Dung Dung cô nương sắc mặt trắng bệch, “Tội ăn cắp ở kinh thành... Là như vậy sao?”
Cái đó khác với nàng hiểu biết.
“Không, vừa rồi đều là ta nói bừa.”
“...”
Hứa Thất An cảm giác người đẹp trong lòng tựa như trút được gánh nặng, hắn cười lạnh nói: “Nhưng vào nha môn Đả Canh Nhân, trừng phạt như thế nào, còn không phải chuyện một câu của ta.”
Thân thể mềm mại của người đẹp lập tức căng thẳng, mang theo tiếng nức nở nói: “Ta, ta thực không trộm bảo bối của ngươi.”
Thu ngươi chút lợi tức... Khóe miệng Hứa Thất An cong lên, nói: “Tiêu Hồn Thủ có chỗ nào thần kỳ.”
Dung Dung cô nương không đáp.
Hứa Thất An uy nghiêm “Ừm” một tiếng.
Dung Dung cô nương nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi quả nhiên thèm thuồng sắc đẹp của ta.”
“?”
Hứa Thất An chỉ là muốn tìm hiểu nàng thần không biết quỷ không hay như thế nào giấu được cảm giác của mình, trộm đi mảnh vỡ Địa Thư.
“Dung Dung cô nương tuy thiên sinh lệ chất, nhưng cũng đừng khinh thường nam nhân, nếu luận vẻ đẹp, trong nhà bản quan còn có hai vị hơn xa ngươi.”
Hứa Thất An nói xong, giở trò, ở trên người nàng sờ soạng một trận.
Dung Dung cô nương mặt đỏ tới mang tai, trong mắt rưng rưng, nàng giống như đã biết mình sắp nghênh đón vận mệnh gì, chỉ hy vọng đồng bạn có thể sớm mời được trưởng bối, cứu nàng thoát ly biển khổ.
Ồ, mảnh vỡ Địa Thư của ta không ở trên người nàng...
Con ngựa cái nhỏ không hổ là ngựa tốt cấp bậc chiến mã, chở hai người, tốc độ không chậm chút nào, chạy vội đến nha môn.
Hứa Thất An mang cương ngựa giao cho thị vệ gác cửa, túm Dung Dung cô nương vào nha môn, tới phòng của Ngân la Mẫn Sơn, dặn dò lại viên trói gô nàng.
“Đi Ti Thiên Giám mời thuật sĩ áo trắng, đã nói là lĩnh mệnh lệnh của ta.”
“Vâng.”
Đợi sau khi Đồng la rời khỏi, Mẫn Ngân la đứng dậy, vòng quanh Dung Dung đi rồi một vòng, kinh ngạc nói: “Mỹ nhân trói đâu về vậy, xem dáng người này, khuôn mặt này, chậc chậc...”
“Bán tới Giáo Phường Ti, luyện tập một năm tới năm rưỡi, có thể làm hoa khôi.” Hứa Thất An đánh giá.
“Hoa khôi cũng không phải là dựa vào khuôn mặt.” Mẫn Sơn lắc đầu: “Quan trọng nhất tài nghệ, tiếp theo mới là sắc đẹp.”
“Vậy thôi, ở lại nha môn cho huynh đệ ta đùa giỡn đi.”
Dung Dung cô nương cố giả vờ trấn định, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã trắng bệch.
Sau khi chém gió vài câu, Hứa Thất An nói rõ tình huống: “Nữ nhân này trộm bảo bối của ta, không hổ là Tiêu Hồn Thủ, thần không biết quỷ không hay, ta thế mà chưa phát hiện.”
“Nàng chính là Tiêu Hồn Thủ đó!”
Mẫn Sơn bừng tỉnh đại ngộ, sau đó buồn bực nói: “Tiêu Hồn Thủ cùng trộm đồ có quan hệ gì?”
“Hả?” Hứa Thất An sửng sốt.
