Ngày tam phục cuối cùng, nhiệt độ không khí tăng vọt giống như là uống xuân dược vậy, đặc biệt vào giữa trưa, mặt trời ở giữa không trung quả thực. giống như là đốt lửa, mặt đất đều bị nướng biến thành một mảnh trắng bóng, đột nhiên nhìn qua còn có chút chói mắt, cũng chính là nhờ loại nhiệt độ khủng bố này khiến cho thành Đông Kinh vào giữa trưa trở nên yên tĩnh một ít, ngay cả cửa thành luôn rất náo nhiệt cũng trở nên đìu hiu, binh lính thủ thành đều iu xìu.
Triệu Nhan đứng ở cửa thành, một tay cầm quạt quạt mạnh vào mình, một tay khác thì căm nước ô mai ướp lạnh uống không ngừng, đồng thời trong lòng mắng cai thơi tiệt oi bức này, quả thực là khiến người ta nóng chết.
Dưới loại thời tiết nóng bức này, Triệu Nhan vốn là nằm ở trên ghế ở bờ sông, hưởng thụ gió mát từ mặt sông thổi tới và câu cá, thỉnh thoảng nhấm nháp một chút nước trái cây ướp lạnh. Nhưng hôm nay cũng là ngày Tào Tung trở về kinh thành, bạn bè như hẳn như thế nào cũng phải ra đón. Hô Diên Bình vốn cũng muốn đến, nhưng bệnh của gã đã được trị khỏi rồi, hiện tại đã vào trường quân đội học tập, bình thường căn bản không thể tự tiện ra ngoài, cho nên Triệu Nhan đành phải đến đây một mình.
Mắt thấy đã qua giữa trưa, Triệu Nhan ngẩng đầu. nhìn quan đạo ở trước cửa thành, kết quả chỉ nhìn thấy mặt đường trắng bóng, thậm chí ở xa xa còn thấy hơi nước bốc lên trên mặt đường, thoạt nhìn giống như một con đường nước. Cái này kì thật là một loại ảo ảnh, trong sa mạc thường xuyên gặp được loại tình huống này, nếu là người khát nước đuổi theo mặt nước ở xa xa thì chỉ sợ đến chết cũng khó có thể đuổi kịp.
- Tào Tung người này không phải là thấy thời tiết quá nóng nên đã nghỉ ngơi trên đường rồi chứ? Triệu Nhan nới lỏng cổ áo, lại dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán nói, hắn hiện tại vô cùng hoài niệm quần đùi và áo ngắn tay ở đời sau. Nhưng ở thời đại Đại Tống này thì quý tộc bị yêu cầu rất nghiêm khắc. Hân ở nhà thì còn tùy ý, nhưng đi ra bên ngoài nhất định phải ăn mặc chỉnh tề. Kết quả hiện tại Triệu Nhan cảm thấy cả người mình giống như bị bọc bởi một cái chăn, toàn thân đều đang đổ mồ hôi.
Đêm qua Triệu Nhan đã nhận được tin tức, Tào Tung sẽ trở về kinh thành vào khoảng buổi trưa hôm nay. Vì thế hẳn chạy đến chuẩn bị nghênh đón, nhưng lúc này đã chờ gần một canh giờ rồi, vẫn không nhìn thấy hình bóng của đối phương. Hơn nữa thời tiết nóng bức càng khiến cho Triệu Nhan bực bội, sau đó thong thả đi qua đi lại ở cửa thành.
Nhưng khi Triệu Nhan đợi đến không còn kiên nhẫn nữa thì nghe được một trận tiếng vó ngựa và thanh âm của bánh xe truyền đến từ trên quan đạo. Ngay sau đó thì thấy một đội thương nhân lớn gồm mấy trăm người xuất hiện trên quan đạo, nhìn đến đây Triệu Nhan rốt cục nhẹ nhàng thở ra, hẳn đã đặt trước tiệc rượu ở Kì Vị Lâu. Chỉ căn Tào Tung trở về là có thể ngồi.
Trong phòng đặc biệt bốn phía được đặt đá lạnh ở Kì Vị Lâu uống rượu nói chuyện phiếm, rốt cuộc không cần chịu loại thời tiết nóng bức này dày vò nữa.
Theo thương đội đến, Triệu Nhan cũng rất nhanh thấy được Tào Tung ngồi trên lưng ngựa. Chỉ có điều so sánh với mấy tháng trước, bây giờ Tào Tung trở nên vừa đen vừa gầy, nếu không phải Triệu Nhan rất quen thuộc y thì chỉ sợ là không nhận ra y, xem ra đoạn đường này y chịu không ít đau khổ.
