Nguyên vật liệu xung quanh kinh thành không đủ cung ứng cho lượng tiêu thụ của xưởng sản xuất đô hộp, đối với vấn đề này, Triệu Nhan cho rằng cách giải quyết tốt nhất chính là mở xưởng sản xuất đồ hộp ngay tại nơi cung cấp nguyên vật liệu, nhưng Tào Dĩnh lại nói, nếu muốn mở xưởng ở những vùng khác thì phải giải quyết hai vấn đề nan giải, lúc mới đầu Triệu Nhan có chút chưa hiểu rõ cho lắm, sau khi Tào Dĩnh giải thích qua lúc này hẳn mới biết vấn đề nan giải phải đối mặt khi muốn mở rộng xưởng sản xuất đồ hộp.
Đầu tiên là vấn đề con người, quận vương phủ của Triệu Nhan kì thực mới xây có vài năm, nội tình bên trong căn bản là không có nhiều, cũng may là có Phúc lão quản gia hết mực trung thành, đối với quản sự và tôi tớ, ông đều chu cấp cho họ đủ cả, chỉ có điều quản sự và bầy tôi tớ đến vương phủ chưa được mấy hơi, căn bản không thể nuôi dưỡng thành những kẻ rung thành được, để những người này ở lại kinh thành làm việc thì được, nếu như để họ mang theo một số tiền lớn ra vùng ngoài để phục vụ cho việc mở rộng qui mô của xưởng sản xuất thì về cơ bản không thể yên tâm được, còn như đội quản lý và thuộc hạ đã đi theo Tào Dĩnh từ trước tới giờ thì không có vấn đề gì, nhưng cùng với việc mở rộng cơ nghiệp trong phủ Triệu Nhan những người này đều đã đảm nhận những chức vụ quan trọng rồi, về cơ bản là không thể đi được.
Ngoài vấn đề nhân công ra, còn một vấn đề khác đó chính là vấn đề an ninh. Đại Tống bản chất là một nước canh tác nông nghiệp, nhưng vùng cung cấp thịt lại không tập trung, do đó hiện tại sau khi đã đánh bại Tây Hạ, nơi đó lại là nơi có rất nhiều dân tộc làm nghề chăn nuôi, bởi vậy có thể mua được một lượng lớn thịt ở nơi đây với giá rẻ, tuy nhiên đáng tiếc là Tây Hạ vừa mới được bình định, khắp nơi đều có sự xuất hiện của bọn lưu manh trộm cướp, như vậy cũng coi như là sản xuất xong đô hộp thì e rằng cũng không dễ dàng gì mà vận chuyển đi cả.
- Phu quân, hai điều này chỉ là vấn đề lớn nhất trong việc mở xưởng sản xuất đồ hộp ở những vùng bên ngoài, ngoài ra còn có một vài vấn đề nhỏ nữa tuy nhiên những vấn đề đó đều có thể tìm cách để giải quyết, nhưng hai vấn đề lớn nhất kia lại không có cách nào để giải quyết cả, do đó muốn mở xưởng ở những vùng bên ngoài vẽ cơ bản là không thực tế. Tào Dĩnh thở dài rồi nói. Bởi vì sự hạn chế của nguyên vật liệu không có cách nào hợp lực để giải quyết, điều này vẫn cứ chẳng khác gì việc trong tay có rất nhiều vàng bạc châu báu nhưng không tiêu được, cái dư vị này không cần nhắc đến cũng đã cảm thấy vô cùng khó chịu rồi.
- Vương phi nói rất đúng. Đồ hộp của chúng ta nhận được nhiều sự hoan nghênh trên thị trường, đặc biệt là những người ở vùng khác đến đều rất thích mua đồ hộp của chúng ta làm đồ ãn, vừa rẻ mà hương vị lại thơm ngon. Chỉ có điều đáng tiếc là sản lượng có hạn, nguyên vật liệu không đủ do vậy hiện tại chỉ có thể sản xuất được hoa quả đóng hộp. Hoa quả đóng hộp bán chạy nhất là vào mùa đông và mùa xuân, mùa hè và mùa thu có hoa quả tươi nên mọi người sẽ không đi mua hoa quả đóng hộp mà làm gì. Mịch Tuyết nói với giọng oán thán.