“Toàn bộ nhân sĩ giang hồ vào kinh đều có hồ sơ, Tiêu Hồn Thủ Dung Dung, xuất thân Dự Châu Thanh Hải quận Vạn Hoa lâu, đó là một bang phái của nữ tử, lấy yên thị mị hành, gây họa nam nhân nổi tiếng. Nhưng thật ra có liên quan với thủ đoạn tu hành của các nàng.”
“Thải bổ?” Hứa Thất An hỏi.
“Không phải, nghe nói là có thể tác động tình dục người ta, làm kẻ địch mất đi ý chí chiến đấu, tuyệt học tu hành tựa như gọi là...” Mẫn Sơn nhớ không quá rõ.
“Lục Dục Đại ( hà cua) Pháp.” Dung Dung cô nương nâng nâng cằm.
“Vậy ngươi sao lại trộm bảo bối?”
“Ta không trộm bảo bối của ngươi.”
Không bao lâu, Đồng la rời đi dẫn một vị thuật sĩ áo trắng quay về.
Hứa Thất An chỉ vào Tiêu Hồn Thủ Dung Dung, nói: “Hỏi nàng, có trộm đồ của ta hay không.”
Con ngươi thuật sĩ áo trắng sáng lên hào quang, sau khi theo dặn dò mà hỏi, lắc đầu nói: “Hứa công tử, cô ta không nói dối.”
... Hứa Thất An ngẩn ra.
“Soát người, xem có pháp thuật che chắn khí tức hay không.”
“Hứa công tử, không có.”
“Hỏi nàng, có từng uống rượu với ta ở tửu lâu hay không.”
“Hứa công tử, không có.”
Hứa Thất An thầm nhủ, con mẹ nó làm sao vậy?! Ta là gặp quỷ sao.
Sau khi tức giận, hắn tĩnh tâm để phân tích, trộm đồ của ta khẳng định là Dung Dung, sẽ không là đại thẩm kia... Vấn đề lớn nhất của vụ án này là xuất hiện hai Dung Dung.
Dung Dung trước mắt này chưa từng gặp ta, mà ta quả thật từng gặp Dung Dung.
Kiểu tóc, quần áo, dung mạo hoàn toàn nhất trí, ngay cả ánh mắt và hơi thở cũng giống như đúc... Sinh đôi? Không có khả năng, sinh đôi cũng không có khả năng hoàn toàn giống nhau.
Dịch dung? Nếu là dịch dung, không thể giấu được mắt của ta.
Lúc hoang mang, Dung Dung cô nương đột nhiên nói: “Ta biết rồi, ta biết là ai rồi.”
Hứa Thất An ngồi ở trên ghế dựa lớn, bưng chén trà, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Nói nói xem.”
Dung Dung cô nương mím đôi môi đỏ mọng, nói: “Hứa đại nhân nếu từng nghe nói tên tuổi của ta, nghĩ hẳn đối với Thiên Diện Nữ Phi Tặc cũng không xa lạ chứ.”
“Từng nghe nói.” Hứa Thất An gật đầu, nhìn nàng: “Ngươi là nói, trộm đi bảo bối của ta thật ra là vị Thiên Diện Nữ Phi Tặc kia?
“Mẫn Ngân la, giúp ta mang tư liệu nữ phi tặc đó tìm đến.”
Mẫn Sơn quay sang dặn dò lại viên đi tìm, sau thời gian một chén trà nhỏ, lại viên cầm một quyển sổ tới, mở ra trang đối ứng, đưa cho Hứa Thất An.
Tư liệu Thiên Diện Nữ Phi Tặc không nhiều, chỉ ghi lại đối phương là một kẻ trộm cực lợi hại, độc lai độc vãng, không biết sư môn cùng chi tiết, gây án lớn nhỏ vô số, chưa bao giờ sa lưới.
Đoạn ghi chép này cung cấp cho Hứa Thất An hai tin tức: Thứ nhất, đối phương không phải kẻ trộm bình thường, liên tục gây án lớn, chưa bao giờ thất thủ.