- A? Ngay khi Triệu Nhan vừa định đi ra khỏi cửa thành đón thì chợt kinh ngạc khẽ kêu một tiếng, bởi vì hắn phát hiện bên cạnh Tào Tung còn có một chiếc xe ngựa chở người. Hiện tại cửa sổ xe ngựa mở ra, Tào Tung cưỡi ngựa cũng hơi cúi người, giống như đang nói gì đó với người ngồi trong xe ngựa, trên mặt cũng mang theo vài phần tươi cười. Điều này làm cho Triệu Nhan hết sức kỳ quái, bởi vì theo hẳn biết thì lần này Tào Tung trở về cũng không có nhân vật quan trọng nào đi theo, như vậy thì người ngồi trong xe ngựa là ai?
Trong đầu mang theo nghỉ vấn, Triệu Nhan lập tức từ cửa thành ra đón, Tào Tung ở trong đội xe nhìn thấy hẳn không khỏi cười lớn một tiếng, giục ngựa chạy nhanh về phía trước. Sau đó thi lễ với nhau, ở đời sau thì hai người bạn gặp nhau sẽ ôm nhau một phen, nhưng với người trẻ tuổi ở Bắc Tống, nếu hai đại nam nhân ôm nhau, nhất định sẽ khiến cho người khác hoài nghỉ bọn họ là đoạn tụ. (Đoạn tụ: cách gọi thời xưa để chỉ người đồng tính)
Triệu Nhan và Tào Tung hàn huyên vài câu, sau đó hắn nhìn cỗ xe ngựa trong đội xe cười hỏi: -Cửu ca nhi, vừa rồi xem đệ và người trong chiếc xe ngựa kia cười cười nói nói, dường như rất thân thiết. Chẳng lẽ đệ nhìn trúng tiểu nương tử nào đó ở Tây Hạ, vì thế giấu ở trong xe ngựa dẫn trở về à?
Nghe được Triệu Nhan nói đùa, Tào Tung cũng hoảng sợ, vội mở miệng giải thích: - Tam ca nhỉ huynh cũng đừng nói lung tung, ngồi trong xe là một đại nhân vật. Ta cũng rất may mắn mới gặp được y trên đường, vì thế mới kết bạn cùng về kinh.
- Đại nhân vật? Triệu Nhan nghe đến đó không khỏi kinh ngạc nhìn Tào Tung. Hắn là lăn đầu tiên nhìn thấy đối phương lộ ra vẻ mặt như thế, lập tức không kìm nối mở miệng hỏi: - Là nhân vật như thế nào mà khiến đệ coi trọng như vậy?
- Ha hả, nói ra sợ huynh không tin, người ngõi trên xe ngựa chính là Lâm Xuyên tiên sinh mà triều đình mấy lăn mời mà không đồng ý đấy. Nhưng cuối cùng lần này y đã đồng ý xuất sĩ rồi! Tào Tung lập tức cười nói, đồng thời trên mặt cũng lộ ra vài phần đắc ý, người trong thiên hạ đều coi việc kết bạn với Vương An Thạch là vẻ vang, y tự nhiên cũng không ngoại lệ, dọc theo đường đi rất cẩn thận chăm sóc đoàn người Vương An Thạch. Chỉ có điều đối xử với Vương Sân vẫn lãnh đạm như cũ, đối với chuyện này dường như Vương An Thạch cũng biết nguyên nhân trong đó, nhưng cũng không nói gì
- Vương An Thạch, y y sao lại cùng đi với đệ? Triệu Nhan nghe đến đó cũng rất là khiếp sợ, đồng thời nhìn thoáng qua xe ngựa trong đội xe. Trong suy nghĩ của hắn thì Vương An Thạch hắn là đang ở quê nhà Giang Ninh suy xét có nên xuất sĩ hay không. Nhưng lại không nghĩ rằng y lại đến, hơn nữa còn gặp được Tào Tung, điều này làm cho Triệu Nhan thậm chí suy đoán hay là Tào Tung gặp kẻ lừa đảo, giả danh Vương An Thạch để lừa ăn lừa uống Tào Tung.
- Ha ha, ta biết ngay tam ca nhỉ huynh không tin, nhưng nhắc tới cũng thật đúng dịp, Lâm Xuyên tiên sinh vốn là đi phủ Hà Trung... Tào Tung lập tức kể lại nguyên nhân Vương An Thạch bởi vì cuộc chiến tiêu diệt Tây Hạ mà tò mò đi tây bắc. Sau đó lại kể về quá trình mình và đối phương gặp nhau, trong đó lần đầu tiên chỉ nghe thanh âm mà không gặp mặt, đến lần thứ hai mới gặp nhau ở trong chùa Kim Quang, vì thế y và Vương An Thạch cũng thật có duyên.