- Không đúng, cách nghĩ của hai người dường như đang đi đến chỗ sai lam rồi đó. Mở xưởng ở vùng khác không phải là hoàn toàn không thể, chỉ có điều là hai người không muốn suy nghĩ mà thôi. Triệu Nhan nghe xong bỗng trăm ngâm một lúc rồi bỗng nhiên nói.
- Sao có thể như thế được, chúng ta đây đã nghĩ vất óc ra rồi nhưng vẫn không tìm ra được biện pháp để giải quyết, sao có thể là không sẵn sàng suy nghĩ được? Mịch Tuyết nghe thấy Triệu Nhan nói vậy trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên, nàng ấm ức nói. Nàng ta cứ tưởng là Triệu Nhan sẽ trách móc nàng không nỗ lực, thế nhưng nàng vì quán xuyến công việc của quận vương phủ mà khoảng thời gian này ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, đến thời gian để nghỉ ngơi cũng rất ít.
Nhìn thấy biểu hiện có phần ấm ức trên gương mặt của Mịch Tuyết, Triệu Nhan lại cười ha ha mà nói răng: - Mịch Tuyết, ngươi không cần phải cảm thấy ấm ức. Ta không hề có ý nói ngươi không nỗ lực mà là ta muốn nói ngươi và Dĩnh nhi đã sa vào sự sai lầm. Kì thực các ngươi chỉ nghĩ đến cách sản xuất đồ hộp một cách độc quyền, rồi sau đó là thu được lợi nhuận lớn nhất, chính bởi thế mới cảm thấy vấn đề mình gặp phải không có cách nào giải quyết, thế nhưng nếu nghĩ mở hơn một chút, ví dụ như chúng ta hợp tác với người khác chẳng hạn, vậy thì lúc đó vấn đề mà hai người vừa mới nhắc tới ất sẽ không còn là điều khó khăn nữa rồi.
- Không được! Tào Dĩnh và Mịch Tuyết với mới nghe đến hai chữ hợp tác thì dường như không hẹn mà cả hai cùng đồng thanh mà nói. Xưởng sản xuất đồ. hộp là thứ có thể kiếm được nhiều tiền nhất trong vương phủ, thậm chí hai nàng còn sớm lên kế hoạch xong xuôi rằng sau này xưởng sản xuất đồ hộp sẽ truyền từ đời này sang đời khác và trở thành tổ nghiệp của vương phủ, cũng giống như nhà họ Cao và nhà họ Tào kinh doanh than đá vậy, bởi vậy cho nên cả hai nàng từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ phải truyền phương pháp chế tạo cho người khác.
Nhìn thấy Tào Dĩnh và Mịch Tuyết, cả hai trông giống như gà mẹ giữ thóc vậy, điều này làm cho Triệu Nhan không khỏi cảm thấy tức cười, hản lập tức lên tiếng giải thích: - Hai người đừng có vội cuống quýt lên như thế, kì thực ngay từ đầu ta đã không có ý định bảo mật kĩ thuật sản xuất đồ hộp. Thứ nhất là sản xuất đồ hộp không hề khó, mà dù cho chúng ta có giữ bí mật thế nào đi chăng nữa thì e là sớm muộn gì cũng sẽ. truyền đi thôi. Thứ hai là đồ hộp chủ yếu là dùng để giữ cho thực phẩm được tươi ngon, cái đó người ta gọi là dĩ thực vi thiên, nếu như chúng ta cứ giữ khư khư lấy kĩ thuật sản xuất đồ hộp thì e rằng sẽ dẫn đến sự không vừa lòng của rất nhiều người, bởi vậy chỉ bằng trong mấy năm này chúng ta dốc sức cho việc cực đại hóa lợi nhuận từ đồ hộp đi.
