Chương 11: Ô nha sơn
C11: Ô nha sơn
Sùng phủ
Sùng bá hộ đang đùa giỡn với thị th·iếp ở trên giường, mặc dù đã ngoài 50 nhưng lão ta lúc này vẫn còn vô cùng sung mãn. Lúc này bất chợt có 1 tiếng nói vang lên bên tai làm lão ta hoảng hồn kh·iếp vía:
"Sùng Kính Đức.”
Lão Sùng giật mình đổ mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn ra khỏi giường liền nhìn thấy 1 cái nam tử mũi ưng, thân hình vô cùng tráng kiện ngồi trên cái bàn cạnh giường, đang nhấm nháp trà.
Lão Sùng kinh hãi liền nhận ra người kia là ai, sợ hãi thầm thốt lên:
"Tại sao... hắn ta lại ở đây.”
Cái thị th·iếp kia nhìn thấy người lạ xông vào phòng liền tức giận hết lớn:
“Tên khốn nào to gan....”
Nhưng chưa nói hết câu đã bị Sùng Kính Đức cầm gậy phang vào đầu, té gục xuống giường không rõ sống c·hết.
Sùng Kính Đức sợ hãi nơm nớp chắp tay nói:
“Ô Nha trại chủ, trại chủ ghé thăm Sùng gia thật đúng là vinh hạnh, không biết có việc gì mà trại chủ phải cất công đến gia viên này của lão hủ.”
Gã đại hán mũi ưng ánh mắt rét lạnh quét nhìn Sùng Kính Đức 1 cái làm lão sợ đến chân tay lạnh toát.
Sùng Kính Đức biết đây là 1 cái s·át n·hân, g·iết người không gớm tay, không việc ác nào không dám làm liền dập đầu nói:
“Không biết Sùng gia đã đắc tội gì với trại chủ, mong trại chủ giơ cao đánh khẽ.”
Gã mũi ưng mắt híp lại nhìn Sùng Kính Đức hằn giọng nói:
“Tứ đệ của ta nhận nhiệm vụ của ngươi, đến nay vẫn chưa có trở lại.”
Lão Sùng nghe vậy liền giật mình vội nói:
“Có khi nào Tứ đương gia hoàn thành nhiệm vụ xong liền có công việc khác quấn thân nên chưa có trở về.”
Tức thì, tách trà trên tay của nam tử mũi ưng liền văng thẳng vào đầu của Sùng Kính Đức, đầu của lão ta liền bị tét ra, máu chảy lênh láng.
Lão Sùng đau đớn vội hô:
“Đại đương gia, xin ngài tha mạng.”
Gã mũi ưng khuôn mặt đầy sát ý nói:
“Tứ đệ chưa bao giờ trễ hẹn với ta, trừ khi...”
Lão Sùng sợ hãi, lưng đổ đầy mồ hôi, bàn tay che lấy v·ết m·áu đang chảy trên đầu.
Mũi ưng gằn giọng từng chữ : “Hắn ta đ·ã c·hết.”
Lão Sùng sợ hãi lắp bắp nói:
“Không thể nào, họ Tiêu kia chỉ là 1 cái thư sinh đại phu bình thường, làm sao có thể đối phó được với Tứ đương gia, chuyện này không thể nào xảy ra.”
Nam tử mũi ưng ánh mắt đầy sát ý nhìn lão Sùng nói:
“Ngươi nghĩ ta lấy mạng của Tứ đệ ra đùa giỡn với ngươi sao.”
Lão Sùng kinh hãi, không dám nói nhảm liền dập đầu nói:
“Đại đương gia, chuyện xảy ra, Sùng gia ta cũng không muốn, mong Đại Đương gia nể tình ta đã hỗ trợ Ô Nha sơn thời gian vừa qua mà bỏ qua cho Sùng gia lần này.”
Nam tử mũi ưng nhìn chằm chằm lão Sùng sau đó liền có quyết định nói:
“1 vạn lượng vàng, ta sẽ tha c·hết cho Sùng gia các ngươi và lấy đầu tiểu tử kia bằng được.”
Lão Sùng nghe thấy con số kia liền kinh hồn bạt vía lắp bắp nói:
“Đại đương gia... con số này quá lớn, có bán cả Sùng gia chúng ta, cũng không đào đâu ra được số tiền lớn như vậy. Đại đương gia, chúng ta miễn cưỡng chỉ có thể đưa cho đại nhân 1000 lượng vàng. Đó là toàn bộ gia sản của Sùng gia.”
Nam tử mũi ưng nhìn Sùng Kính Đức cười lạnh:
“Sùng Kính Đức, ngươi tích trữ được bao nhiêu của cải, không qua mắt được ta, một là ngươi giao tiền, còn không là ta huyết tẩy hết toàn bộ Sùng gia của ngươi. Đừng nghĩ ngươi ở Đường Lâm, ta không dám g·iết, Thang Châu ta, đến Ngô Quyền cũng không phải tùy tiện muốn qua là qua.”
(*Thang Châu lúc này vẫn thuộc lãnh thổ của Nam Hán )
Sùng Kính Đức sợ hãi, biết bản thân đã lỡ rước hổ về nhà, chỉ có thể run rẫy nói:
“Đưa, ta nhất định sẽ đưa, chỉ mong Đại đương gia có thể giơ cao đánh khẽ.”
