- Vương Sân! Gã cũng đang ở nơi này sao? Tào Tung nghe được trong chùa có người quen của mình, y cũng hết sức tò mò, kết quả lại không nghĩ tới Trì Giới đại sư ở đối diện nói cho y biết, người quen kia lại là 'Vương Sân. Điều này làm cho y hết sức kinh ngạc, nghĩ thăm rằng mình thật đúng là có duyên với đối phương, đi đến đây cũng có thể gặp được gã.
- Đúng vậy, Vương cư sĩ đến chùa sớm hơn một chút so với Tào cư sĩ, ngoài ra cùng đi với Vương cư sĩ còn có hai vị quý nhân, một vị quý nhân trong đó muốn gặp Tào cư sĩ. Trì Giới đại sư cười ha hả nói, ông ta cũng không biết rõ quan hệ giữa Vương Sân và Tào -Tung, chỉ biết bọn họ là người quen, bởi vậy còn tưởng rằng Tào Tung nghe được tin tức này sẽ cao hứng.
-Ồ, là quý nhân nào muốn gặp ta đây? Tào Tung nghe đến đó lại kinh ngạc hỏi, nhưng y rất hiểu vị hòa thượng Tỉ Giới ở trước mắt này, người bình thường chỉ sợ căn bản sẽ không được ông ta xưng là quý nhân.
- Ha hả, hai vị quý nhân kia là cha con Lâm Xuyên tiên sinh, chắc hẳn Tào cư sĩ cũng đã nghe nói về Lâm Xuyên tiên sinh chứ? Trì Giới đại sư mim cười nói, dường như Lâm Xuyên tiên sinh đến cũng làm cho chùa Kim Quang của bọn họ có loại cảm giác vẻ vang.
- Lâm Xuyên tiên sinh? Tào Tung nghe được cách xưng hô này đầu tiên là sửng sốt, vừa mới bắt đầu cũng không kịp phản ứng, tuy nhiên rất nhanh trên mặt y cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, lập tức lớn tiếng hỏi: - Chẳng lẽ chính là vị Vương An Thạch được xưng là Hưởng phụ thiên hạ nổi tiếng ba mươi năm, được triều đình mấy lần mời mà không đồng ý sao?
- Ha hả, không sai, đúng là Vương cư sĩ! Trì Giới đại sư nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tào Tung, không khỏi lại cười nói. Từ khi từ chối vài lần lời mời của triều đình, đại danh của Vương An Thạch từ lâu đã lan truyền khắp thiên hạ. Người trong thiên hạ đều cho rằng quen biết với Vương An Thạch là vẻ vang, cho dù là người tu hành như Trì Giới đại sư cũng không ngoại lệ, khi nói đến cái tên Vương An Thạch thì trên mặt lộ ra vẻ mặt quang vinh.
- Hóa ra là y, lần trước ta có gặp một lần! Tào Tung nghe đến đó cũng không khỏi vui mừng nói. Y đã sớm nghe danh Vương An Thạch, hơn nữa y cũng biết, đoạn thời gian trước triều đình lại mời ông ta vào triều làm quan, chỉ có điều không biết tại sao ông ta bỗng nhiên chạy tới đây?
-A? Không đúng, tại sao y lại đi cùng với Vương Sân đây? Chẳng lẽ
Lúc này Tào Tung bỗng nhiên nghĩ đến Vương Sân lại đi cùng với Vương An Thạch, sau đó lại nhớ lại lúc trước ở phủ Hà Trung, y từng nghe một đoạn đối thoại giữa Vương Sân và một người trung niên. Người kia hình như là thầy của Vương Sân, chăng lẽ Vương An Thạch lai là thầy của Vương Sân sao?
Quả nhiên, Tào Tung vừa mới nghĩ đến đây thì Trì Giới đại sư liền mở miệng nói: - Lại nói tiếp vị Vương. Sân cư sĩ kia cũng thật là may mẫn, lại được Lâm Xuyên tiên sinh thu làm đệ tử, lăn này theo y cùng nhau vào kinh, ắt hẳn sau này sẽ thành danh rồi.
