"Đinh định đinh”, cùng với tiếng chuông báo hiệu giục giã của giờ tan học, trường nữ sinh bên mép sông Biện Hà cuối cùng cũng đã đến giờ tan học vào ca chiều. Hiện tại trường nữ sinh tổng cộng có tất cả là hai bậc học, trong đó cấp hai có hai lớp tất cả đều là trường học dành riêng cho nữ sinh lúc mới đầu do Âu Dương Uyển Linh và Nhan Ngọc Như chiêu sinh, bên cạnh là 7 lớp của bậc tiểu học gồm có hơn hai trăm. học sinh, tất cả đều là các em nữ học sinh mới đến đây đăng kí vào năm ngoái. Hiện tại cũng đã học hết chương trình của năm thứ nhất, và cũng sẽ rất nhanh tới đây lại tiếp tục chiêu sinh lần thứ 3.
Nhan Ngọc Như đem sách vở thu dọn lại rồi ôm vào trước ngực, sau đó nàng cho học sinh tan lớp, lập tức một em học sinh đứng dậy và hô to "Cả lớp đứng dậy", ngay sau tiếng hô đó, toàn bộ học sinh trong lớp đứng dậy, cúi mình chào Nhan Ngọc Như. Đợi cho Nhan Ngọc Như bước ra khỏi lớp, các em học sinh lúc này mới hoan hô một tiếng rồi bắt đầu thu dọn sách vở với vẻ mặt hớn hở, các em đeo lên vai những chiếc ba lô nhỏ băng qua khoảng sân trường. Tất cả học sinh nơi đây đều xuất thân từ gia định quý tộc do đó mỗi em đều có xe đưa đón riêng, chỉ có điều là mỗi ngày vào lúc các em tan học, cổng trường đều đông nghịt những cỗ xe đến để đón các em về, vì điều này mà quận vương phủ không thể không cử người chuyên trách việc phân lưỡng giao thông.
Nhan Ngọc Như ôm tập bài giảng trong ngực, trên đoạn hành lang dài trở về với phòng làm việc của mình, nhìn cảnh học trò của mình đang hớn hở trên khoảng sân trường kia trong lòng nàng không khỏi cảm thấy vui mừng, nụ cười trên đôi môi nàng kia đã chứng minh được điều đó. Trường học nữ sinh này là do nàng cùng với Âu Dương Uyển Linh cùng nhau từng bước từng bước gây dựng mà nên, do đó mỗi ngày, khi nhìn thấy nụ cười của học trò mình trong từng khoảng không của trường học, trong nàng đều xuất hiện một cảm giác thành công mà không gì có thể tả nổi, có lẽ đợi đến một trăm năm sau, các em học sinh đã từng học và tốt nghiệp ở mái trường này sẽ không bao giờ có thể quên được tên của nàng và Uyển Linh.
Hễ nghĩ tới Uyển Linh là trên gương mặt của Nhan Ngọc Như lại hiện lên một vẻ gì đó rất phức tạp, vừa có gì đó là ngưỡng mộ, lại vừa có chút gì đó là thương cảm, nhưng tuyệt nhiên là không hề có sự ganh ghét và đố kị, lại nói đến nàng và Uyển Linh đều là thiếp thất của Triệu Nhan. Lúc mới đầu khi bước chân về quận vương phủ, chỉ là Tào Dĩnh gật đầu một cái sau đó vào quận vương phủ để sống chứ không hề có bất kì một nghỉ lễ nào. Kì thực không chỉ có mình nàng mà Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư khi vẽ đến quận vương phủ nơi đây cũng không hề có được nghỉ lễ nào cả, nói cho cùng nạp thiếp thì không thể sánh bằng với việc cưới thê được, bình thường là không thế làm đình đám được trừ phi nhận được sự đồng ý của chính thê.
Tính cách của Nhan Ngọc Như tương đối lãnh đạm, nếu như chỉ là vì những điều vừa nói ở trên thì nàng cũng chẳng suy nghĩ gì, chỉ có điều so với Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư, rõ rằng là nàng đã về đây một thời gian dài rồi thế nhưng đến giờ vẫn là thân trinh nữ, cũng không phải là Triệu Nhan không muốn cùng nàng viên phòng, chỉ có điều là lúc mới đầu đã hứa với Tào Dĩnh rằng trước khi Tào Dĩnh mang thai Triệu Nhan không được đến ở cùng với nàng, cuối cùng khi Tào Dĩnh mang thai rồi, Triệu Nhan lại phải đi Tây Hạ, đến khi trở vẽ chàng cũng bận đến mức cả ngày Ngọc Như không nhìn thấy hình bóng chàng đâu, thậm chí Nhan Ngọc Như còn nghỉ ngờ rằng phải chăng Triệu Nhan đã quên lời hứa lúc ban đầu.
