Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Mộng Giả

Chương 106: Lại đến rắc rối.




Chương 106: Lại đến rắc rối.

C106: Lại đến rắc rối.

2 người Đinh Bộ Lĩnh và Sùng Thiện Sỹ tâm tình bỗng chốc buồn bực. Không nghĩ đến Võ Văn lại có thể thoát qua 1 kiếp này.

Võ Văn không biết người vừa ra tay là ai, nhưng liền chắp tay lên thiên khung nói:

“Cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ, ân tình này 2 người vãn bối suốt đời không quên.”

Nhưng thiên không lúc này không hề có 1 âm thanh nào đáp lại hắn.

2 người Chu Biện, Độc Cô Thiên Phong nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Cơ biến mất, cũng không muốn bản thân bị mất mặt liền lui lại. Tia nhìn thỉnh thoảng lại hướng lên không trung có chút e ngại, sợ rằng người kia lại ra tay với bọn họ.

Võ Văn lại nhìn đến 2 người Cuồng Đao và Tôn Đại Hổ nói:

“Cảm ơn 2 vị tiền bối đã ra tay giúp đỡ, vãn bối nhất định ghi nhớ suốt đời ân tình này.”

Cuồng Đao khẽ mỉm cười, càng nhìn Võ Văn lại càng thấy thuận mắt, tiểu tử này tư chất mặc dù không xuất chúng lắm. Nhưng khí độ phi phàm, ý chí cứng cỏi, trên người lại xuất hiện Đao ý, ngưng xuất Dị tự Đao chủng là việc đã đóng thuyền.

Tư chất này gia nhập Đao Tông là hoàn toàn có thể, lại 1 lần nữa ngỏ lời:

“Tiểu huynh đệ, ngươi có bằng lòng gia nhập Đao Tông không, chỉ cần ngươi gia nhập ta sẽ cố gắng giúp ngươi trở thành nội môn đệ tử.”

Võ Văn ngẩn ra, không nghĩ đến Cuồng Đao lại không hề e ngại Đạo giáo, vẫn muốn thu nhận hắn. Trong lòng liền cảm thấy vô cùng cảm kích:

“Tiền bối, vãn bối nguyện ý gia nhập Đao tông.”



Nho Gia Mạnh Đồ nghe thấy Võ Văn muốn gia nhập Đao Tông, trong lòng liền cảm thấy mất mát. Hắn ta cũng hiểu được từ lúc bản thân lùi lại khi nãy đã mất tư cách tranh giành người đệ tử này. Chỉ có thể buồn bực thở dài.

Tôn Vạn Hổ lúc này khẽ nhìn đến Tiểu Bạch nói:

“Yêu Hầu, ngươi có muốn gia nhập Bách Thú Giáo hay không? Nói cho ngươi biết, chỉ có Bách Thú Giáo của ta, mới có thể dung dưỡng yêu tộc, phàm là yêu tộc các giáo phái khác nhìn thấy đều sẽ trực tiếp đánh g·iết.”

Tiểu Bạch nghe đến đây liền khó chịu nói:

“Ta không phải là cái gì yêu hầu, tên của ta là Tôn Tiểu Bạch.”

Ánh mắt của Tiểu Bạch lúc này liền nhìn đến Võ Văn, như muốn Võ Văn ra quyết định.

Võ Văn nhíu mày, lúc này liền nghe Cuồng Đao ôn tồn nói:

“Tôn Đại Hổ nói không sai, yêu tộc lúc này ở Lam tinh chính là người gặp người g·iết, không có đất dung thân, tiểu đệ của ngươi muốn yên ổn chỉ có thể đến Man hoang cấm địa của Bách Thú Giáo, nơi đó có Nhân Linh Hà, nó có thể giúp tiểu đệ của ngươi trở thành Thú nhân tộc, lúc đó còn có thể an an ổn ổn vượt qua 1 đời.”

Võ Văn ngẩn ra, không nghĩ đến Cuồng Đao lại biết trái đất là Lam tinh, chẳng lẻ thời đại này đã có người đi ra khỏi bề mặt khí quyển quan sát thấy.

Còn về việc huyễn hóa trở thành Thú nhân tộc, Võ Văn cũng không lo lắng, truyền thừa của Tiểu Bạch, tu vi đầy đủ liền có thể hoàn toàn hóa nhân hình. Nhưng hiện tại nếu nó đi theo hắn sợ rằng thực sự đúng là không tốt cho nó.

Tôn Đại Hổ nhìn qua lo nghĩ cho Tiểu Bạch rất là chân tâm, không giống như có ý đồ. Võ Văn suy nghĩ thấu triệt liền vỗ vai Tiểu Bạch nói:

“Tiểu Bạch, ngươi lần này đi theo Tôn tiền bối, 1 thời gian nữa huynh đệ chúng ta nhất định sẽ hội ngộ.”

Ý của Võ Văn chính là đợi hắn tu vi không còn cố kỵ, liền sẽ đến đưa Tiểu Bạch đi. Lại tiếp tục nói nhỏ:



“Đợi huynh đệ chúng ta mạnh lên, đến lúc đó mối nhục vừa rồi, chúng ta nhất định sẽ đòi lại.”

2 người Cuồng Đao và Tôn Đại Hổ nghe thấy có chút giật mình, sau đó liền lắc đầu thầm nghĩ, đúng là nghé con không sợ hổ, đợi hắn bước ra ngoài, biết được Đạo gia là thế lực như thế nào, nhất định sẽ quên đi suy nghĩ báo thù này.