Lãng nghe hai lý do mà Triệu Nhan vừa nói, Tào Dĩnh và Mịch Tuyết bỗng trở nên trầm ngâm. Kì thực hai nàng cũng đã sớm biết đến những điều này, chỉ có điều là bởi vì lợi nhuận quá lớn của xưởng sản xuất đồ hộp mà làm cho cả hai cố ý lờ đi điểm này, thậm chí còn muốn độc chiếm lợi nhuận từ đõ hộp mang lại, chỉ có điều cách nghĩ này tuy là tốt đó nhưng lại quá ư là không hợp với thực tế, dù sao thì lợi nhuận từ việc sản xuất đồ hộp là rất lớn, về căn bản là quận vương phủ của Triệu Nhan không thể một mình mà nuốt hết được.
- Phu quân, lợi nhuận từ việc kinh doanh đồ hộp đem lại đã vượt quá cả lợi nhuận từ việc kinh doanh xà phòng, giờ đây chúng ta lại đem đi để cùng chia sẻ cho người khác, kì thực là ta không nỡ, lẽ nào lại không còn cách nào khác nữa rồi sao? Lúc này Tào Dĩnh lại nói với giọng rất nhẹ và dịu dàng, ánh mắt mà nàng ta đang nhìn Triệu Nhan cũng mang theo cả sự chờ đợi, hi vọng Triệu Nhan có thể nghĩ ra được cách làm thỏa mãn cả hai bên.
- Nương tử, không nên quá tham lam, hơn nữa chúng ta hợp tác với người khác về kĩ thuật sản xuất đồ hộp thì cũng có nghĩa là chúng ta cũng chiếm vị trí cửa trên rồi! Triệu Nhan nhìn đến đây rồi không khỏi nở nụ cười méo xệch, hắn cũng là người thôi chứ có ph là thần đâu, đối với việc xưởng sản xuất đõ hộp ngoài cách hợp tác cùng với người khác ra, kì thực nghĩ cũng chẳng ra cách nào khác khả dĩ hơn cả.
- Nhưng mà cứ cho như là nắm được vị trí cửa trên khi hợp tác với người khác đi nhưng hễ cứ nghĩ đến việc lợi nhuận của chúng ta giờ đây phải phân chia cho người khác, nô tỉ trong lòng cảm thấy thật đau đón! Mịch Tuyết tỏ ra không được đồng tình cho lắm rồi nói. Cô nàng này quả thực không hổ danh là lớn lên từ nhỏ với Tào Dĩnh, riêng về mặt giữ của thì cứ là giống nhau như đúc vậy.
- Một chút tiền tài thì có là gì, các người nếu như: là cảm thấy việc chia sẻ lợi nhuận với người khác là quá đáng tiếc thì như thế này được không? Triệu Nhan lúc này chợt nảy ra một ý, hắn đang nghĩ tới phương pháp bổ cứu, hẳn mỉm cười rồi nói:- Kĩ thuật sản xuất đồ hộp coi như là các nàng lấy ra để hợp tác với người khác, ta lại nghĩ ra một cách khác có thể kiếm tiền, có thể nói là không bằng được so với lợi ích từ đồ hộp nhưng chắc chẩn không hề thua kém so với xà phòng, như vậy cũng coi như là được đi nha?
Triệu Nhan tự tin tầm hiểu biết của mình nhiều hơn một ngàn năm so với người thời xưa, khoảng thời gian một ngàn năm này có vô số các phát minh, tìm ra một phát minh mới để có thể phát tài thực chẳng phải là cái gì lớn lao cả do đó hẳn mới nói như vậy. Tào Dĩnh và Mịch Tuyết đều biết răng trong đầu của Triệu Nhan đều là những điểm vàng của sự phát tài, cả hai nghe Triệu Nhan nói như vậy thì hai mắt đều sáng rực, bọn họ lập tức gật đầu nói mà không hề do dự: - Vậy cứ theo như cách mà phu quân vừa mới nói đi!