Thứ hai, nữ phi tặc lĩnh vực giới hạn ở ăn cắp, không có sức phá hoại quá lớn, cho nên nha môn Đả Canh Nhân ít ỏi vài nét bút ghi lại, cũng không coi trọng.
“Là phi tặc tính chuyên nghiệp rất mạnh.” Hứa Thất An khép lại sổ sách, trả lại cho lại viên, hướng tới Dung Dung cô nương bị trói gô hỏi:
“Thiên Diện Nữ Phi Tặc vì sao dịch dung thành bộ dáng của ngươi?”
Dung Dung cô nương cười lạnh nói: “Ai biết được, có lẽ là ghen tị điều kiện của bổn cô nương.”
... Xem ra là từng làm màu, cho nên bị trả thù. Hứa Thất An cầm lên bội đao treo về bên hông, nói: “Mẫn Ngân la, người giao cho ngươi, trước khi ta đồng ý, không thể thả người, ai tới cũng vô dụng.”
Sau khi dặn dò, Hứa Thất An vội vàng rời nha môn, cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ‘cọc cọc cọc’ chạy hướng ngoại thành.
Chỉ có tìm Kim Liên đạo trưởng tự mình ra mặt, cũng may hắn biết chỗ ở của Kim Liên đạo trưởng, tuy chưa bao giờ đi.
Mặt trời dần dần dời về phía tây, một canh giờ nữa là cấm đêm, hắn phải vượt ở trước lúc cấm đêm tìm được nữ tặc, đoạt lại mảnh vỡ Địa Thư, bằng không cũng chỉ có thể về nha môn, cầu Ngụy Uyên ký lệnh lùng bắt.
Kim Liên đạo trưởng chúa tể bắc thành, trong một tòa tiểu viện ven sông, đặc thù là nóc nhà chính có con bù nhìn nho nhỏ đứng.
Hứa Thất An đến nơi này, gõ vang cửa sân, bên trong im ắng, không ai trả lời. Dung Dung cô nương sắc mặt trắng bệch, “Tội ăn cắp ở kinh thành... Là như vậy sao?”
Cái đó khác với nàng hiểu biết.
“Không, vừa rồi đều là ta nói bừa.”
“...”
Hứa Thất An cảm giác người đẹp trong lòng tựa như trút được gánh nặng, hắn cười lạnh nói: “Nhưng vào nha môn Đả Canh Nhân, trừng phạt như thế nào, còn không phải chuyện một câu của ta.”
Thân thể mềm mại của người đẹp lập tức căng thẳng, mang theo tiếng nức nở nói: “Ta, ta thực không trộm bảo bối của ngươi.”
Thu ngươi chút lợi tức... Khóe miệng Hứa Thất An cong lên, nói: “Tiêu Hồn Thủ có chỗ nào thần kỳ.”
Dung Dung cô nương không đáp.
Hứa Thất An uy nghiêm “Ừm” một tiếng.
Dung Dung cô nương nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi quả nhiên thèm thuồng sắc đẹp của ta.”
“?”
Hứa Thất An chỉ là muốn tìm hiểu nàng thần không biết quỷ không hay như thế nào giấu được cảm giác của mình, trộm đi mảnh vỡ Địa Thư.
“Dung Dung cô nương tuy thiên sinh lệ chất, nhưng cũng đừng khinh thường nam nhân, nếu luận vẻ đẹp, trong nhà bản quan còn có hai vị hơn xa ngươi.”
Hứa Thất An nói xong, giở trò, ở trên người nàng sờ soạng một trận.
Dung Dung cô nương mặt đỏ tới mang tai, trong mắt rưng rưng, nàng giống như đã biết mình sắp nghênh đón vận mệnh gì, chỉ hy vọng đồng bạn có thể sớm mời được trưởng bối, cứu nàng thoát ly biển khổ.
Ồ, mảnh vỡ Địa Thư của ta không ở trên người nàng...