Nghĩ đến những điều trên, Nhan Ngọc Như không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngoài Uyển Linh ra Triệu Nhan đã có tới một thê và ba thiếp, thế nhưng Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư đều đã có em bé, Tào Dĩnh cũng đã mang thai, chỉ có độc mình nàng là đến giờ vẫn chưa có. Mỗi lần nhìn thấy chị em Tư Nguyệt và Tư Lăng đáng yêu đến thế, Nhan Ngọc Như đều rất rất thích, thậm chí nàng còn tự trách bản thân sao không thể sinh ngay được một em bé kháu khinh, dù là nam hay là nữ thì cũng không hề quan trọng chỉ cần là con của nàng và Triệu Nhan là được rồi, đến lúc đó nàng nhất định sẽ chăm chỉ mà chăm sóc, dạy con đi hay nói chuyện cùng con. Nhìn con khôn lớn mỗi ngày và nhất quyết sẽ không để con giống như mình có một tuổi thơ bất hạnh.
Nhan Ngọc Như nghĩ đến cảnh cuộc sống sau khi mình có em bé, khóe miệng nàng lại nở một nụ cười đãy ngọt ngào, lúc này nàng cũng đã bước tới phòng làm việc của mình và Âu Dương Uyển Linh, chỉ có điều lúc này trong phòng không có bóng dáng của Âu Dương Uyển Linh bởi vì đơn giản Âu Dương Uyển Linh tháng sau sẽ chính thức trở thành thiếp của Triệu Nhan rồi do đó khoảng thời gian này phải chuẩn bị mọi thứ, mỗi buổi chiều hàng ngày đều về sớm hơn so với mọi khi.
Nghĩ đến cảnh giờ này Âu Dương Uyến Linh đang hớn hở chọn đồ cưới, trên gương mặt Nhan Ngọc Như bỗng nở một nụ cười, nàng và Âu Dương Uyển Linh không chỉ là hai người bạn cùng hợp tác để mở ra trường nữ sinh mà giữa hai người bọn họ tình cảm cũng thân thiết như chị em vậy, bởi vậy Nhan Ngọc Như không hề ghen tị với hạnh phúc mà Âu Dương Uyển Linh sắp đón nhận, ngược lại nàng còn vì Uyển Linh mà trong lòng cảm thấy có phần vui vẻ.
Nhan Ngọc Như bỏ tập sách vở mình đang ôm trước ngực xuống rồi sau đó giúp Âu Dương Uyển Linh sắp xếp lại đống sách vở của nàng ta đang để lộn xộn ở trên bàn. Bình thường Âu Dương Uyển Linh là người rất ngăn nắp bởi thế giáo trình hay dụng cụ dạy học nàng không bao giờ để bừa bãi cả, song mấy ngày gần đây Uyển Linh đi về rất vội, hễ mỗi lần tan học và trở lại phòng làm việc, nàng ta đều thuận tay vứt lại sách vở ở trên bàn rồi đi ngay, và tất cả những gì còn lại đều được Nhan Ngọc Như giúp nàng ta sắp xếp lại cho ngăn nắp.
Sau khi sắp xếp lại đống giáo trình giúp cho Âu Dương Uyển Linh, Nhan Ngọc Như lại ngồi xuống và xem qua một chút giáo trình, ngày mai nàng phải lên lớp vài tiết bởi vậy cần phải chuẩn bị trước một lát, điều này cũng trở thành thói quen của nàng hàng ngày. Một là tiện cho việc giảng bài ngày mai, hai là bây giờ ngoài cổng trường chắc chản là đông nghịt xe đến đón các em học sinh, bởi vậy chỉ bằng đợi cho những chiếc xe đó rời đi rồi nàng mới đi thì sẽ không gặp phải cảnh ách tắc.
Cứ như vậy, nửa canh giờ đã trôi qua, Nhan Ngọc Như lúc này mới đặt tập giáo trình của mình xuống rồi sau đó đứng dậy đóng lại những chiếc cửa sổ của phòng làm việc rồi mới rời đi. Lúc này từ một căn phòng làm việc khác, một nữ giáo viên khác cũng vừa hay rời khỏi phòng làm việc của mình, vị này trước đây là học trò của Nhan Ngọc Như. Nhìn thấy Nhan Ngọc Như bước tới, nàng đó vội vàng hành lễ, còn về phần mình Nhan Ngọc Như cũng chào hỏi lại vài câu rồi sau đó cả hai cùng rời khỏi trường học, cùng với a hoàn đang đứng đợi đón mình ở ngoài cổng trường đi bộ trở về biệt viện sông Biện bên cạnh trường nữ sinh.
Nhấc tới những vị giáo viên của trường nữ sinh, đại đa số bọn họ đều là con của những người tá điền, cũng đều là những người trước đây học cùng trường tiểu học Thanh Thủy của Triệu Nhan rồi sau này trường tiểu học Thanh Thủy trở thành trường tiểu học Đông Kinh, những học sinh nữ này lại cùng với Âu Dương Uyển Linh học tập, rõi đến khi trường nữ thục hiện nay được dựng lên, bọn họ trở thành những giáo viên của ngôi trường này.
