.
Địa vị của tiểu thiếp rất thấp, đặc biệt là ở triều Tống thì lại càng như vậy, tiểu thiếp thậm chí có thể trở thành vật phẩm để tặng cho người khác. Cũng chính bởi vậy mà nghĩ lễ cho việc lấy tiểu thiếp là vô cùng đơn giản. Bình thường chỉ là mang qua một chút lễ phẩm, số lượng rất ít, rồi sau đó đưa người con gái đó lên một chiếc kiệu nhỏ rồi về nhà, và đặc biệt là chỉ được vào nhà bằng đường cửa ngách chứ không giống như việc cưới vợ bình thường là phải đi đằng cửa chính, ngoài ra vào đến nhà rồi không căn phải bái thiên địa hay mẹ cha gì cả, chỉ cần mời vợ cả một li trà là sau đó coi như mọi việc xong xuôi rồi.
Song Triệu Nhan không làm cho người con gái ở bên mình suốt cuộc đời phải chịu sự ấm ức như vậy, thế nên hẳn đã bàn qua với Tào Dĩnh, lần này Nhan Ngọc Như và Âu Dương Uyển Linh được cưới về đều sẽ đi cổng chính để vào nhà, và cả hai đều phải bái thiên địa, thậm chí cả hai người Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư sau này cũng phải bổ sung những lễ nghi này. Tào Dĩnh nghe thấy vậy nhưng không hề giận dỗi, ngược lại nàng biết phu quân của mình là một người thẳng tính, và hơn thế nữa bất luận những thứ của nghỉ lễ vừa mới nêu bên trên có thay đối như thế nào đi nữa thì nàng cũng vẫn sẽ đường đường chính chính là nữ chủ nhân của quận vương phủ này.
Nhan Ngọc Như và Triệu Nhan cùng đứng lên, sau đó dưới sự chủ trì của Tào Dĩnh, nghỉ thức tổ chức hôn lễ được bắt đầu. Trước là bái thiên địa, sau là Nhan Ngọc Như kính trà Tào Dĩnh, đợi đến khi Tào Dĩnh uống xong lý trà, Nhan Ngọc Như coi như chính thức được nhập gia. Song lúc này Nhan Ngọc Như không được đưa trực tiếp vào động phòng hoa trúc, mà dưới sự náo nhiệt của mấy người bọn Tiết Ninh Nhị, Triệu Nhan lúc này đang vén tấm vải lụa che trên mặt của Nhan Ngọc Như xuống, khi nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt mĩ của Nhan Ngọc Như, hắn không giấu được vẻ thất thần của mình.
Nhan Ngọc Như cũng không ngờ lúc này Triệu Nhan lại tháo tấm vải voan che mặt của nàng xuống, đối diện với bọn Tiết Ninh Nhĩ làm cho gương mặt nàng giờ đây vì thẹn thùng mà đỏ ửng lên, chỉ dám cúi găm mặt xuống mà không dám ngẩng lên, chỉ có điều nàng càng như vậy thì mấy người như Tiết Ninh Nhi càng ồn ào trêu chọc, cả bọn ùa vào ép Triệu Nhan phải hôn Ngọc Như, đương nhiên là đối mặt với tình huống này hắn sẽ không từ chối, dù sao thì cũng toàn là người trong nhà cả, thế là hẳn nhẹ nhàng tiến đến bên Nhan Ngọc Như, song điều này là cho Nhan Ngọc Như quá ngượng ngùng mà suýt nữa té xỉu.