Tiểu Bạch rất nghe lời Võ Văn ngay lập tức liền gật đầu đồng ý. Lúc này bất chợt có 1 tiếng hổ gầm nhỏ cất lên.

Võ Văn quay đầu nhìn theo liền cười, không nghĩ đến lại là con hổ này, lúc này nó đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn Võ Văn. Võ Văn khẽ quay đầu chắp tay nói với Tôn Đại Hổ:

“Tôn tiền bối, đầu hổ này và ta có 1 chút quen biết, không biết là Tôn tiền bối định làm gì với nó?”

Tôn Đại Hổ khẽ cười, Võ Văn là người trọng nghĩa khí, hắn nhìn qua rất là thuận mắt. Tiểu tử này lại có ‘Luyện’ tự, rất có khả năng trở thành Thuần Thú Sư, tiếc là hắn lại không dám tranh người với Cuồng Đao.

Đó là Tôn Đại Hổ không biết Võ Văn có thể đoán thể hóa thú, nếu hắn biết, nhất định sẽ kịch liệt tranh người.

Tôn Đại Hổ cười đáp:

“Ngươi không phải lo lắng, con hổ đó cốt cách kinh kỳ, còn sinh linh trí, ta chỉ là muốn đem nó về Bách Thú Giáo để tu dưỡng mà thôi, hoàn toàn là tốt cho nó.”

Võ Văn khẽ gật đầu, sau đó liền vỗ vai Tiểu Bạch nói:

“Đến đó, 2 người các ngươi cùng chiếu cố lẫn nhau. Nó tên là Tiểu Mao”

Tiểu Bạch gãi đầu nói: “Đại ca yên tâm. Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Mao.”

Đầu hổ nghe vậy liền xụ mặt, nó lúc nào liền tên Tiểu Mao rồi. Nó bản ý chính là mong Võ Văn nói giúp nó 1 tiếng để Tôn Đại Hổ cho nó tự do thoát đi. Sao bây giờ lại triệt triệt để để đến Man Thú Giáo rồi. Khuôn mặt hiện đầy vẻ khổ sở bất mãn.



Võ Văn có chút hiểu tâm tình của nó, khẽ nhún người đến trước mặt. Đầu hổ giật mình, lúc phát hiện ra, Võ Văn đã nhẹ vỗ đầu nó cười nói:

“Tiểu Mao, an tâm tu luyện, càng mạnh lên, ngươi mới có khả năng sống tốt ở thế giới này. Sau này ta cũng sẽ đến đón ngươi.”

Đầu Hổ giật mình ban đầu muốn tránh thoát nhưng cảm nhận được chân tâm trong lời nói của Võ Văn, không hiểu giống như đánh động điều gì đó trong lòng nó. Liền ngoan ngoãn kêu nhẹ tiếng đáp lại, dụi đầu vào tay Võ Văn.

Tôn Đại Hổ ngẩn ra, lúc này đã khẳng định, Võ Văn chính là có tư chất thuần thú, đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Ngay lúc này bỗng nhiên trên người Chu Biện bỗng xuất hiện một mẫu giấy vàng nhỏ, thu hút cả đám người nhìn theo. Bọn họ nhận ra đây chính là giấy vàng truyền tin đặc hữu của Mặc gia. Là có ai đó đang gửi tin tức đến cho Chu Biện.

Chu Biện đọc được tin tức, khuôn mặt ngay lập tức liền chuyển thành vẻ hung thần ác sát.

Hắn đứng dậy nhìn quanh 1 vòng các tên hậu bối vừa thoát ra khỏi Linh Cảnh, sau đó lạnh lùng nói:

“Các ngươi, kẻ nào chiếm được Mặc hộp, ngay lập tức liền lấy ra đưa lại cho ta, đây là đồ vật của Mặc gia, không phải thứ các ngươi có thể tùy tiện lấy.”

Võ Văn nghe vậy thoáng cái giật mình, lông mày có chút nhíu lại, tự hỏi tại sao đối phương lại biết.

Man giáo Hùng Vạn Lực nghe vậy khẽ cười lạnh nói:

“Sao? Đồ vật Mặc gia các ngươi đưa ra ngoài, rơi vào tay người khác liền muốn thu lại, đúng là chuyện cười. Mặc gia các ngươi vẫn là không có mặt mũi như vậy.” Có vài người khẽ nhếch miệng cười nhạo theo.

Chu Biện khuôn mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, nhưng lại không chịu thua, khó chịu nói:

“Ta không cần biết, đã là đồ vật của Mặc gia, liền phải vật quy nguyên chủ. Đã các ngươi không chịu giao ra, đừng trách lão phu.”

Nói rồi, Chu Biện bèn lấy ra trên người 1 cái Kim Bài có chữ Mặc. Kim Bài vừa hiển hiện. Mọi người đều nhận ra, đây là Mặc gia lệnh bài.

Thứ đồ vật này chính là để phát hiện ra xung quanh có ai giữ đồ vật của Mặc gia hay không. Nhưng đồ vật này đối với các lão quái Tam môn Cửu giáo không hề có ý nghĩa, bọn họ đều có pháp môn che dấu qua thứ này.

Nhưng Võ Văn chính là không biết, giữa lồng ngực hắn bỗng phát ra lam quang dịu nhẹ. Trong chớp mắt liền thu hút ánh mắt của mọi người.