Chương 107: Độc Cô Cửu Long khiêu chiến
C107: Độc Cô Cửu Long khiêu chiến
Võ Văn nheo mày, biết bản thân lúc này đã không thể che dấu nữa. Tâm liền chùn xuống.
Mặc gia Chu Biện lúc này nhìn đến Võ Văn khẽ giật minh. Thầm nghĩ tại sao lại là tiểu tử này nữa. Nhưng hắn chính là không muốn bỏ qua liền nói:
"Tiểu tử, ngươi giữ đồ vật của Mặc gia, mau chóng lấy ra, đồ vật của Mặc gia, không phải ngươi muốn lấy là lấy.”
Võ Văn vô cùng khó chịu. Đồ vật này là hắn g·iết Lý Hiển mới chiếm được. Cũng không hề dễ dàng. Mặc gia mở miệng ra liền muốn thu lại. Chính là khinh người quá đáng.
Cuồng Đao liền đi ra chắn trước mặt Võ Văn nói:
“Tiểu huynh đệ, đồ vật này nếu ngươi muốn giữ, Đao Tông ta sẽ giúp ngươi, không ai dám chiếm lại, ngươi yên tâm. Ta chỉ nhắc nhở ngươi cẩn thận Mặc gia. Mặc gia tinh thông luyện khí, trận đạo, chính là kết duyên với rất nhiều thế lực, để bọn họ chú ý, sẽ vô cùng rắc rối.”
Võ Văn nghe vậy khẽ gật đầu, trong lòng vô cùng cảm kích Cuồng Đao, đối phương nhắc nhở chính là muốn tốt cho hắn. Võ Văn suy nghĩ thấu suốt sau đó liền nói:
“Tiền bối, đệ tử muốn giữ lại đồ vật này”
Lời nói ra cả đám người nghe thấy đều giật mình. Tiểu tử này lại không ngại kết thù với Mặc gia?
Võ Văn không phải là quáng đầu mới nói ra lời này. Sự việc vừa rồi với Nguyên Thủy Thiên Cơ hắn đã có khúc mắc với Mặc Gia, thù hận đã kết, có sâu hơn một chút nữa cũng không là vấn đề.
Thêm nữa đạo tâm của hắn cũng không cho phép hắn nhún nhường sự việc này. Nếu hắn cúi đầu trả vật, đạo tâm có vết rách, tu luyện nhất định sẽ gặp vấn đề. Hắn chính là như vậy, thà gãy chứ không chịu cong.
Lúc này trên người Võ Văn chợt phát ra chính khí uy nghiêm, cả người hắn như một thanh đao càng thêm sắc bén, càng thêm phong mang. Mắt Cuồng Đao nhìn thấy càng thêm sáng.
Mặc gia Chu Biện tâm tình chùn xuống. Không nghĩ đến tiểu tử này vừa đắc tội Đạo gia lại không ngại đắc tội thêm Mặc gia của hắn. Vô cùng tức giận nói:
“Tiểu tử, ngươi có phải điên quá hóa rồ rồi không. Giữ đồ của Mặc gia, ta đảm bảo ngươi không sống qua nỗi....”
Chu Biện chưa nói hết câu liền sợ hãi im lặng. Gáy đổ mồ hôi lạnh. Hắn cảm giác được bản thân đang bị khóa chặt. Chỉ cần hắn nói thêm 1 câu, lực lượng công kích mà hắn không thể chống cự sẽ đánh đến. Hắn biết lại là kẻ vừa rồi. Cơ thể bỗng cảm thấy mát lạnh.
Chu Biện tu vi so với Nguyên Thủy Thiên Cơ còn thấp hơn 1 trọng. Chiến lực yếu hơn 1 mảng. Đối diện với công kích vừa rồi. Hắn biết chắc bản thân không cách nào tiếp nỗi. Liền ngay lập tức bụm miệng câm họng. Nghẹn khuất vô cùng.
Cả đám người nhìn thấy biểu cảm của Chu Biện liền ngẩn ra, bọn họ biết đây là chuyện gì.
Có người đã âm thầm nghĩ, tiểu tử kia rốt cuộc có lai lịch gì. Lại có cao thủ Hồn Cảnh 2 lần ra tay giúp đỡ.
Dương Tam Kha lúc này tâm tình vô cùng phức tạp. Hắn nhìn đến Võ Văn. Ánh mắt vô cùng chăm chú.
Sau đó liền giật mình. Dường như nhìn thấy 1 bóng hình vĩ ngạn trên người Võ Văn khẽ há hốc miệng.
Tiểu tử này giống quá giống. Hắn lúc này ngẩn ra, dường như đã mơ hồ biết được chân tướng sự việc.
Hắn đã hiểu được tại sao ban đầu nhìn thấy Võ Văn lại sinh ra một chút hảo cảm. Lúc Dương Vân Nga cạch mặt Võ Văn, hắn cũng không hề tỏ ra khó chịu với đối phương.
Không khí sau khi Chu Biện im lặng liền trở nên cổ quái. Không có ai tiếp tục lên tiếng. Tưởng chừng như đài tuyển môn nhân sẽ kết thúc ở đây.
Một cái thân ảnh tuấn tú liền nhảy ra giữa đài, chính là Độc Cô Cửu Long, hắn chắp tay nói với mọi người xung quanh:
“Vãn bối là Độc Cô Cửu Long đệ tử chân truyền Kiếm Môn, ta vốn dĩ là người An Nam, lần này trở về cố thổ, chính là muốn khiêu chiến người được gọi là thiên tài đệ nhất An Nam, Đinh Bộ Lĩnh.”
