Chương 105: Cường giả bí ẩn, Hồn Cảnh
C105: Cường giả bí ẩn
Nguyên Thủy Thiên Cơ lúc này mắt nhìn chằm chằm 2 người Võ Văn cười lạnh:
"Ta muốn xem thử ngày hôm nay còn ai có thể giúp 2 người các ngươi.”
Khuôn mặt Võ Văn âm trầm, đôi mắt nhíu chặt. Không nghĩ đến Đạo gia đường đường là Chư giáo cộng tôn lại không chú ý đến mặt mũi ỷ thế h·iếp nhỏ như vậy.
Ánh mắt Võ Văn quét đến Hỏa giáo Hỏa Nhiên, liền nhìn thấy gã này lúc này khuôn mặt lờ đi, rõ ràng chính là muốn trốn tránh không liên quan.
Lại nhìn đến Nho giáo Mạnh Đồ. Mạnh Đồ bắt gặp ánh mắt của Võ Văn liền thở dài 1 tiếng, cố gắng lên tiếng hòa giải:
"Nguyên Thủy đạo hữu, sự tình này dường như ngươi có 1 chút nóng nảy rồi, đây chỉ là 1 việc nhỏ mà thôi, ta nghĩ mọi người tốt nhất nên dĩ hòa vi quý, chuyện nhỏ hóa không.”
Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Cơ khẽ liếc đến nhẹ nói:
“Mạnh Đồ, sự việc này ngươi tốt nhất đừng can dự vào, Đạo giáo chúng ta hằng năm vẫn chu cấp một lượng lớn Tăng Thọ Đan cho Nho gia các ngươi, đừng quên điều này.”
Mạnh Đồ giật mình, không nghĩ đến Nguyên Thủy Thiên Cơ lại nhắc vấn đề này ra. Nho giáo tu luyện so với các giáo phái kia khác biệt.
Do tính chất đặc thù tuổi thọ của bọn họ không thể kéo dài ra giống các giáo phái khác. Có thể nói đây là lý do chính làm cho Nho giáo không đi ra được Thánh Nhân. Chính vì vậy môn hạ Nho gia khi tu luyện luôn cần phải có Tăng Thọ Đan kèm theo để bổ trợ.
Vấn đề này chính là liên quan đến tồn vong, phát triển của Nho giáo.
Mạnh Đồ lúc này nhìn đến Võ Văn, khuôn mặt chứa đầy tiếc hận lắc đầu. Hắn là không thể giúp được.
Võ Văn nheo mày, lại nhìn quanh một vòng, nhưng mọi người ở tràng điện, không một ai dám đứng ra chống chọi lại Đạo giáo. Bọn họ đều cảm thấy vì 1 kẻ tư chất thường thường như Võ Văn mà ra tay là có chút không đáng.
Nguyên Thủy Thiên Cơ cười lạnh quan sát. Hắn chính là muốn nhìn thấy Võ Văn thất vọng triệt để. Hắn muốn nhìn thấy Võ Văn và Tiểu Bạch quỳ xuống cầu xin hắn. Như vậy tâm tình hắn mới cảm thấy thoải mái.
Đúng lúc này, trời đang sáng bỗng chốc biến chuyển sang tối tăm. Nguyên Thủy Thiên Cơ nhìn thấy dị tượng liền hô:
“Âm dương điên đảo.”
Lúc này bỗng dưng 1 tiếng vang trầm thấp vang lên, mọi người giật mình nhìn theo, là có kẻ phóng xuất Cửu tự.
Cả đám người kinh ngạc nhìn thấy người phóng xuất Cửu tự lúc này lại chính là Cao Bá Ngọc.
‘Dị’ tự treo cao trên đỉnh đầu, nhanh chóng huyễn hóa thành 2 đầu song ngư đen trắng nối đuôi lẫn nhau, giống như là âm dương đồ án.
Có người liền kinh hô nói:
“Dị tự này rốt cuộc là gì, chưa từng thấy qua.”
Nguyên Thủy Thiên Cơ ngẩn ra, hắn cảm giác quả nhiên không sai, tiểu tử này quả nhiên duyên phận sâu dày với Đạo gia. Thu người này là không hề sai.
Nhưng ánh mắt của Cao Bá Ngọc lúc này nhìn Nguyên Thủy Thiên Cơ lại vô cùng tức giận, giống như có huyết hải thâm thù. Hắn mở miệng nói:
“Lão già, mau lập tức tránh xa đại ca ta ....”
Hắn chưa nói hết câu liền bị tinh thần lực của Nguyên Thủy Thiên Cơ chấn cho ngất xỉu. Dị tự lập tức tán đi, không gian trở lại im ắng.
Nguyên Thủy Thiên Cơ không biết Cao Bá Ngọc nỗi điên lên vì chuyện gì, nhưng trước tiên liền chấn ngất đối phương rồi tính tiếp. Chuyện sau đó, hắn có vô số cách đưa Cao Bá Ngọc vào khuôn khổ.
Võ Văn nhìn thấy Cao Bá Ngọc bị chấn ngất liền nheo mày, thầm cảm thấy may mắn, Nguyên Thủy Thiên Cơ rõ ràng cũng không muốn tổn hại Cao Bá Ngọc.
Võ Văn lúc bây giờ đã không tìm được bất kỳ sự trợ giúp nào nữa liền thở dài lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đến khuôn mặt tự đắc của Nguyên Thủy Thiên Cơ.