Gã mũi ưng khẽ hừ 1 tiếng nói:
“Ta cho ngươi thời hạn 2 canh giờ để sắp xếp tiền.” Nói rồi nam tử mũi ưng liền biến mất tại chỗ. Chỉ để lại lão Sùng lúc này đã mặt xanh, mặt vàng, sợ hãi vô cùng.
.....
Nam tử mũi ưng lúc này đang ở ngay bìa rừng phía sau nhà của Sùng Bá Hộ, bên cạnh hắn lúc này còn có 2 người
1 cái nữ nhân tuổi chừng 25, 26 tư sắc cũng xem như xuất chúng, thân hình do luyện võ lâu ngày càng như ma quỷ, đường cong hút người làm người ta khó lòng rời mắt. Khuôn mặt nhu mỳ giống như nước nhưng người quen biết nàng đều rõ đây là 1 cái độc phụ, thích nhất chính là t·ra t·ấn đàn ông.
Dưới tay nàng ta đã qua 4 đời chồng. 3 người chồng trước đều chính do nàng ta g·iết c·hết. Nàng ta chính là nhị đương gia của Ô Nha sơn, độc quả phụ, Liễu Hạ Hạ.
Kẻ còn lại là 1 tên mặt trắng thư sinh tầm 27, 28 tuổi. Hắn mang 1 bộ áo xanh văn nhã, nhìn sơ qua liền cho người khác cảm giác là 1 cái Tú tài. Nhưng thực chất lại chính là Tam đương gia của Ô nha sơn, cũng là chồng hiện tại của Liễu Hạ Hạ, đệ đệ của đại đương gia, hắn gọi là Ô Nhị Nha.
Nhìn bề ngoài hắn vô cùng văn nhã nhưng trong bụng lại chứa đầy độc kế. Những cái mưu hèn kế bẩn, g·iết người, phóng hỏa đều là do 1 tay hắn nghĩ ra.
Gã mũi ưng cũng chính là đại đương gia Ô Nha Sơn tặc, tên hắn là Ô Đại Nha.
Nữ nhân kia lúc này mở miệng nói:
“Đại ca, Sùng gia kia, có khi nào dám phản bội chúng ta mà báo quan.”
Tên thư sinh kia liền phe phẩy quạt nói:
“Hạ Hạ, ngươi yên tâm, Sùng lão gia ta đã điều tra rất kỹ, hắn ta chính là không dám, hắn ta vô cùng s·ợ c·hết, lại sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai hắn, nhất định sẽ giao tiền ra.”
Nữ nhân nghe vậy liền tiến tới nắm lấy tay gã thư sinh cười khúc khích nói:
“Vẫn là Nhị Nha nhà chúng ta thông minh, ta yêu ngươi đến c·hết mất.”
Lúc này gã thư sinh khuôn mặt bỗng hiện vẻ nghiêm túc nhìn gã mũi ưng nói:
“Đại ca, Tứ đệ mặc dù chỉ là Võ Đồ trung kỳ, nhưng khả năng á·m s·át của hắn chính là số 1 trong số chúng ta, đến cả Võ đồ đỉnh phong hắn cũng từng g·iết thành công, nhiệm vụ lần này hắn lại thất thủ, ta nghĩ kẻ kia cũng không phải hạng tầm thường.”
Nam tử mũi ưng híp mắt nói:
“Ngươi nói rất đúng, để lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn g·iết c·hết được kẻ kia, chúng ta nhất định phải lên kế hoạch hoàn hảo.”
Gã thanh niên văn nhã liền nhếch miệng, còn cái nữ nhân kia khẽ cười lên khanh khách.
....
Võ Văn theo thường lệ lúc này đang đánh 1 giấc ngủ say. Từ sự kiện á·m s·át lần trước, hắn lúc này luôn chú tâm phòng bị, luôn tìm 1 cái hang động kín để ngủ, không còn dám để bản thân lộ liễu xuất hiện ra như trước.
Chợt lúc này đôi tai hắn bỗng giật giật. Hắn nhíu mày từ từ mở mắt ra tỉnh dậy. Chăm chú 1 lúc lắng nghe, liền biết được thì ra là có tiếng nữ nhân kêu cứu ở gần đây.
Võ Văn nheo mày, nơi rừng sâu này lại có nữ nhân lạc vào. Nếu như bình thường, hắn đương nhiên sẽ nhanh chóng chạy đến nơi phát ra tiếng kêu cứu. Nhưng hiện tại đã bị á·m s·át qua. Hắn liền vô cùng cẩn trọng.
Võ Văn khoác lên mình 1 bộ trang phục từ lá cây, sau đó nhẹ nhàng luồn lách qua những tán cây, di chuyển đến nơi phát ra tiếng kêu cứu.
Khi cách mục tiêu khoảng chừng mấy chục mét, Võ Văn ẩn mình dưới tán cây thầm quan sát, quả thật có 1 cái nữ nhân đang nằm trên mặt đất kêu rên liên hồi, hắn nhìn kỹ 1 chút liền thấy được dưới chân nữ nhân lúc này có 1 con rắn đã b·ị đ·ánh dập nát đầu. Trên mu bàn chân cô ta lúc này có 1 vết rắn cắn.
Võ Văn không vọng động, lại quan sát xung quanh thêm một lúc có ai ở xung quanh hay không. Sau đó lại nhìn về phía cô gái kia. Trầm tư 1 lúc, bắt đầu từ từ bước đến.