Con ngựa cái nhỏ không hổ là ngựa tốt cấp bậc chiến mã, chở hai người, tốc độ không chậm chút nào, chạy vội đến nha môn.
Hứa Thất An mang cương ngựa giao cho thị vệ gác cửa, túm Dung Dung cô nương vào nha môn, tới phòng của Ngân la Mẫn Sơn, dặn dò lại viên trói gô nàng.
“Đi Ti Thiên Giám mời thuật sĩ áo trắng, đã nói là lĩnh mệnh lệnh của ta.”
“Vâng.”
Đợi sau khi Đồng la rời khỏi, Mẫn Ngân la đứng dậy, vòng quanh Dung Dung đi rồi một vòng, kinh ngạc nói: “Mỹ nhân trói đâu về vậy, xem dáng người này, khuôn mặt này, chậc chậc...”
“Bán tới Giáo Phường Ti, luyện tập một năm tới năm rưỡi, có thể làm hoa khôi.” Hứa Thất An đánh giá.
“Hoa khôi cũng không phải là dựa vào khuôn mặt.” Mẫn Sơn lắc đầu: “Quan trọng nhất tài nghệ, tiếp theo mới là sắc đẹp.”
“Vậy thôi, ở lại nha môn cho huynh đệ ta đùa giỡn đi.”
Dung Dung cô nương cố giả vờ trấn định, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã trắng bệch.
Sau khi chém gió vài câu, Hứa Thất An nói rõ tình huống: “Nữ nhân này trộm bảo bối của ta, không hổ là Tiêu Hồn Thủ, thần không biết quỷ không hay, ta thế mà chưa phát hiện.”
“Nàng chính là Tiêu Hồn Thủ đó!”
Mẫn Sơn bừng tỉnh đại ngộ, sau đó buồn bực nói: “Tiêu Hồn Thủ cùng trộm đồ có quan hệ gì?”
“Hả?” Hứa Thất An sửng sốt.
“Toàn bộ nhân sĩ giang hồ vào kinh đều có hồ sơ, Tiêu Hồn Thủ Dung Dung, xuất thân Dự Châu Thanh Hải quận Vạn Hoa lâu, đó là một bang phái của nữ tử, lấy yên thị mị hành, gây họa nam nhân nổi tiếng. Nhưng thật ra có liên quan với thủ đoạn tu hành của các nàng.”
“Thải bổ?” Hứa Thất An hỏi.
“Không phải, nghe nói là có thể tác động tình dục người ta, làm kẻ địch mất đi ý chí chiến đấu, tuyệt học tu hành tựa như gọi là...” Mẫn Sơn nhớ không quá rõ.
“Lục Dục Đại ( hà cua) Pháp.” Dung Dung cô nương nâng nâng cằm.
“Vậy ngươi sao lại trộm bảo bối?”
“Ta không trộm bảo bối của ngươi.”
Không bao lâu, Đồng la rời đi dẫn một vị thuật sĩ áo trắng quay về.
Hứa Thất An chỉ vào Tiêu Hồn Thủ Dung Dung, nói: “Hỏi nàng, có trộm đồ của ta hay không.”
Con ngươi thuật sĩ áo trắng sáng lên hào quang, sau khi theo dặn dò mà hỏi, lắc đầu nói: “Hứa công tử, cô ta không nói dối.”
... Hứa Thất An ngẩn ra.
“Soát người, xem có pháp thuật che chắn khí tức hay không.”
“Hứa công tử, không có.”
“Hỏi nàng, có từng uống rượu với ta ở tửu lâu hay không.”
“Hứa công tử, không có.”
Hứa Thất An thầm nhủ, con mẹ nó làm sao vậy?! Ta là gặp quỷ sao.
Sau khi tức giận, hắn tĩnh tâm để phân tích, trộm đồ của ta khẳng định là Dung Dung, sẽ không là đại thẩm kia... Vấn đề lớn nhất của vụ án này là xuất hiện hai Dung Dung.
