Chương 108: Kết thúc
C108: Kết thúc
Độc Cô Cửu Long chắp 2 tay sau lưng, điệu bộ vô cùng cợt nhả:
"Không tệ lắm, nhưng chừng này vẫn chưa đủ để ta phóng xuất Dị tự.”
Vừa dứt lời, từ trong nội thể của Độc Cô Cửu Long thoát ra 1 thanh trường kiếm đen ngòm. Kiếm mang vừa xuất hiện liền phát ra tiếng kêu oong oong vang dội. Có người liền kinh hô:
"Ồ, là Uẩn Binh từ Thần Kim Hắc Thao Linh, so với trường thương của tiểu tử Đinh Bộ Lĩnh kia, khối thần kim này còn lớn hơn nhiều.”
Đinh Bộ Lĩnh nhìn thấy trường kiếm màu đen bỗng chốc giật thót, trong lòng vô thức nghĩ đến hắc kiếm của Triệu Khuông Dẫn. Trong tâm không khỏi dấy lên 1 chút sợ hãi vô hình.
Độc Cô Cửu Long phất tay, trường kiếm như tham lang xông đến. Tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị, không khí b·ị đ·âm thủng phát ra 1 tiếng ma sát đinh tai nhức óc.
“Kang...kang...ầm...ầm”
Đinh Bộ Lĩnh giật mình, toàn thân căng cứng, ‘Mãnh’ tự phát huy ra tối đa, trường thương vội vàng giương lên đón đỡ.
Nhưng lực lượng của Đinh Bộ Lĩnh lúc này cho dù đã bộc phát đến mạnh nhất so với lực lượng của Độc Cô Cửu Long giống như đom đóm so với nhật nguyệt, trường thương không trụ nỗi 1 giây lièn bị chấn bay, lực lượng tiếp tục đánh đến chấn cho Đinh Bộ Lĩnh bay đập ra xa, cổ họng phun ra 1 ngụm máu tươi.
Toàn trường khẽ kinh hô: “Thật mạnh”. Cả đám người Phạm Bạch Hổ nhìn thấy bỗng chốc giật mình sợ hãi. Chỉ có mình Võ Văn vẫn bình chân như vại quan sát.
Rất rõ ràng 1 kiếm này Độc Cô Cửu Long đánh ra, lực lượng đã vượt xa so với Đại Tông Sư cực chân thông thường. May mắn hắn ta còn bảo lưu lực lượng lúc cuối, nếu không Đinh Bộ Lĩnh chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Đinh Bộ Lĩnh đau đớn khổ sở đứng dậy, trong ánh mắt của hắn hiện vẻ không cam lòng. Hắn lúc này đã vô cùng điên tiết, đang muốn mở ra luôn ‘Đế’ tự, chợt cảm thấy cơ thể có chút lạnh ngắt.
Hắn giật mình, đảo mắt xung quanh liền trông thấy Thiên Đạo Môn Thiên Hồng đang nhíu mày nhìn hắn, khẽ lắc đầu.
Đinh Bộ Lĩnh giật thót nhanh chóng giữ cho cái đầu tỉnh táo trở lại, nhìn quanh toàn trường, hắn biết hiện tại vẫn chưa phải lúc.
Chưa kể là hắn có mở ra ‘Đế’ tự cũng chưa chắc thắng được đối phương mở ra ‘Dị’ tự.
Độc Cô Cửu Long nãy giờ vẫn chỉ dùng có tay trái. Đinh Bộ Lĩnh có cảm giác tay phải mới là tay thuận của đối phương, mà thủ đoạn của hắn còn có rất nhiều chưa dùng đến. Không hề có 1 tia nắm chắc.
Suy nghĩ thông suốt. Khuôn mặt Đinh Bộ Lĩnh hiện ra vẻ đắng chát khổ sở khẽ nói:
“Ta chịu thua.” Hắn vô cùng không cam lòng. Tự hỏi vì cớ gì từ lúc bước vào Linh Cảnh cho đến hiện tại, hắn lại liên tiếp thất bại trong tay 2 kẻ cùng một thế hệ. Trạng thái hiện tại tỏ ra vô cùng thất lạc.
Thiên Môn Đạo Thiên Hồng nhìn thấy bộ dạng chán nản của Đinh Bộ Lĩnh, vội vàng nh·iếp hắn trở về bên người. Thiên Hồng nhìn chăm chú Đinh Bộ Lĩnh truyền âm:
“Thất bại hiện tại, không phản ánh tu luyện về sau ngươi lại tiếp tục thua, yên tâm, Thiên Môn Đạo đã thu ngươi làm chân truyền, ngươi nhất định sẽ có cơ hội quay lại trấn áp đối phương. Ngươi là thiên tài ngàn năm có một, nhất định có một ngày ngươi sẽ giẫm đạp đối phương ở dưới chân của mình.”
Đinh Bộ Lĩnh nghe thấy lời nói của Thiên Hồng khẽ giật mình ngẩng đầu lên, nhìn đến khuôn mặt tự tin của Thiên Hồng, ánh mắt hắn liền sáng, khuôn mặt trở lại vẻ hăng hái, thầm nói đúng, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ lấy lại hào quang của mình.
Thiên Hồng nhìn thấy đôi mắt của Đinh Bộ Lĩnh đã lấy lại thần thái, khẽ gật đầu. Kẻ này tư chất cực giai. Lại trời sinh song tự. Chỉ cần hắn không mất đi đấu tâm, 1 ngày không xa nhất định sẽ phát sinh quang đại, tỏa sáng rực rỡ.
Độc Cô Cửu Long đứng trước trăm người chú mục, khuôn mặt hếch lên, vô cùng tự mãn nói:
“Đệ nhất thiên tài An Nam, thì ra chỉ là hư danh.”