Sau một hồi ồn ào, Tào Dĩnh mới hô hào mọi người ngồi vào vị trí. Có hôn lễ tất nhiên là sẽ có yến tiệc, trong phủ đã sớm chuẩn bị tiệc rượu vô cùng thịnh soạn và cũng chính bởi vì không có người ngoài nên cô dâu mới Nhan Ngọc Như cũng không cần phải để cái bụng đói mà trở về phòng tân hôn, mà nàng ngồi cùng với Triệu Nhan, cả hai cùng đón nhận những lý rượu mừng của mấy người bọn Tào Dĩnh, điều này làm cho Nhan Ngọc Như trong lúc thẹn thùng cũng cảm thấy vô cùng cảm động
Đợi đến lúc buổi hôn lễ tuy có phần đơn giản nhưng yến tiệc lại vô cùng thịnh soạn này kết thúc, mấy người bọn Tào Dĩnh mới cười ha ha rồi lục tục kéo nhau chào tạm biệt Nhan Ngọc Như và Triệu Nhan rồi sau đó ai về phòng của người nấy. Nhan Ngọc Như được đưa tới phòng ngủ của nàng đðng thời đây cũng là phòng tân hôn đêm nay. Lúc này nàng vô cùng căng thắng, đôi bàn tay nhỏ bé của nàng không ngừng xoắn lấy chiếc khăn tay, rồi chốc chốc lại ngó ra phía cửa, trong lòng đoán xem Triệu Nhan khi nào thì đến.
Vừa nãy lúc trên bàn tiệc, Tiết Ninh Nhi, Gia Luật Tư rồi Âu Dương Uyển Linh cố ý mời hẳn rất nhiều rượu. Đương nhiên những nữ nhân của mình mời rượu thì hẳn sao có thể từ chối được, kết quả là cũng có chút quá chén. Lúc này hắn cho gọi Tiểu Đậu Nha mang tới cho hắn một bát canh để giải rượu, sau khi uống xong hắn súc miệng qua một chút mới thấy cơ thể có phần thoải mái một chút.
Lúc này hẳn mới đứng dậy rồi đi đến phòng tân hôn. Cũng vừa hay lúc này Nhan Ngọc Như đang nhìn ra phía cửa với vẻ lo lãng, vậy là bốn mắt chạm nhau. Với Triệu Nhan thì không vấn đề gì, chỉ có Nhan Ngọc Như là thẹn thùng cúi mặt rồi mỉm cười, hai mắt nhìn vô định xuống đất, chiếc khăn tay trong đôi bàn tay nhỏ bé kia thiếu điều bị nàng xoắn cho hỏng mất.
Nhìn thấy vẻ hồi hộp của Nhan Ngọc Như, Triệu Nhan không khỏi cảm thấy buồn cười. Hẳn lập tức nhẹ nhàng tiến lại phía Nhan Ngọc Như rồi ngồi xuống cạnh nàng, rồi sau đó đưa tay cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Ngọc Như mà rằng: - Ngọc Như, hôn lễ hôm nay có phần hơi sơ sài, thực sự là làm nàng phải thiệt thời rồi!
Nhan Ngọc Như không ngờ là câu nói đầu tiên của Triệu Nhan nói với mình trong phòng tân hôn lại là như thế, nàng lập tức quên đi sự ngượng ngập mà ngẩng đầu nhìn hẳn với con mắt nghỉ ngờ. Khi nhìnthấy vẻ chân thành trên khuôn mặt Triệu Nhan, điều này làm nàng cảm thấy vô cùng cảm động rồi không giữ được trong lòng nữa, nàng nói: - Phu quân sai tồi, đối với thiếp hôn lễ có hay không không quan trọng, thiếp chỉ căn trong lòng chàng có thiếp là được rồi!
Nghe Nhan Ngọc Như nói như vậy, Triệu Nhan rất cảm động, kì thực hản luôn cảm thấy có lỗi với những người nữ nhân bên cạnh mình bởi hẳn không có cách nào có thể giành hết tình cảm của mình cho bọn họ. Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của hẳn mà thôi, còn đối với mấy người như Tào Dĩnh hay Nhan Ngọc Như thì như vậy đã là viên mãn lắm rồi bởi vì Triệu Nhan từng giờ từng phút luôn nghĩ đến cảm xúc của bọn họ, đây cũng là điểm khác biệt của Triệu Nhan so với những người đàn ông khác, thậm chí cả Đại Tống này mới có một người như chàng mà thôi.