Dung Dung trước mắt này chưa từng gặp ta, mà ta quả thật từng gặp Dung Dung.
Kiểu tóc, quần áo, dung mạo hoàn toàn nhất trí, ngay cả ánh mắt và hơi thở cũng giống như đúc... Sinh đôi? Không có khả năng, sinh đôi cũng không có khả năng hoàn toàn giống nhau.
Dịch dung? Nếu là dịch dung, không thể giấu được mắt của ta.
Lúc hoang mang, Dung Dung cô nương đột nhiên nói: “Ta biết rồi, ta biết là ai rồi.”
Hứa Thất An ngồi ở trên ghế dựa lớn, bưng chén trà, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Nói nói xem.”
Dung Dung cô nương mím đôi môi đỏ mọng, nói: “Hứa đại nhân nếu từng nghe nói tên tuổi của ta, nghĩ hẳn đối với Thiên Diện Nữ Phi Tặc cũng không xa lạ chứ.”
“Từng nghe nói.” Hứa Thất An gật đầu, nhìn nàng: “Ngươi là nói, trộm đi bảo bối của ta thật ra là vị Thiên Diện Nữ Phi Tặc kia?
“Mẫn Ngân la, giúp ta mang tư liệu nữ phi tặc đó tìm đến.”
Mẫn Sơn quay sang dặn dò lại viên đi tìm, sau thời gian một chén trà nhỏ, lại viên cầm một quyển sổ tới, mở ra trang đối ứng, đưa cho Hứa Thất An.
Tư liệu Thiên Diện Nữ Phi Tặc không nhiều, chỉ ghi lại đối phương là một kẻ trộm cực lợi hại, độc lai độc vãng, không biết sư môn cùng chi tiết, gây án lớn nhỏ vô số, chưa bao giờ sa lưới.
Đoạn ghi chép này cung cấp cho Hứa Thất An hai tin tức: Thứ nhất, đối phương không phải kẻ trộm bình thường, liên tục gây án lớn, chưa bao giờ thất thủ.
Thứ hai, nữ phi tặc lĩnh vực giới hạn ở ăn cắp, không có sức phá hoại quá lớn, cho nên nha môn Đả Canh Nhân ít ỏi vài nét bút ghi lại, cũng không coi trọng.
“Là phi tặc tính chuyên nghiệp rất mạnh.” Hứa Thất An khép lại sổ sách, trả lại cho lại viên, hướng tới Dung Dung cô nương bị trói gô hỏi:
“Thiên Diện Nữ Phi Tặc vì sao dịch dung thành bộ dáng của ngươi?”
Dung Dung cô nương cười lạnh nói: “Ai biết được, có lẽ là ghen tị điều kiện của bổn cô nương.”
... Xem ra là từng làm màu, cho nên bị trả thù. Hứa Thất An cầm lên bội đao treo về bên hông, nói: “Mẫn Ngân la, người giao cho ngươi, trước khi ta đồng ý, không thể thả người, ai tới cũng vô dụng.”
Sau khi dặn dò, Hứa Thất An vội vàng rời nha môn, cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ‘cọc cọc cọc’ chạy hướng ngoại thành.
Chỉ có tìm Kim Liên đạo trưởng tự mình ra mặt, cũng may hắn biết chỗ ở của Kim Liên đạo trưởng, tuy chưa bao giờ đi.
Mặt trời dần dần dời về phía tây, một canh giờ nữa là cấm đêm, hắn phải vượt ở trước lúc cấm đêm tìm được nữ tặc, đoạt lại mảnh vỡ Địa Thư, bằng không cũng chỉ có thể về nha môn, cầu Ngụy Uyên ký lệnh lùng bắt.
Kim Liên đạo trưởng chúa tể bắc thành, trong một tòa tiểu viện ven sông, đặc thù là nóc nhà chính có con bù nhìn nho nhỏ đứng.
Hứa Thất An đến nơi này, gõ vang cửa sân, bên trong im ắng, không ai trả lời.