Hiện tại đã là cuối tháng mười hai rồi, sắp bước sang năm mới, mấy ngày nay thời tiết không tốt lắm, trên không trung vẫn bao phủ một tăng mây đen, gió Bắc gào thét không ngừng. Sáng hôm nay có tuyết rơi, nhưng người quen thuộc với thời tiết Tây Hạ bên này đều biết, tuyết rơi ở đây bình thường đều không lớn.
Có lẽ là bởi vì gần cuối năm nên trên đường lớn xung quanh phủ Hưng Khánh đông người đi đường hơn. Tuy rằng Tây Hạ vừa mới bị Đại Tống chiếm lĩnh, phần lớn khu vực còn chưa ổn định, nhưng ở phủ Hưng Khánh có rất nhiều quân Tống, nơi đây lại là địa khu phồn hoa nhất ở Tây Hạ, vì thế sau khi quân Tống chiếm cứ nơi này thì lập tức bắt đầu chỉnh đốn trị an, khôi phục lại trật tự. Hiện tại xung quanh phủ Hưng Khánh dường như đã khôi phục phồn hoa như lúc trước, trên đường lớn đông đúc người đi đường và các đội xe thương nhân.
- Tra.tra! Theo một trận tiếng vó ngựa đồn dập, một đội kỵ binh Đại Tống bỗng nhiên từ trên đường lớn chạy như bay về hướng nam. Người đi trên đường đều tránh ra hai bên. Đây vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng một số người tinh tế đã kinh ngạc phát hiện, tất cả đội kỵ binh này đều là quan tướng của Đại
Tống. Trong đó trẻ có già có, màu sắc và hình dạng của áo giáp cũng có chút khác biệt. Điều này nói rõ bọn họ cũng không thuộc về cùng một đội quân, nhưng bây giờ lại đang chạy vẽ hướng phủ Hưng Khánh, chuyện này có chút kỳ quái
Mã Đức Nhượng cưỡi trên chiến mã yêu thích của mình cũng không để ý đến ánh mắt kỳ quái của người đi đường, mắt thấy sắp đến phủ Hưng Khánh rồi. Hiện tại trong lòng gã tràn đầy cảm giác hưng phấn, kỳ thật không chỉ có gã, những quan tướng khác trong đội ngũ này cũng lòng tràn đây hưng phấn, bởi vì lăn này bọn họ trở về phủ Khánh Hưng để nhận phong thưởng. Lần này trong đội ngũ bọn họ có không ít người lập nhiều chiến công, ít nhất cũng có thể thăng lên một phẩm cấp.
Nghĩ đến trong khoảng thời gian này mình cực. khổ lập nhiều công lao cuối cùng đã có báo đáp, Mã Đức Nhượng không khỏi hưng phấn nắm chặt nắm tay. Lại nói tiếp Mã Đức Nhượng cũng là lứa học viên thứ nhất của trường quân đội, hơn nữa còn là một trong những học viên ưu tú nhất. Chẳng qua là tình huống của gã đặc thù, bởi vì tuổi của gã quá lớn, có vài học viên nhỏ tuổi còn có thể làm cháu của gã.
Mã Đức Nhượng vốn cũng không phải là lứa học.
viên thứ nhất của trường quân đội, con của gã mới đúng. Chỉ là đứa con trai của gã thật sự không nên thân, không chịu được khổ ở trường quân đội, vừa vặn Mã Đức Nhượng lại là một người có tấm lòng yêu nước. Sau khi hiểu được tác dụng của trường quân đội thì lập tức thay thế con trai tiến vào trường quân đội, trở thành học viên lớn tuổi nhất trong trường quân đội, năm trước cùng với Hô Diên Khánh cùng nhau tiến vào quân đội.
Lại nói tiếp tuy rằng tuổi tác của Mã Đức Nhượng cao nhưng thành tích lại luôn trong số dẫn đầu của lứa học viên thứ nhất. Hơn nữa trường quân đội cũng khá quan tâm với vị học viên lớn tuổi như gã, bởi vậy gã vừa mới vào quân đội liền giống với những người như Hô Diên Khánh, trở thành một trong những học viên trực tiếp đảm nhiệm chức vụ Đô Đầu. Mặt khác nhờ gã lớn tuổi nên hiểu biết rất nhiều chuyện, vì thế rất nhanh đã hòa nhập với các huynh đệ thủ hạ của mình, xác lập thân phận của mình ở trong quân.