Những cô bé này mặc dù xuất thân hèn mọn nhưng đều là đồ đệ của Triệu Nhan, rồi lại thêm vào đó là học thức đầy mình, những người con gái bình thường khó có thể sánh bãng được. Mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ nhưng đã thu hút không ít những chàng trai chưa lập gia định ở Đông Kinh tới theo đuổi. Tuy nhiên Triệu Nhan và Âu Dương Uyển Linh không hề muốn những cô bé này sớm dính vào chuyện yêu đương, vì vậy mỗi ngày đều để các nàng cùng lên lớp và tan lớp với Nhan Ngọc Như, bình thường cũng ở trong phủ để tránh bị quấy nhiễu.
Khi Nhan Ngọc Như bước vào nội trạch của biệt viện cũng là lúc mặt trời đã lặn xuống ở đẳng tây, và cũng đúng vừa hay là lúc chuẩn bị cho bữa tối do đó Nhan Ngọc Như vốn định chuẩn bị đi tới nhà ăn để dùng bữa, nhưng có một việc khiến nàng không hề ngờ tới đó chính là khi đến nhà ăn nàng lại thấy nơi đây sao hôm nay thật trống rỗng, bình thường thì lúc này là lúc ồn ào nhất cơ mà, sao bây giờ lại không một bóng người thế này, thậm chí nàng muốn tìm một người nào đó để hỏi nhưng tìm cũng không có ai, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng kì quặc.
- Sao một bóng người cũng không thấy thế này? Nhan Ngọc Như bước ra khỏi nhà ăn rồi nhìn xung quanh, vẫn như vậy nàng không nhìn thấy bất cứ một ai khác, điều này làm cho nàng không khỏi cảm thấy kì lạ mà thốt lên. Một lát sau nàng quyết định đi sang phía viện tử của Tào Dĩnh. Theo như nàng nghĩ thì Tào Dĩnh hiện đang mang bầu, bởi vậy giờ này chắc chẳn nàng ấy đang trong phòng để nghỉ ngơi, nhưng điều làm nàng không ngờ tới là phòng của Tào Dĩnh cũng không có một bóng người, không chỉ Tào Dĩnh mà đến cả Mịch Tuyết và mấy thị nữ khác cũng không thấy bóng dáng đâu.
Điều này làm cho Nhan Ngọc Như cảm thấy có gì đó thật bất bình thường, nàng vội vàng trở lại viện tử của mình rồi dự định là sẽ tìm mấy kẻ thị nữ hỏi xem rong nhà đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng thật không ngờ là Tiết Ninh Nhi, Gia Luật Tư và thậm chí là Âu Dương Uyển Linh cả ba người đều đang cười ha ha rồi đến đón nàng, đằng sau bọn họ là Mịch Tuyết và Tiểu Đậu Nha, mọi người ai nấy đều toát lên vẻ hoan hi, cứ giống như là có hỉ sự thì phải.
Còn chưa đợi Nhan Ngọc Như kịp phản ứng, mấy người bọn Tiết Ninh Nhi cùng quây tròn lấy nàng rồi sau đó đưa nàng đến bên trong hiên nhà, rồi cả bọn không nói không răng cởi bỏ y phục của nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa mới định phản ứng thì thấy Âu Dương Uyển Linh mang tới một bộ áo cưới theo phong cách cổ đến, điều này làm cho nàng như bị điện giật vậy, ngây người ra một lúc, đồng thời lúc này nàng cũng đoán ra bọn Tiết Ninh Nhi muốn làm gì rồi.
Bọn Tiết Ninh Nhi sau khi tiến vào, cả lũ cười với vẻ hoan hi rồi đấy Nhan Ngọc Như vẽ phía Triệu Nhan, Triệu Nhan cũng thuận tay mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Ngọc Nhự, làm cho nàng cảm thấy như tìm được một chỗ để dựa vào vậy, bàn tay nhỏ bé nằm chặt lấy Triệu Nhan không rời. Lúc này Tào Dĩnh đang ngồi trên ghế thấy thế cũng không khỏi vui mừng. Đôi môi nàng đang mỉm cười
- Ngọc Như muội muội, năm trước ta vì mãi chưa có thai mà sinh ra có phần hồ đồ không để cho phu quân động phòng với muội, bây giờ chuẩn bị cho muội một lễ cưới nho nhỏ, cũng coi như là bù đắp lại cho muội, mong muội không trách tỉ tỉ. Tào Dĩnh bỗng cất lời, đồng thời rất thẳng thẳng mà thừa nhận sự ích kỉ của cá nhân lúc ban đầu, đồng thời cũng cho thấy mình là một đương gia đại phụ trí tuệ.
- XinXin đa tạ tỉ tỉ thành toàn! Giọng Nhan Ngọc Như run run đáp lại lời của Tào Dĩnh, bất luận là tính cách của nàng lúc bình thường có phần lãnh đạm, thế nhưng lúc này thực sự là một cảm giác muốn trào nước mắt vì hạnh phúc, đồng thời nàng cũng nắm chặt lấy tay của Triệu Nhan, để tránh cho việc bản thân vì quá cảm động mà ngất xỉu.