Đôi mắt Độc Cô Cửu Long khẽ liếc mắt nhìn Cuồng Như Sương, nhưng nàng ta lúc này 2 mắt nhắm chặt, dường như cũng không muốn quan tâm người thắng cuộc là ai.
Độc Cô Cửu Long hắn chủ yếu đăng tràng chính là để cho Cuồng Như Sương thấy được thần uy của hắn, nhưng hiện tại lại có cảm giác như đánh vào không khí, không có 1 chút tác dụng. Ánh mắt hắn nheo lại hiện ra vẻ bất mãn.
Võ Văn ở dưới đài thầm đánh giá. Độc Cô Cửu Long quả nhiên là chân truyền Kiếm môn. Hắn có cảm giác cho dù bản thân bung ra hết toàn bộ năng lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh cái ngang tay với Độc Cô Cửu Long hiện tại. Nếu đối phương sử dụng đến Cửu tự, hắn chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Cuồng Đao nhìn thấy Võ Văn bình tĩnh quan sát 2 cái hơn hắn 1 đại cảnh giới chiến đấu lại tỏ ra không một chút e ngại thầm khen một tiếng. Tiểu tử này đảm phách không hề nhỏ.
Chu Biện ánh mắt hằn học nhìn sâu Võ Văn một chút, sau đó đứng dậy khó chịu nói:
“Hừ, đã không có chuyện gì nữa, lão phu đi trước.”
Nói rồi liền nắm lấy Sùng Thiện Sỹ biến mất tại chỗ.
Những người còn lại cũng khẽ nhìn các đệ tử vừa mới thu nạp nói:
“Các ngươi có gì cần bàn giao với triều đình An Nam liền nhanh chóng làm, sau đó ta sẽ thu xếp mang các ngươi trở về bổn giáo.”
Phạm Bạch Hổ, Đỗ Cảnh Thạc, Kiều Công Hãn, Ngô Xương Văn nghe thấy nhanh chóng lấy ra trên người một số Thiên niên Sâm, Ô Tham, Thiên Đương Quy tìm được trong Linh Cảnh đưa đến cho Dương Tam Kha. Bọn họ là tướng quân, thế tử triều đình, vô cùng trung thành liền hiểu được cái gì gọi thi ân cầu báo, báo đáp nước nhà. Chưa kể sau này tu luyện thành tài còn có thể quay trở về phục vụ đất nước. Những đồ vật này là nên lấy ra.
3 huynh đệ họ Nguyễn, Kiều Thuận cùng với Lữ Đường thì không hề có ý định lấy ra tài nguyên, bọn họ hiện tại có tông môn, giáo phái chống lưng, cho dù không bỏ ra cũng không sợ triều đình dám đòi đến.
Võ Văn suy nghĩ thoáng chốc, sau đó liền lấy ra trên người rất nhiều tài nguyên, so với đám người Phạm Bạch Hổ bỏ ra càng nhiều. Làm cả đám người trông thấy liền giật nảy mình tự hỏi tiểu tử này lấy ở đâu nhiều tài nguyên đến vậy.
Tất cả những tài nguyên này đương nhiên ở trong Mặc hộp của Lý Hiển. Võ Văn cảm thấy đối với hắn cũng không có nhiều tác dụng liền lấy ra.
Sau đó suy nghĩ gì đó, Võ Văn liền đảo tay 1 cái, 1 đoạn thân Giao Mãng khổng lồ nhanh chóng rơi đập xuống mặt đất.
Cả đám giật mình tự hỏi thứ gì vậy, liền có người nhận ra kinh hãi hô lên:
“Ồ khí tức này, đây là xác Đan cảnh yêu thú.”
Võ Văn chắp tay lên thiên khung nói:
“Đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ, vãn bối hiện tại đồ vật quý nhất trên người chính là xác Giao này, mong tiền bối không chê liền nhận lấy cho vãn bối vui lòng.”
Vừa dứt lời, Võ Văn liền nghe thấy 1 lời truyền âm vang vào tai:
“Tiểu tử, thu lại đi, thứ này hiện tại chính là có lợi cho việc tu luyện của ngươi. Ta chỉ là không thích Đạo Giáo, Mặc Gia mà ra tay mà thôi, không liên quan gì đến ngươi.”
Võ Văn khuôn mặt khó xử liền đáp:
“Tiền bối, cho dù có phải là người cố ý hay không, nhưng ơn cứu mạng nặng tựa thái sơn, nếu người không nhận, ta cũng không dám thu lại.”
Giọng nói kia khẽ “Hừ” 1 tiếng, thân xác Giao Mãng ngay lập tức liền biến mất tại chỗ.
Võ Văn khẽ cười, trong lòng liền cảm thấy 1 chút thoái mái. Xác Mãng Giao này mặc dù có thể giúp tu vi hắn tăng tiến rất nhiều nhưng đem ra tặng người mới có thể làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Tài nguyên hắn có thể từ từ kiếm lại, nhưng ơn cứu mạng vô cùng quý giá, không cách nào đong đếm được.
Võ Văn lại mở miệng nói:
“Tiền bối, sau này nếu có việc cần đến vãn bối, tiền bối chỉ việc nói ra, chỉ cần không phải là việc trái với lương tâm, vãn bối quyết không từ nan.”
Không gian im ắng, không hề có ai đáp lại Võ Văn. Cuồng Đao nghe được chân tâm trong lời nói của Võ Văn thầm khen, tiểu tử này quả nhiên vừa nghĩa khí vừa hiểu đạo nhân nghĩa. Hắn quả nhiên không thu sai người. Thu người như thế này Đao Tông mới có thể ngày càng lớn mạnh.