Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 501: Chương 502: Tiệc rượu của Triệu Nhan




Sau khi đám người Mã Đức Nhượng đến phủ Hưng Khánh, vốn dựa theo sắp xếp ban đầu thì bọn họ sẽ được Triệu Húc tự mình tiếp đãi, sau đó tuyên bố phong thưởng cho bọn họ. Đến lúc đó người thăng quan sẽ thăng quan, người phát tài sẽ phát tài, mọi người đều vui vẻ, cuối cùng Mã Đức Nhượng bọn họ còn phải nhanh một chút trở về, dù sao bọn họ đều là lực lượng chủ lực trong quân đội, không thể rời đi quá lâu.

Nhưng khiến cho đám người Mã Đức Nhượng không nghĩ tới chính là bọn họ đi vào phủ Hưng Khánh đã ba ngày rồi, nhưng Thái Tử Triệu Húc vẫn không có tin tức gì. Bọn họ cũng đã hỏi quan viên ở dịch quán, đáng tiếc đối phương cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết là cấp trên bảo bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, hình như là Thái Tử có chuyện gì đó quan trọng cần phải xử lý,vì thế mới không có thời gian tiếp đãi bọn họ.

Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày, hôm nay đã là hai mươi tám tháng chạp rồi, hai ngày nữa sẽ bước sang năm mới. Nếu phong thưởng còn không được ban xuống trước năm mới, đợi cho qua sang năm sự vụ của Thái Tử Triệu Húc nhất định sẽ càng thêm bận rộn, điều này làm cho đám người Mã Đức Nhượng bận tâm, bọn họ ở phủ Khánh Hưng quá lâu, nếu chẳng may phương bắc có biến thì chỉ sợ hỏng bét

- Mã Đức Nhượng huynh, ngươi hiểu biết hơn bọn ta, ngươi có biết Thái Tử điện hạ rốt cuộc là đang bận việc gì hay không? Thậm chí còn không có thời gian tiếp đãi những tướng sĩ có công như chúng ta. Lão Quỷ nôn nóng đi lại vài bước trong phòng, cuối cùng nói với Mã Đức Nhượng đang ngồi trên giường xem binh thư. Mã Đức Nhượng chẳng những xuất thân từ nhà tướng mà còn là học viên của trường quân đội. Hiểu biết ở trong quân còn rộng hơn gã rất nhiều.

- Thái tử điện hạ không phải là người không biết nặng nhẹ, chắc chắn cũng biết tầm quan trọng của chúng ta đối với đại quân ở phương bắc. Nhưng bây giờ y vẫn không gặp mặt chúng ta, điều này nói rõ chuyện y đang bận là hết sức quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn so với an nguy của đại quân ở phương bắc. Vì thế hiện tại chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn mà chờ đợi.

Mã Đức Nhượng hết sức bình tĩnh mà nói.

- Nhưng chờ đợi như vậy cũng không phải là một cách hay, chúng ta vốn tính toán chậm nhất là đầu tháng ba trở về. Nhưng với tình hình bây giờ, chỉ sợ đợi tới mùng mười cũng không nhất định có thể trở về. Lão Quỷ có chút đứng ngồi không yên nói, thủ hạ của gã được phái đến một hẻm núi sâu, đó là nơi phải đi qua khi đi từ thành Ngột Thứ Hài đến phủ Hưng Khánh. Địa hình vô cùng hiểm yếu, số lượng quân đội được phái đi đóng ở đó cũng không nhiều. Một trăm người thủ hạ của gã là chủ lực trong đó, gã lo lắng thời gian mình rời khỏi quá dài, sẽ xảy ra sự cố.

- Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, nếu như ngươi thật sự lo lắng thì ta sẽ ra ngoài hỏi thăm một chút, nhưng ta không bảo đảm là có hỏi thăm được gì hay không. Mã Đức Nhượng nhìn thấy Lão Quỷ vội vã như thế, lập tức buông binh thư xuống đứng lên nói. So sánh với Lão Quỷ thì thủ hạ của gã đóng ở Hữu sương triều Thuận quân tỉ, nơi đó tường cao thành sâu, hơn nữa còn có mười ngàn quân Tống, thiếu một gã Đô Đầu nho nhỏ đương nhiên sẽ không có chuyện gì.

Lão Quỷ tự nhiên biết tình hình của Mã Đức Nhượng, nhìn thấy gã bằng lòng giúp mình hỏi thăm Tình tình, lập tức vô cùng cảm kích, vừa muốn đứng lên nói cái gì đó, nhưng lúc này lại nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân. Ngay sau đó nghe được thanh âm một người trẻ tuổi ở bên ngoài cao giọng nói: - Mã lão đầu có ở đây không? 