Lúc này đêm đã về khuya, một mĩ nhân đứng trước mặt làm cho Triệu Nhan không khỏi có phần bị kích thích tới mức khó nói. Hẳn nhẹ nhàng cúi xuống định hôn lên đôi môi của Ngọc Như, điều này làm cho Ngọc Như cảm thấy bối rối vô cùng. Bản năng thúc giục nàng lùi lại sau để né tránh thế nhưng trong lòng lại mơ hồ một cảm giác đợi chờ. Cuối cùng nàng không lùi lại mà đợi môi của Triệu Nhan nhẹ nhàng, hôn lên đôi môi mình. Nhan Ngọc Như cảm thấy trong đầu mình vang lên những tiếng ầm ầm, rồi toàn thân như đang bay lơ lửng trên mây xanh vậy.
Nhan Ngọc Như là cô dâu mới, Triệu Nhan không dám quá thô lỗ do đó sau khi mây mưa xong mặc dù trong lòng có chút cảm thấy chưa được thỏa mãn cho lắm, nhưng hắn cố gắng nhãn lại không dám tiến thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy người con gái trong lòng mình rồi nói chuyện. Lúc này trên khuôn mặt Nhan Ngọc Như vẫn còn vương lại chút đau đớn, tuy nhiên lại toát lên một vẻ xinh đẹp của người phụ nữ đã có chồng, hai má ửng hồng càng làm tôn lên vẻ đẹp xuân sắc, làm cho Triệu Nhan không dám nhìn lâu, rồi sợ rằng bản thân không kìm chế được bản thân mà làm cho nàng bị tổn thương.
- Phu quân, ngày hôm nay thiếp cảm thấy rất vui bởi vì cảm giác bản thân mình cuối cùng cũng đã chính thức có được một gia đình.
Lúc này Nhan Ngọc Như vỗ nhẹ lên ngực của Triệu Nhan, rồi dùng một giọng ngọt ngào và hiền dịu thêm phần nhõng nhẽo để nói với Triệu Nhan.
- Sao cơ, lẽ nào trước đây nàng chưa từng coi vương phủ là nhà của mình sao? Triệu Nhan vuốt nhẹ lên làn da của Ngọc Như rồi hỏi với ý có chút trách tội.
- Cái đó không có giống, mặc dù trước đây Dĩnh nhỉ tỷ tỷ đồng ý cho thiếp được đi vào cổng chính của quận vương phủ, nhưng rốt cuộc chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, làm cho thiếp có cảm giác mình như phận bèo trôi vậy. Bây giờ thì tốt rồi, thiếp giờ đã như chiếc cột được đóng chắc trong sân của quận vương phủ, không còn sợ chỉ vì một cơn gió nhỏ mà có thể bị đuổi đi nữa rồi. Nhan Ngọc Như lúc này đang dụi má mình vào ngực của Triệu Nhan mà thủ thỉ.
