có rất nhiều phương án bảo mệnh nhưng sử dụng nó để cứu Võ Văn liệu có đáng hay không. Tên tiểu tử này tính cách có phần bốc đồng. Làm việc không lường trước hậu quả. E rằng sau này sẽ mang đến đại họa cho Đao Tông. Nhưng nhìn đến khuôn mặt Võ Văn lúc này đang dần giãn ra, ánh sáng ở mi tâm dịu đi. Mắt nàng có chút trợn lên thầm nghĩ, dấu hiệu này, tiểu tử này vậy mà lại dĩ lực phá Niệm thành công rồi.
Trong thức hải của Võ Văn lúc này, 1 luồng ý thức thể của Võ Văn dần thành hình. Luồng ý thức thể này chầm chậm mở ra đôi mắt nhìn thấy bản thân như đang chìm giữa 1 thế giới hải vực 7 màu rộng lớn. Ý thức thể của Võ Văn bất ngờ há miệng nhẹ giọng nói:
“Nơi đây là...”
Ngoại giới lúc này, Hắc bào nhân lúc này đã đuổi đến chỗ 2 người. Nhìn thấy khuôn mặt Võ Văn lúc này đã bình ổn. Mắt liền sáng, không nghĩ rằng lại thành công. Hắn lạnh nhạt cười nói với Cuồng Như Sương:
“Tiểu cô nương, ta có phần hứng thú với tiểu tử này, chỉ cần ngươi giao hắn cho ta, ta sẽ để ngươi đi, không tính toán với ngươi.”
Cuồng Như Sương khuôn mặt lạnh nhạt. Tốc độ và khí tràng này, nàng đã chắc chắn Hắc Bào Nhân này chí ít là 1 cái Đan Cảnh tứ trọng, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ. Dường như đã có quyết định. Trên tay nàng ta lúc này chợt xuất hiện 1 tấm phù lục. Phù lục ngay tức khắc b·ốc c·háy. Miệng nàng khẽ hô “Di”. Trong phút chốc cả 2 liền tiêu thất tại chỗ.
Hắc bào nhân ngẩn ra. Thầm cười nói:
“Không nghĩ đến nữ nhân này lại bỏ ra 1 cái thuấn di phù để thoát đi.”
Ở một nơi xa xôi, hư không không khí nhanh chóng tản đi, 2 bóng người Cuồng Như Sương, Võ Văn hiện ra. Cuồng Như Sương lúc này nhìn Võ Văn, tên tiểu tử này làm tiêu tốn của nàng 1 cái Thuấn Di phù vô cùng trân quý. Nhưng sau đó liền lắc đầu. Thầm nghĩ, tiểu tử này mặc dù tư chất có chút kém. Nhưng lại có thể mở ra Niệm lực. Cho dù hắn ta chỉ tu luyện đến Đại Tông sư, Đại Tông Sư có thể sử dụng Niệm lực so với Đại Tông Sư thông thường mạnh hơn rất nhiều, thậm chí cố gắng vẫn có thể uy h·iếp được Đan cảnh. Hắn đáng giá để cứu.
......
Hắc bào nhân lúc này đã quay trở lại đứng bên cạnh hắn lúc này là Đồ Đinh. Đồ Đinh lúc này chắp tay cung kính nói:
“Tôn chủ, để 2 người đó chạy thoát như vậy sao?”
Hắc bào nhân cười lạnh:
"Không vội, bọn chúng ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, muốn xử lý bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian. Đồ Đinh, sự tình kia đã xử lý xong hết chưa.”
Đồ Đình ngay lập tức đáp:
"Tôn chủ, đã hoàn thành, Hình đường bọn chúng nhất định không điều tra ra được gì.”
Hắc bào nhân lúc này dường như nghĩ đến gì đó liền nói:
“Hình đồ, khế ước của Tiêu Tiểu Đàm, đưa cho ta.”
Hình Đồ giật mình, không dám chậm trễ, trong tức khắc 1 cái quyển trục màu đen tỏa ra hắc khí đen ngòm liền xuất hiện. Hắc bào nhân liền nắm chặc quyển trục cười nhẹ. Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của Đồ Đinh. Quyển trục dần cháy lên, sao đó hóa thành tro tàn. Đồ Đinh trợn mắt vội vàng run giọng nói:
“Tôn chủ, người làm gì vậy?”
Hắc bào nhân khẽ cười thần bí không đáp. Trong lòng hắn ta lúc này giống như có toan tính gì đó, không ai hiểu thấu.
Cùng lúc quyển trục bị thiêu đốt. 2 luồng hồn, phách liền thoát ra khỏi quyển trục nhanh chóng phóng mạnh bay về phương xa, trực chỉ căn nhà của Tiêu Ngọc Điệp. Hồn phách nhanh chóng trở về cơ thể của Tiêu Tiểu Đàm. Ánh mắt điên dại của Tiêu Tiểu Đàm lúc này dần lấy lại 1 tia linh tính. Cơ thể sinh cơ dần dần khôi phục.
......
Trong 1 hang động vắng vẻ, Cuồng Như Sương đang nhắm mắt điều tức chờ Võ Văn tỉnh dậy. Nàng ta lúc này đương nhiên sẽ không mang Võ Văn trở lại nhà Tiêu Ngọc Điệp. Lúc này còn không rõ hắc bào nhân có mai phục ở nhà Tiêu Ngọc Điệp hay không, nàng ta sẽ không ngu ngốc lựa chọn quay về nạp mạng. Còn phần sống c·hết của mẹ con Tiêu Ngọc Điệp, nàng cũng không quản được. Trông chờ vào số trời đi.
Đúng lúc này chợt nơi cổ tay của nàng 1 chiếc vòng chợt sáng lên, phát ra tín hiệu chớp tắt liên tuc. Mắt Cuồng Như Sương khẽ liếc. Sau đó thoáng chốc trở nên vui vẻ nói:
“Người Hình đường đã đến, sớm như vậy, tốt.”
Sau đó liền phát ra tín hiệu hồi đáp trở lại. Chiếc vòng tay này của nàng không phải là phàm vật. Đây là sản phẩm của Hình Đường. Chỉ cần cùng là người Hình Đường đeo vòng tay này trong phạm vi gần, có thể hô ứng lẫn nhau.
2 canh giờ sau 1 cái nam nhân mặt như đao tước, vô cùng tuấn lãng cưỡi 1 thớt ngựa có 5 đóa hồng mao phóng đến. Ngựa phóng giữa hư không tốc độ như điện xẹt. Nhanh bất khả tư nghị.
Cuồng Như Sương nhìn thấy người đến liền nhíu mày, thái độ liền trở nên vô cùng khó chịu:
“Sao lại là hắn?”
Người đến 1 bộ hống hách, cao cao tại thượng, nhận ra người chờ bên dưới là Cuồng Như Sương, ánh mắt liền sáng rực, khuôn mặt tức khắc trở nên vô cùng hưng phấn. Không kìm nén được cảm xúc vội thúc ngựa càng nhanh. Rất nhanh liền dừng lại trước mặt Cuồng Như Sương. Hắn lúc này 1 bộ tiêu sái xuống ngựa niềm nở nói:
“Sương Nhi, là ta đây.”
Cuồng Như Sương khẽ hừ 1 tiếng. Trong lòng dấy lên bực bội khó nói. Tại sao lại là tên chó điên này. Thầm nghĩ đến may mắn là Võ Văn đang nằm b·ất t·ỉnh ở trong hang động, không đứng cạnh nàng lúc này. Nếu không liền sẽ không yên ổn với tên chó điên này.