Không khí bỗng chốc bùng nổ, lại là đệ tử chân truyền. Đây chính là tầng lớp hạch tâm của 1 môn phái.
Đinh Bộ Lĩnh bị chỉ mặt gọi tên liền trở nên vô cùng tức giận, hắn bại trước Triệu Khuông Dẫn, không có nghĩa hắn liền sợ kẻ khác. Thân hình ngay lập tức liền nhảy ra, đối diện Độc Cô Cửu Long nói:
“Ta Đinh Bộ Lĩnh tiếp nhận khiêu chiến.”
Khí thế trên người Đinh Bộ Lĩnh ngay lập tức thả ra, cả đám liền giật mình nói:
“Ồ, tuổi trẻ như vậy đã là Đại Tông Sư hậu kỳ, tiểu tử này tuyệt đối là thiên tài.”
Nhưng đối diện Độc Cô Cửu Long chỉ nhếch miệng 1 cái, khí tức Đại Tông Sư Cực Chân lập tức thả ra kh·iếp đảm quần hùng, có người hô:
“Tiểu tử này so với tiểu tử kia còn trẻ tuổi hơn đã là Đại Tông Sư Cực Chân, đệ tử chân truyền Kiếm môn quả nhiên tư chất vô cùng kinh khủng.”
Cảm nhận áp lực trên người Độc Cô Cửu Long thả ra, tâm tình của Đinh Bộ Lĩnh liền chùn xuống. Đối phương lại hơn hắn 2 cái tiểu cảnh.
Độc Cô Cửu Long lúc này vô cùng tự mãn nhếch miệng nói:
“Đến đi, đấu với ngươi, ta chỉ cần 1 tay.”
Khinh thường, đây chính là tuyệt đối khinh thường. Đinh Bộ Lĩnh trong lòng có ngạo khí, ánh mắt liền rét lanh, 1 quyền liền đánh đến.
Độc Cô Cửu Long cười lớn, bàn tay trái liền đưa ra, chính là muốn quyền đầu đấu quyền đầu.
Ngay lúc 2 nắm tay sắp v·a c·hạm vào nhau. Đinh Bộ Lĩnh liền cảm thấy da đầu tê tái. Ngay lập tức cánh tay liền lùi lại. Thân hình nhảy lui về phía sau, thở hổn hển.
Đinh Bộ Lĩnh cảm giác thấy chỉ cần chạm quyền với nhau, cánh tay hắn chắc chắn bị phế. Chênh lệch giữa 2 bên vô cùng lớn. Liền vội vã lùi lại, khuôn mặt trở nên sợ hãi.
Độc Cô Cửu Long giống như đã biết trước, miệng nhếch lên:
“Sợ rồi sao, ha ha, đệ nhất thiên tài An Nam, chỉ có như thế này sao.”
Đinh Bộ Lĩnh bị khiêu khích, vô cùng tức giận, bên ngoài lúc này liền xuất hiện 1 thanh trường thương màu trắng bạc. Uẩn Binh hiển hiện.
Trường thương như giao long du đẩu đánh đến Độc Cô Cửu Long, thương ảnh xuất hiện đầy trời.
Độc Cô Cửu Long thấy thương mang đánh đến lại không một chút e ngại, chỉ đơn giản lách người liền dễ dàng né tránh.
Ánh mắt Võ Văn vô cùng tinh ý, liền nhận ra, đôi mắt của Độc Cô Cửu Long chính là đạt trạng thái giống như hắn, đấu tâm thông minh.
Đinh Bộ Lĩnh múa thương điên cuồng, nhưng một góc áo của Độc Cô Cửu Long cũng không thể chạm đến.
Độc Cô Cửu Long cười nhạt, lúc này liền đưa tay trái lên, cánh tay như hóa kiếm, chạm vào trường thương.
Đinh Bộ Lĩnh lập tức bị chấn văng ra xa, hắn ta giật mình, vội vàng đứng vững thân hình, cảm nhận cánh tay truyền đến đau nhức, da thịt 2 bàn tay có chút rách toát. Đinh Bộ Lĩnh sợ hãi trợn mắt. Tự hỏi cánh tay tên kia rốt cuộc cứng rắn đến mức độ nào, lại có thể chấn văng cả Uẩn Binh của hắn.
Lại nhìn đến khuôn mặt cười nhạo của Độc Cô Cửu Long, Đinh Bộ Lĩnh càng thêm tức giận. ‘Mãnh’ tự trên người hắn nhanh chóng bay ra ngoài. Treo cao trên đỉnh đầu.
Khí tức của Đinh Bộ Lĩnh lập tức tăng lên mạnh mẽ, đã vượt qua Đại Tông Sư hậu kỳ đạt đến Đỉnh phong, lại tiếp tục tăng lên, cho đến Cực Chân mới dừng lại.
Nhìn thấy Mãnh tự xuất hiện, toàn trường đều giật mình. Man giáo Hùng Vạn Lực lúc này vẻ mặt càng thêm tiếc nuối. Nhân tài phù hợp Man giáo như vậy, hắn lại không thể thu được.
Độc Cô Cửu Long nhìn thấy Mãnh tự lại không một chút e ngại, khuôn mặt hắn bỗng chốc hiện ra vẻ thích thú.