Trì Giới đại sư cũng không biết thân phận chân chính của Vương Sân, nếu không cũng sẽ không nói như thế rồi. Dù sao bất kể là thân phận Phò mã trước kia của Vương Sân hay danh vọng hiện giờ trong đám người đọc sách thì cũng đã sớm khiến gã trở thành danh nhân trong những người đọc sách ở Đại Tống rồi. Chẳng qua là bởi vì chuyện của công chúa Bảo An khiến cho gã thân bại danh liệt, thanh danh ở kinh thành sớm đã tệ hại. Nhưng đây cũng là chỗ Tào Tung không hiểu, dựa vào thân phận của Vương An Thạch thì hẳn là có nghe nói về chuyện của Vương Sân, nhưng vì sao lại đồng ý thu gã làm học trò đây?
Tuy rằng nghĩ mãi mà không rõ vì sao Vương An Thạch thu Vương Sân làm học trò, nhưng Tào Tung vẫn cảm thấy rất hứng thú với Vương An Thạch. Y lập tức đi theo Trì Giới đại sư, sau đó đi vào trong thiện phòng, vừa vặn nhìn thấy một người trung niên có thân hình cao lớn đang ngồi. Chắc hẳn người này là Vương An Thạch, ngoài ra sau lưng y còn có hai người trẻ tuổi. Một người trong đó là Vương Sân, người trẻ tuổi kia thì có dáng người cao gầy, diện mạo có chút tương tự với Vương An Thạch, nhưng trên mặt lại mang theo vài phần cao ngạo, chắc hắn là Vương Bàng con trai của Vương An Thạch rồi
- Tiểu tử Tào Tung ra mắt Lâm Xuyên tiên sinh! Tào Tung mới vừa vào thì lập tức hành lễ với Vương An Thạch, tuy rằng y xuất thân từ nhà tướng, xem như là con cháu quý tộc, nhưng vị Lâm Xuyên tiên sinh trước mặt lại là đại nho nổi tiếng trong thiên hạ, vì thế y cũng không dám phách lối, mà biểu hiện vô cùng cung kính.
Nhìn thấy Tào Tung hiểu lễ nghĩa như vậy, Vương An Thạch không khỏi gật đầu. Vừa rồi y đã nghe Vương Sân nói qua về tính cách của Tào Tung, ấn tượng với Tào Tung cũng không tính quá tốt, tuy nhiên hiện tại xem ra, đối phương cũng không kém lắm.
- Tào Công tử không cần đa lễ, Vương mỗ nghe nói công tử đã đến, cho nên mới muốn mời công tử đến đây nói chuyện một chút, thật là mạo muội rồi! 'Vương An Thạch lập tức cũng đứng lên cười nói.
Nhìn thấy đại nho Vương An Thạch khách sáo với mình như vậy, Tào Tung không khỏi có loại cảm giác "thụ súng nhược kinh". Y lập tức khách sáo vài câu, sau đó mới cùng ngồi xuống với Trì Giới đại sư, đồng thời mở miệng hỏi: - Đã sớm nghe nói triều đình mời Lâm Xuyên tiên sinh xuất sĩ, chỉ có điều không biết tại sao tiên sinh lại xuất hiện ở nơi này?
- Ha ha, Vương mỗ vốn cũng không có ý xuất sĩ, chỉ một lòng muốn dạy học nghiên cứu học vấn, chẳng qua năm trước quân uy của triều đình lên rất cao, vừa tiêu diệt được mối họa lớn Tây Hạ, điều này làm cho lòng Vương mỗ sục sôi, lập tức đi tây bắc một chuyến. Hơn nữa còn đặc biệt đến phủ Hà Trung, tự mình nhìn những chiến sĩ dũng mãnh tiêu diệt Tây Hạ, lúc này mới tận hứng mà về, lại không nghĩ rằng lại tình cờ gặp được Tào công tử ở nơi này. Vương An Thạch lập tức cười lớn nói.
- Ra là thế, không nghĩ tới Lâm Xuyên tiên sinh cũng quan tâm đến chuyện Tây Hạ, nhưng nói tiếp, trận chiến tiêu diệt Tây Hạ lần này đã lộ ra uy phong của Đại Tống ta. Nghe nói triều đình đã hủy bỏ cống nạp hằng năm của nước Liêu, thật sự là khiến lòng người sảng khoái! Tào Tung nghe đến đó cũng hết sức cao hứng nói, dù gì thì y cũng là con cháu nhà tướng, nhà tướng lại có quan hệ chặt chẽ với quân đội, vì thế cuộc chiến tiêu diệt Tây Hạ lăn này y cũng cảm thấy rất vẻ vang.