Triệu Nhan cũng không nghĩ đến một cuộc chiến diệt Hạ lại khiến cho Vương An Thạch luôn ẩn cư chạy đến tây bắc để tận mắt nhìn thấy chiến lực của tướng sĩ Đại Tống. Chẳng qua khi nghe được Vương Sân lại đi cùng với Vương An Thạch, hơn nữa còn trở thành học trò của Vương An Thạch, sắc mặt hắn trầm xuống. Bởi vì hắn nghĩ đến tân pháp của Vương An Thạch, gần như phe phái những người dùng tân pháp này đều là học trò của Vương An Thạch, chỉ tiếc Vương An Thạch nghiên cứu học vấn thì rất tốt, nhưng dạy dỗ học trò lại không được tốt lắm, thậm chí có thể không chút nào khoa trương mà nói, tân pháp thất bại có một phăn rất lớn là do những học trò của y.
- Tam ca nhi, nghĩ gì đấy? Lâm Xuyên tiên sinh nói, người muốn làm quen nhất khi vào kinh thành là huynh, hơn nữa còn nhờ ta giới thiệu giúp. Hiện tại vừa vặn, chúng ta củng đi gặp Lâm Xuyên tiên sinh! Tào Tung nói xong liền lôi kéo Triệu Nhan đi về xe ngựa. Theo y thấy thì hiện tại tài năng và danh tiếng của Triệu Nhan rất cao, Vương An Thạch cũng là một đại nho, hai người bọn họ chắc chắn có rất nhiều tiếng nói chung.
Triệu Nhan thật sự kiêng kị chuyện Vương An Thạch vào kinh thành, chỉ có điều hẳn cũng hết sức tò mò với Vương An Thạch người này, hơn nữa đối phương đã đi tới cửa thành rồi, có thể nói xuất sĩ đã trở thành kết cục đã định. Một khi đã như vậy, vậy không bằng đi gặp đối phương một lăn, xem y có tính toán gì không, huống chỉ hoàng đế hiện tại là Triệu Thự không phải Triệu Húc, vì thế Vương An Thạch cũng không chắc có thể làm được gì.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cũng cảm giác yên tâm, lập tức đi theo Tào Tung. Lúc này Vương An Thạch cũng đã nhận được tin Triệu Nhan đến đón. Y lập tức dẫn theo nhỉ tử và Vương Sân xuống xe ngựa. Khi nhìn thấy Triệu Nhan thì cả ba người cùng tiến lên trước hành lễ nói: -Đã sớm nghe nói Quận Vương tuổi trẻ đa tài, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Triệu Nhan cũng không biết Vương An Thạch nói những lời này là thật hay giả, nhưng hắn cho rằng đối phương cũng không phải là người mua danh chuộc tiếng, ít nhất cũng không giống như Tào Dĩnh đoán. Vì thế hắn cũng có chút tin tưởng với những lời này của Vương An Thạch, mặt khác nhân phẩm của Vương An Thạch tuyệt đối không có vấn đề, điểm ấy Triệu Nhan cũng không hoài nghĩ chút nào.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức vô cùng nhiệt tình nói: - Lâm Xuyên tiên sinh, hôm nay thời tiết nóng bức, chúng ta đừng đứng ở cửa thành nói chuyện. Ta đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu ở Kỳ Vị lâu rồi, chúng ta đến đó vừa ăn vừa nói chuyện!
- Như vậy thì Vương mỗ làm phiền rồi! Đối với lời mời của Triệu Nhan, Vương An Thạch vô cùng sảng khoái đáp ứng.
Lần này y vào kinh ngoại trừ đồng ý triều đình thì chủ yếu nhất chính là vì rất tò mò với Triệu Nhan người này. Những kiến thức Triệu Nhan lưu truyền ra y cũng đều đã nghiên cứu qua, trong đó có nhiều thứ làm cho y rất khiếp sợ. Sau đó Triệu Nhan xây dựng học viện Truy Nguyên, Vương An Thạch vốn định đến xem, chẳng qua là vẫn không có thời gian. Tiếp theo lại xảy ra cuộc chiến diệt Hạ, quân đội Đại Tống dựa vào hỏa khí mà tiêu diệt cường địch này, có lẽ người khác đều nghĩ hỏa khí là do Quân Khí Giám Đại Tống nghiên cứu ra. Nhưng Vương An Thạch lại thông qua vài người bạn mà biết được hỏa khí có liên hệ mật thiết không thể tách rời với Triệu Nhan, điều này cũng làm cho y cảm thấy cực kì hứng thú với Triệu Nhan.