Lần tấn công Tây Hạ này, tuy rằng Mã Đức Nhượng không biểu hiện xuất sắc như Hô Diên Khánh, nhưng cũng làm đâu chắc đấy, lập không ít công lao. Chỉ có điều sau khi đánh hạ phủ Hưng Khánh, gã đã bị phái đến Định Châu ở phương bắc, vừa quét sạch quân đội Tây Hạ còn sót lại ở đó, vừa phòng bị quân Liêu.
Lúc trước người nước Liêu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đánh hạ thành Hạ Ngột Thứ Hài đã truyền khắp toàn bộ Đại Tống, cho nên bọn họ cũng không dám không đề phòng.
Đoạn thời gian trước Thái Tử Triệu Húc đi đến phủ Hưng Khánh, tiến hành phong thưởng cho những tướng sĩ có công với triều đình. Đây cũng là một loại thủ đoạn chấn chỉnh lại sĩ khí của tướng sĩ, dù sao bọn họ đã chỉnh chiến gần nửa năm ở bên ngoài, lại trả giá thương vong không nhỏ, sĩ khí quân đội khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.
Đám người này đều là quân đội Đại Tống đóng ở phủ Hưng Khánh, tướng sĩ có công lao trong đội quân này đương nhiên không chỉ có những người này, Chẳng qua là vì để không giảm đi lực lượng của quân đội nên tướng sĩ có công được chia ra để đi đến phủ Hưng Khánh nhận phong thưởng. Bọn họ là nhóm đầu tiên, đồng thời cũng là nhóm có công lao lớn nhất, hơn nữa sau khi nhận phong thưởng, bọn họ còn có thể trải qua một năm mới náo nhiệt ở phủ Hưng Khánh. Điều này làm cho đám người Mã Đức Nhượng càng thêm hưng phấn.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa, cửa thành của phủ Hưng Khánh còn đang ở xa xa, điều này làm cho đám người Mã Đức Nhượng vốn là muốn tăng tốc độ để vào thành, nhưng hiện tại năm mới sắp đến, người ra vào cửa thành cũng rất nhiều. Tuy răng những người này không dám ngăn cản đường đi của bọn họ, nhưng trên đường lớn có quá nhiều người, bọn họ muốn tránh cũng không tránh được. Đám người Mã Đức Nhượng lại không dám phóng ngựa làm bị thương người khác, vì thế chỉ đành thả chậm tốc độ.
Cứ như vậy mất gần nửa canh giờ đám người Mã Đức Nhượng mới theo dòng người tiến vào phủ Hưng Khánh. Trong thành có dịch trạm chuyên dùng để tiếp đãi bọn họ, chuyện này trước khi đến bọn họ đã biết. Bởi vậy sau khi tiến vào trong thành thì lập tức đi về hướng dịch trạm.
Dịch trạm nằm ở phía đông hoàng cung. Phần lớn đám người Mã Đức Nhượng đều tham dự vào cuộc chiến công thành lần đó, bởi vậy rất quen thuộc với địa inh trong thành, rất nhanh đã đi dọc theo đường lớn đến gần hoàng cung. Người của dịch quán nhìn thấy những tướng sĩ đến nhận phong thưởng đều vô cùng nhiệt tình, vội vàng chào đón sắp xếp bọn họ ở lại trong dịch quán. Trong khoảng thời gian này có khá nhiều tướng sĩ đến nhận phong thưởng, phòng ốc trong dịch quán không đủ, vì thế đám người Mã Đức Nhượng đều là hai người một phòng, đối với sắp xếp này cũng không có ai nói gì. Dù sao bọn họ đều là quân nhân, bình thường đều ngủ ở trong đống người chết, bây giờ có thể có giường ngủ đã vô cùng không tệ rồi.
Mã Đức Nhượng được phân vào một căn phòng cùng với một tên đô đầu có biệt danh là Lão Quỷ. Tuổi tác của Lão Quỷ tương đương với gã, hai người trên đường cũng có nói chuyện với nhau vài lần, đối với nhau chưa tính là thân thiết nhưng cũng đều biết tên của đối phương. Hai người lập tức cầm hành lý đi vẽ phòng ở, lúc này Mã Đức Nhượng phát hiện Lão Quý đeo một bao hành lý lớn ở sau lưng, lập tức không kìm nổi cười nói: - Lão Quỷ, lần này ngươi mang đến đây không ít chiến lợi phẩm đấy!