Nghe Nhan Ngọc Như nói như vậy, Triệu Nhan rong lòng không khỏi cảm thấy có chút chua xót. Lại nói đến những người phụ nữ sống bên hắn, Nhan Ngọc Như là người có số phận long đong nhất. Tiết Ninh Nhi mặc dù số phận cũng không được hạnh phúc nhưng không giống như Nhan Ngọc Như có một người cha điên khủng đến như vậy. Cũng chính bởi thế mà từ nhỏ đến giờ Nhan Ngọc Như chưa từng được nếm trải qua sự ấm áp và hạnh phúc gia đình, trong lòng nàng là một khát vọng về gia đình hạnh phúc không gì có thể sánh nổi. Đến ngày hôm nay nàng chính thức trở thành nữ nhân của Triệu Nhan, điều này mới khiến cho nàng cảm nhận được hương vị gia đình.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan ôm siết lấy Nhan Ngọc Như, để nàng có thể cảm nhận tình yêu mà hẳn giành cho nàng. Và ngược lại Nhan Ngọc Như lúc này cũng đang ôm chặt lấy Triệu Nhan, trong nàng giờ là một cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Cứ như vậy một lúc lâu sau, Triệu Nhan cứ ngỡ Nhan Ngọc Như đã ngủ say rồi, thậm chí đến hẳn cũng đã cảm thấy hơi bưồn ngủ, tuy nhiên lúc này chỉ thấy Nhan Ngọc Như mắt nhắm nhưng miệng nàng lại nói: - Phu quân, chàng nói xem chúng ta khi nào thì có em bé?
Triệu Nhan không ngờ tới rằng mới động phòng có một lần mà Nhan Ngọc Như đã hỏi tới vấn đề sinh em bé. Hản nửa cười nửa mếu rồi đáp lời Ngọc Như:
- Ngọc Như sao nàng lại giống với Dĩnh nhỉ trước đây vậy, hễ mở miệng là hỏi tới chuyện sinh con?
- Hihi, trước đây tỷ tỷ chưa mang thai tỷ ấy cũng cuống chết lên được, thiếp đây mặc dù không quá vội nhưng mỗi lăn nhìn thấy Tư Nguyệt và Tư Lăng trong lòng cũng muốn có một đứa bé, bất luận là con trai hay con gái, thiếp đều thích hết. Nhan Ngọc Như gãi nhẹ lên ngực của Triệu Nhan, nàng vừa mỉm cười vừa nói. Trước đây chưa động phòng, nàng sẽ rất ngại khi nói chuyện con cái với Triệu Nhan, nhưng bây giờ thì không còn gì phải ngại nữa rồi.
Triệu Nhan không nhớ đã cùng với Nhan Ngọc Như nói chuyện bao lâu, cuối cùng cả hai đều chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay, đợi đến khi canh 3 sáng ngày hôm sau, Triệu Nhan lúc này mới tỉnh mộng, Nhan Ngọc Như lúc này vẫn đang nằm trong vòng tay hắn mà ngủ ngon lành, dù sao thì người con gái lần đầu tiên trên cơ thể bị tổn thương, sự tiêu hao về sức lực cũng khá lớn, và đương nhiên là sẽ cần đến những giấc ngủ thật sâu để hồi sức.
Ôm mĩ nhân trong lòng, Triệu Nhan không muốn ra khỏi giường, đồng thời cũng sợ mình cử động sẽ đánh thức nàng dậy, vậy là hẳn cứ như vậy ôm Nhan Ngọc Như mà người không hề động đậy. Lúc này cánh tay với làn da mịn màng của Nhan Ngọc Như đang ở bên ngoài, phía cổ tay của nàng có một vết lõm xuống, vết lõm này là do lúc trước nàng vì cứu hẳn ở mạch nước ngầm, tự mình cắn bị thương cánh tay để lấy máu cứu Triệu Nhan.
Nhìn vết thương trên cánh tay của Nhan Ngọc Như, trong lòng hắn không khỏi có chút cảm thấy dịu dàng, hắn lấy tay mình xoa lên trên vết lõm đó, cũng vừa hay lúc này Nhan Ngọc Như vừa mới tỉnh giấc, thấy Triệu Nhan đang vuốt ve vết thương trên tay mình, điều này làm cho nàng mỉm cười ngọt ngào, mặc dù đã từng kinh qua sinh tử nhưng bây giờ nghĩ lại thấy mọi thứ lại có chút ngọt ngào.
Cả hai người cùng im lặng không ai nói câu nào, cảm nhận những thời khắc hạnh phúc hiếm có bên nhau, không khí trong phòng giờ đây lại có phần nóng lên.