Nhìn bộ dạng của hai kẻ hám tài đang đứng trước mặt mình, Triệu Nhan không khỏi thở dài ngao ngán cuối cùng thì cũng đã thuyết phục được hai người bọn họ đồng ý cùng hợp tác với người khác để sản xuất đỏ hộp. Kì thực sở dĩ Triệu Nhan muốn hợp tác cũng. người khác sản xuất đồ đóng hộp, ngoài nguyên nhân bề nổi ra hắn cò còn có những dự định ở một tầm cao thâm hơn thế nữa, chỉ có điều dự định này mặc dù là rất có lợi cho Đại Tống tuy nhiên dùng để thuyết phục bọn người Tào Dĩnh thì quả là về căn bản không thông được.
Lại nói đến Triệu Nhan, hắn nghe Tào Dĩnh chỉ ra hai điểm khó trong việc mở cơ sở sản xuất đồ hộp ở những vùng khác thì bỗng nảy ra một ý, mặc dù Tây Hạ đã được bình định nhưng muốn đem vùng lãnh thổ này hoàn toàn bị đồng hóa hết thì quả là một việc không hề dễ dàng gì, dưới sự quản chế của rất nhiều các mặt như chính trị, kinh tế, văn hóa, thì phải mất rất rất nhiều năm sau mới có thể trở thành hiện thực được. Trong đó các mặt như chính trị và văn hóa hẳn không thể giúp gì được, đây đều là những việc của triều đình, nhưng về mặt kinh tế hẳn lại có thể giúp được chút ít, ví dụ như lĩnh vực sản xuất đồ hộp.
Nền kinh tế của Tây Hạ về bản chất chính là kiểu du canh du cư, sản lượng thịt bò và dê hàng năm mà nước này sản xuất được là rất lớn, thêm vào đó phía bắc của Tây Hạ lại là thảo nguyên Mông Cổ ở hậu thế, về căn bản thịt dê và thịt trâu nơi này rất rẻ do đó nếu như mở vài xưởng sản xuất thịt hộp ở vùng này rồi gia công thịt đê, thịt bò vốn có giá rất rẻ ở đây thành đồ hộp rồi vận chuyển tới Đại Tống, như vậy một là có thể giải quyết được nhu cầu vẽ thịt hộp của Đại Tống, hai là cũng có thể kéo theo sự phát triển về kinh tế của Tây Hạ, chỉ cần kinh tế của một vùng khởi sắc, rồi lại thêm các biện pháp hành chính, vậy sẽ rất dễ dàng để có thể khiến cho vùng đất này trở nên an bình và ổn định hơn.
- Ha ha, phu quân nhìn ra được như vậy là tốt rồi, nếu như việc này phu quân nhất định tiến hành, vậy thiếp sẽ thông báo cho phụ thân cùng bác của mình về việc này để hai người bọn họ cho gọi những người nhà của tướng môn đến thảo luận qua một chút xem sao Vài năm trở lại đây gia tộc tướng môn cũng năm bè bảy mảng, bây giờ lại có cơ hội để kiếm tiền bọn họ nhất định sẽ tranh nhau mà hợp tác với chúng ta ấy chứ. Tào Dĩnh vừa cười vừa đưa ra ý kiến của mình, mấy người nhà họ Tào của nàng chính là gia tộc đứng hàng đầu trong tướng môn, nếu xét về tầm ảnh hưởng thì có lẽ chỉ có nhà họ Oao mới có thể so sánh được, mặc dù nói là tướng môn vài năm trở lại đây có phần đi xuống, tầm ảnh hưởng của Tào gia kể ra cũng theo đó mà giảm đi khá nhiều nhưng về tầm số má trong tướng môn thì phải nói là vẫn còn vô cùng mạnh.
- Được, cứ làm như vậy đi, cũng không cần phải cho người đến nhà phụ thân và bác của nàng để thông báo đâu, ngày mai ta đích thân đi một chuyến đến đó!
Triệu Nhan nói với vẻ vô cùng hứng khởi.
Song cũng đúng lúc này, Tào Dĩnh lại lườm hẳn một cái rồi nói: - Phu quân chớ có vội mà đi tiến hành ngay việc này, hiện tại trước mắt còn một việc rất gấp rút đang đợi phu quân đi xử lý đó, đến lúc đó chỉ e là phu quân lai phải xa nhà vài ngày rồi!