Nghe được ba chữ “Mã lão đầu", Mã Đức Nhượng lập tức chấn động toàn thân. Trên mặt cũng lộ ra vài phần vui mừng, bởi vì gã lớn tuổi nhất ở trường quân đội, vừa mới bắt đầu những người tuổi trẻ kia còn cư xử lễ phép với gã, nhưng cũng có chút xa cách. Nhưng theo thời gian trôi qua, những người tuổi trẻ kia cũng chăm chậm tiếp nhận gã. Đồng thời đặt biệt danh Mã lão đầu cho gã, biệt danh này chỉ có học viên của trường quân đội biết, hơn nữa gã cũng cảm giác thanh âm ở phía ngoài vô cùng quen tai, xem ra hẳn là bạn đồng môn nào đó cùng trường.

Nghĩ đến đây, Mã Đức Nhượng lập tức bước nhanh ra khỏi phòng. Liếc mắt liền thấy một tướng quân dáng người vạm vỡ đứng ở ngoài cửa, trên khuôn mặt tuổi trẻ đây tươi cười. Khi thấy gã thì lập tức cười lớn tiến lên ôm cổ Mã Đức Nhượng: - Mã lão đầu, lão già ngươi thật đúng là mạng lớn, không ngờ đến bây giờ còn chưa chết!

- Phi, đám nhãi nhép các ngươi còn chưa chết, lão già như ta đương nhiên không dám chết! Mã Đức Nhượng cũng ôm cổ đối phương, sau đó đập hai cái thật mạnh ở sau lưng đổi phương. Nhưng sau khi mắng xong lại cùng nhau cười ha hả

- Khánh ca nhị, lần trước ngươi nhảy dù xuống đoạt được cửa thành rất uy phong đấy. Lúc ấy ta sát nhập ở phía sau của đại quân, đáng tiếc lại không thể nhìn thấy Khánh ca nhỉ ngươi a! Lúc này Mã Đức Nhượng buông người tới ra, sau đó hết sức cao hứng nói, người trẻ tuổi tìm gã chính là Hô Diên Khánh.

- Ha ha, hiện tại không phải chúng ta gặp rồi sao. Nhưng Mã lão đầu ngươi nhanh cùng ta đi một chuyến, giáo đốc còn đang chờ ngươi đấy! Hô Diên Khánh cười to hai tiếng, cuối cùng có chút vội vàng mà nói.

- Giáo đốc? Giáo đốc hẳn đến đây lúc nào?

Mã Đức Nhượng là một trong số ít những học viên vẫn chưa gặp Triệu Nhan. Thậm chí gã còn nghĩ rằng Triệu Nhan còn ở thành Đông Kinh, vì thế khi nghe Triệu Nhan đang ở nơi này thì mới kinh ngạc như vậy.

- Khi chúng ta còn chưa hạ được thành Tĩnh Châu thì giáo đốc cũng đã từ Đông Kinh chạy đến, hơn nữa còn tự mình thăm các học viên trong trường quân đội. Chẳng qua là ngươi và một một vài người khác luôn bị điều tới điều lui, giáo đốc muốn gặp các ngươi vài lần đều không được. Lần này thừa dịp ngươi đến nhận phong thưởng, cuối cùng có thể gặp được ngươi rồi. Hô Diên Khánh cũng không giấu diếm mà nói. 

- Ôi, ta đây thật thua thiệt, những thứ giáo đốc mang đến chỉ sợ sớm đã bị các ngươi cướp sạch rồi! Mã Đức Nhượng nghe đến đó lập tức vô cùng chán nản, gã cũng hết sức quen thuộc Triệu Nhan, biết Triệu Nhan đến thăm bọn họ chắc chắn là mang theo không ít đồ từ Đông Kinh. Lấy bản tính như thổ phi của đám tiểu tử Hô Diên Khánh, chỉ sợ phần của mình sớm đã bị cướp sạch rồi.

- Đồ hẹp hòi! Yên tâm đi, giáo đốc còn giữ lại cho các ngươi đấy! Hô Diên Khánh liếc Mã Đức Nhượng, sau đó lại tiến lên lôi kéo gã nói: - Đi nhanh đi, giáo đốc còn đang chờ chúng ta đấy. Những đồng môn khác ở trong trường cũng đều đến rồi, giáo đốc đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu để chiêu đãi mọi người.