Võ Văn không hề có chút nào tỏ ra khuất phục, hắn lúc này tâm như gương sáng, đã nghĩ thông suốt, muốn hắn mở miệng cầu xin sao, đừng có mơ, liền châm chọc nói:
“Nực cười, Đạo gia, thì ra chỉ là dạng mặt hàng ỷ lớn h·iếp nhỏ này “
Sát khí trên người Nguyên Thủy Thiên Cơ ngay lập tức liền trở nên túc liệt:
“Muốn c·hết.”
Một luồng lực lượng phô thiên cái địa đập mạnh đến Võ Văn. Hắn chính là đã động sát tâm.
Võ Văn nhìn thẳng, mắt không hề chớp 1 cái, trước lực lượng chênh lệch như thế này, hắn có muốn chống cự cũng là vô ích. Nhưng cho dù c·hết hắn vẫn là hiên ngang không sợ.
Ngay tưởng như Võ Văn và Tiểu Bạch sắp hóa thành 1 bãi thịt nát. 1 tiếng nói không biết từ nơi nào phát ra:
“Đủ rồi.”
Nguyên Thủy Thiên Cơ giật mình, lực lượng của hắn ngay lập tức b·ị đ·ánh tan. Chưa dừng ở đó, 1 luồng lực lượng vô hình lại tiếp tục xông đến chấn cho Nguyên Thủy Thiên Cơ văng đập ra xa, hắn đau đớn trợn mắt khẽ rên lên 1 tiếng.
Nguyên Thủy Thiên Cơ giật mình run run từ từ mò dậy, cổ họng cảm giác ngọt ngọt, trên khóe miệng lúc này chảy ra v·ết m·áu, hắn có chút không tin tưởng khẽ thốt lên:
“Hồn Cảnh. Sao có thể?”
Cả đám người Tam Môn Cửu Giáo cũng trợn mắt nhìn theo, bọn họ nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Cơ b·ị đ·ánh 1 cái liền trọng thương liền ngẩn ra, Nguyên Thủy Thiên Cơ chính là Đan Cảnh Cửu Trọng, ngươi kia lại có thể một chiêu kích thương Nguyên Thủy Thiên Cơ, đây tuyệt đối là bậc thứ 5, Hồn Cảnh. An Nam từ lúc nào lại xuất hiện 1 cái cường giả Hồn Cảnh.
Nguyên Thủy Thiên Cơ lúc này nheo mày, hắn đã chắc chắn đối phương chính là Hồn Cảnh, vừa rồi ra tay gã đó chính là có phần nương tay, nếu là 1 kích toàn lực, hắn không c·hết cũng là mất nửa cái mạng.
Mặc dù e ngại thực lực của đối phương, nhưng Đạo giáo của hắn lúc nào ăn qua thua thiệt như vậy liền nói:
“Không biết các hạ là ai, lại dám chen ngang vào sự việc của Đạo giáo.”
Giọng nói kia lại lần nữa vang lên, không hề có chút nể mặt:
“Hừ, biến đi, Tĩnh Hải Quân không phải là nơi để Đạo Giáo của ngươi đến diễu võ dương oai.”
Nguyên Thủy Thiên Cơ nheo mày, tên này lại không nể mặt Đạo giáo, hắn lại không chịu bỏ cuộc liền nói:
"Các hạ, cho Đạo giáo ta 1 cái mặt mũi, Đạo giáo ta nhất định sẽ mang lễ vật đến hậu tạ.”
Giọng nói kia lúc này liền kèm theo 1 tia sát ý nói:
“Hừ, nếu ngươi không muốn đi, vậy thì ở lại đi.”
Vừa dứt lời, một luồng sức mạnh lại đánh đến. Nguyên Thủy Thiên Cơ khuôn mặt hốt hoảng, không dám tiếp tục nói nhảm, trên tay hắn xuất hiện 1 cái Linh phù, giọng nói của hắn lúc này chứa đầy căm hận:
“Các hạ, lần sau Đạo giáo ta nhất định sẽ tận tình bái phỏng ngươi.” Ý tứ đe dọa vô cùng rõ ràng.
Dứt lời, Linh phù của hắn liền nhanh chóng cuốn lấy 2 người Ngô Xương Văn, Cao Bá Ngọc cùng với hắn biến mất tại chỗ.
Luồng sức mạnh kia dường như cũng không có ý đuổi cùng g·iết tuyệt, nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Cơ biến mất cũng khẽ tan biến theo.
Tràng điện trong phút chốc liền trở nên im ắng, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến Đạo Giáo bị đuổi đi giữa đài tuyển môn nhân.
An Nam lúc nào đi ra 1 cái cường giả cường hãn không sợ trời, không sợ đất như vậy? Dám đánh đuổi cả Đạo Giáo, không sợ lật trời sao?
Cả đám người đều tò mò muốn biết kẻ vừa ra tay là ai? nhưng giọng nói kia lúc này đã hoàn toàn biến mất, cũng không có chân thân nào hiện ra.
Ở hiện trường chỉ có 1 mình Dương Tam Kha ngẩn ra, hắn biết người vừa ra tay là ai, vô cùng kinh ngạc. Trong lòng hắn lúc này bỗng nhiên dấy lên vô tận bất an. Kết thù với Đạo giáo chính là 1 việc làm không hề khôn ngoan.