- Đúng vậy, Vương mỗ cũng có nghe nói chuyện triều đình húy bỏ cống nạp hãng năm, nhưng nghe nói trong triều vốn có một số người không đồng ý hủy bỏ cống nạp hãng năm, thậm chí còn lấy uy vọng của bản thân bức ép một số đại thần. Cuối cùng là nhờ các học sinh của Quốc Tử Giám, trường thái học và học viện Truy Nguyên sau khi nghe được chuyện này liền tụ tập ở cửa cung, lúc này mới buộc triều đình hủy bỏ tiền cống nạp hằng năm, chỉ là chuyện này vừa có lợi mà vừa có hại! Khi Vương An Thạch nói xong lời cuối cùng thì không khỏi thở dài nói, dựa vào tầm nhìn chính trị của y tự nhiên cũng có thế nhìn ra hậu quả tiềm ẩn khi các học sinh tụ tập gây rối.
- Vì sao? Các học sinh làm cho triều đình hủy bỏ cống nạp hãng năm, đây không phải là một chuyện tốt sao? Tào Tung lập tức có chút không hiểu hỏi, y cũng không có tầm nhìn chính trị nhạy bén giống Vương An Thạch hoặc Âu Dương Tu.
- Ha hả, bề ngoài thì có vẻ là chuyện tốt, nhưng những học sinh kia trẻ tuổi nông nổi, vốn là một đám dễ dàng bị xúi giục. Lần này có thể bức bách triều đình hủy bỏ cống nạp hãng năm, lần sau lại bức bách triều đình, nếu là nhiều lần như thế thì sao? Cần gì văn võ bá quan trong triều đình nữa! Khi Vương An Thạch nói xong lời cuối, trên mặt lộ ra vẻ linh hoạt, sắc bén, rõ ràng là y cũng không đồng ý với đám học sinh không chịu sự khống chế của triều đình này.
- Thì ra là thế, vẫn là Lâm Xuyên tiên sinh nghĩ thấu đáo! Tào Tung nghe đến đó cũng không khỏi thán phục nói. Khi nói tới đây, Vương Sân cũng tiến lên chào hỏi với Tào Tung, chỉ có điều Tào Tung không có ấn tượng tốt với gã. Y lập tức ôn hoà đáp lại một câu, vẽ phần Vương Bàng thì biểu hiện vô cùng cao ngạo, không quan tâm Tào Tung, điểm này Tào Tung cũng nhìn ra được, vì thế căn bản không nói gì với đối phương.
- Tào công tử, nghe Tấn Khanh nói thì trước cuộc chiến diệt Tây Hạ, ngài cùng với Quận Vương đi Tây Hạ, hình như là có chuyện gì quan trọng, không biết có thể nói cho Vương mỗ biết được hay không? Lúc này Vương An Thạch mở miệng hỏi.
- Công tử, Vương mỗ đã nghe nói về ích lợi của ngân hàng với các tướng sĩ, đồng thời cũng có ích lợi với người thường, đặc biệt là thương nhân, lại hết sức tiên lợi, chỉ có điều tại sao không xây dựng ở Đại Tống? Sau khi Vương An Thạch răn dạy con trai thì lập tức hỏi Tào Tung.
- Ha hả, Lâm Xuyên tiên sinh có điều không biết, điều quan trọng nhất với ngân hàng là danh dự, lần này ta đi Tây Hạ, chính là mượn cuộc chiến diệt Hạ để tạo ra danh dự của ngân hàng với các tướng sĩ. Hiện tại danh dự của ngân hàng đã nhờ vào các tướng sĩ mà truyền ra ngoài, thậm chí ở Tây Hạ đã có không ít thương nhân bắt đầu đến ngân hàng gửi tiền hoặc vay mượn. Có thể danh dự đã thành, lần này ta trở về chính là muốn xây dựng ngân hàng ở kinh thành!
Khi Tào Tung nói tới đây, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn. Càng hiểu thêm về ngân hàng, y cũng càng ngày càng cảm thấy ngân hàng không đơn giản, điều này cũng làm cho y tràn đầy tin tưởng với tương lai của mình.
- Thì ra là thế, Quảng Dương Quận Vương suy nghĩ thật tỉ mỉ. Vương An Thạch nghe đến đó không khỏi tán thưởng một tiếng, ngay sau đó y bỗng nhiên cười nói với Tào Tung: - Vương mỗ lần này vào kinh thành là muốn làm quen với Quảng Dương Quận Vương điện hạ, không biết Tào công tử có thể giới thiệu giúp ta được không?