- Ha hả, ta cũng không có bản lãnh lớn như vậy, phần lớn mấy thứ này là của các huynh đệ thủ hạ. Bọn họ không trở về được phủ Hưng Khánh nên nhờ ta mang những thứ này gửi vào trong ngân hàng, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lại nói tiếp ngân hàng chỉ thành lập chỉ nhánh ở những nơi lớn như phủ Hưng Khánh và Tây An Châu, những nơi mà chúng ta đóng quân đều là khi ho cò gáy, vì thế chỉ có thể mang những thứ này trở về phủ Hưng Khánh. Lão Quỷ lập tức cười trả lời.
- Thì ra là thế, Mã Đức Nhượng nghe đến đó cũng không nhịn được cười một tiếng, ngay sau đó lại mở miệng nói: - Điều này cũng không thể trách ngân hàng người ta. Dù sao những thứ ngân hàng nhận đều là thứ đáng giá, Tây Hạ mới vừa bị chúng ta chiếm lĩnh, khắp nơi đều là tàn binh của Tây Hạ, nếu chẳng may đội ngũ áp giải tài vật của ngân hàng xảy ra chuyện thì sẽ hỏng bét. Vì thế ngân hàng cũng chỉ có thể mở ở trong thành lớn tương đối an toàn mà thôi.
- Vậy cũng đúng, nói đến ngân hàng, lúc trước khi Tào gia và quận vương xây dựng ngân hàng ở Tây An thì ta còn là người đầu tiên gửi lô chiến lợi phẩm đầu tiên vào. Cách đây không lâu, quê nhà gửi thư đến, nói là những thứ ta để ngân hàng chuyển đi đều đã nhận được, hơn nữa còn không thiếu thứ nào. Người trong nhà đã dùng số tiền và những đồ vật này mua hơn mười mẫu ruộng tốt, cuối cùng đã có một ít của cải rồi. Lúc này Lão Quỷ mở miệng nói, khi nói xong lời cuối cùng, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười vui mừng.
- Đáng tiếc đứa con trai của ta thật sự là vô dụng, căn bản không có khiếu lãnh binh đánh giặc. Nhưng mấy đứa cháu của ta cũng không tệ, có hai đứa đã được ta đưa vào trong trường quân đội, tín rằng sau vài năm rèn luyện thì chắc cũng đã đủ tư cách làm. quan tướng rồi! Khi Mã Đức Nhượng nhắc tới con của mình thì lộ ra vẻ mặt tức giận. Nhưng nhắc tới vài đứa cháu của mình thì mới chuyển giận thành vui, chỉ cần gã có thể bồi dưỡng thành tài những đứa cháu này thì Mã gia của bọn họ còn có hi vọng.
- Cháu của Mã Đô Đầu cũng có thể đến trường quân đội học tập, thật là làm cho tại hạ hâm mộ, đợi đến khi cháu của ngươi tốt nghiệp, Mã Đô Đầu ngài cũng đã đứng vững vàng ở trong quân. Đến lúc đó có thể giúp đỡ một phần, tiền đồ của cháu ngươi chắc chân sẽ càng thêm sáng lạn! Lão quỷ nghe đến đó không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ nói
- Ha ha, Lão Quỷ ngươi cũng không cần hâm mộ, hiện tại trường quân đội đã bắt đầu chọn lựa người trẻ tuổi ưu tú ở trong quân để tiến vào trường quân đội học tập. Từ cấp bậc chỉ huy sứ trở lên đều có tư cách được đề cử, lấy công lao của Lão Quỷ ngươi thì lần này ít nhất cũng là phó chỉ huy sứ, đến lúc đó coi như mình không thể được đề cử thì dùng một vài thủ đoạn đưa con mình vào trường quân đội cũng không phải là việc khó. Nhưng trường quân đội cũng không phải là nơi dễ vào, nếu như Lão Quỷ ngươi muốn đưa con trai vào thì nên chọn một đứa thông minh với chịu được cực khổ. Nếu không chỉ sợ cũng sẽ bị loại khỏi trường quân đội thôi. Đức Nhượng nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Lão Quỹ, lập tức cười mở miệng chỉ vẽ.
- Được như vậy sao? Như vậy thật là quá tốt, đa tạ Mã huynh nhắc nhở, ta đây đi nghĩ cách đã! Lão quỷ cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện chiêu sinh ở trong trường quân đội, vẻ mặt hưng phấn nói. Hiện tại gã coi như đã hiểu, sau này quan tướng của Đại Tống rất có thể đều sẽ xuất thân từ trường quân đội, giống như gã từ tầng dưới bò lên sẽ càng ngày càng ít. Thừa dịp hiện tại học viên ở trường quân đội còn không nhiều, gã phải tính toán cho con cháu trong nhà mình mới được.