Nghe được có rượu uống, ánh mắt Mã Đức Nhượng sáng lên, lập tức dặn dò Lão Quý vài câu, sau đó vội vã cùng Hô Diên Khánh đi ra khỏi dịch quán, lúc này Mã Đức Nhượng phát hiện Hô Diên Khánh cũng không cưỡi ngựa, càng không ngõi xe, mà lôi kéo gã đến một tòa phủ đệ ở bên cạnh hoàng cung. Xem ra nơi này là nơi Triệu Nhan tổ chức tiệc rượu chiêu đãi đám người bọn họ, thậm chí rất có thể chính là chỗ ở của Triệu Nhan.

Quả nhiên, khi Mã Đức Nhượng đi vào phủ đệ thì lập tức nhìn thấy không ít hộ vệ của Triệu Nhan, những người này trước kia cũng thường xuyên đến trường quân đội, vì thế Mã Đức Nhượng cũng quen biết, thậm chí còn có vài người gật đầu chào hỏi gã. Đợi đến khi gã theo Hô Diên Khánh đi vào tiền sảnh, còn chưa vào đại sảnh đã nghe thấy trong đại sảnh truyền ra một mùi thơm mê người rồi.

- Thơm quá, giáo đốc chuẩn bị món ăn ngon nào vậy, không phải đã bắt đầu tiệc rồi chứ? Mã Đức Nhượng động đậy cái mũi, sau đó vẻ mặt tham ăn nói. Gã vào quân đội đã hơn một năm, tuy rằng đã đần dân thích ứng các món ăn dở tệ ở trong quân, nhưng dù sao gã cũng xuất thân từ quý tộc, khó tránh khỏi có lúc thèm ăn, đặc biệt là vào lúc rảnh rỗi hoặc không đi đánh giết.

- Cũng có thể, ngươi cũng biết tính tình của đám khốn kiếp kia rồi, chúng ta sớm một chút vào đi thôi! Lúc này Hô Diên Khánh cũng nuốt nước miếng nói, sau đó lôi kéo Mã Đức Nhượng vào đại sảnh, sợ người ở bên trong cướp sạch hết món ăn ngon.

Mới vừa vào đại sảnh liền thấy được trong đại sảnh đặt hơn mười cái bàn lớn, trên bàn bày đủ loại thức ăn, trong đó có lẩu, vịt nướng Thậm chí còn có một bàn trái cây, đương nhiên những trái cây này đều là trái cây đóng hộp. Dù sao trong loại thời tiết này cũng chỉ có đóng hộp mới có thể bảo quản được nhiều loại trái cây như vậy.


Tuy rằng Mã Đức Nhượng lớn tuổi nhất, nhưng không có ai nhường gã. Hơn nữa gã cũng không cần người khác nhường, vũ lực của gã xếp trong mười người giỏi nhất của lứa học viên thứ nhất ở trường quân đội. Gã lập tức đoạt lấy một con vịt nướng thơm ngon gặm lấy gặm để, đợi sau khi gã thật vất vả ăn xong thì lúc này mới đến bàn trái cây bên Triệu Nhan, vừa ăn vừa hỏi Triệu Nhan: - Giáo đốc, ngài cũng biết ăn này học sinh tới đây để nhận phong thưởng, chỉ có điều chẳng biết tại sao Thái tử điện hạ vẫn không tiếp kiến chúng ta, hiện tại người trong dịch quán đều đứng ngồi không yên.

Nghe được câu hỏi của Mã Đức Nhượng, Triệu Nhan khẽ mỉm cười nói: - Ta biết đám người các ngươi đứng ngồi không yên, nhưng các ngươi yên tâm, chuyện của đại ca đã xử lý xong rồi. Chậm nhất là rước khi kết thúc năm nay sẽ tự mình tiếp đãi cáo ngươi, sau đó phong thưởng cho các ngươi. Đợi sau khi qua lễ mừng năm mới thì các ngươi có thể đúng hạn trở về rồi.

- Vậy cũng thật tốt quá! Mã Đức Nhượng nghe được câu trả lời của Triệu Nhan cũng mừng rỡ kêu lên, tuy rằng gã không nôn nóng trở về như Lão Quỷ, nhưng gã đã sống cùng với các thủ hạ huynh đệ tất lâu rồi, giữa mọi người đều sinh ra tình cảm thân thiết, đương nhiên cũng không muốn rời khỏi lâu lắm.

Nhưng rất nhanh Mã Đức Nhượng liền tỉnh táo lại, đồng thời lại nghĩ tới một chuyện. Gã lập tức tiến lên một bước tò mò thấp giọng hỏi Triệu Nhan: - Giáo đốc, nghe nói Lý Lượng Tộ sắp bị áp giải đến phủ Hưng Khánh, không biết có phải là thật hay không?