Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 505: Có người khác (1)




Chỉ có Đồng Bì Thiết Cốt mới có thể phách như vậy, thân thể máu thịt dưới lục phẩm, sẽ chỉ bị đao khí chém làm hai nửa.

“Theo ta được biết, Ngân la của nha môn Đả Canh Nhân, lấy Luyện Thần cảnh làm chủ, số ít là Đồng Bì Thiết Cốt cảnh.” Một vị nữ hiệp khác nói.

Vị nữ hiệp này là nhân sĩ mười ba huyện do kinh thành quản lý, miễn cưỡng tính là nửa người địa phương, có điều hiểu biết đối với Đả Canh Nhân đại danh đỉnh đỉnh kinh thành.

“Cái này có tính là cao thủ nha môn lần đầu va chạm cùng võ phu giang hồ hay không? Thực muốn kiến thức một chút phong thái một đao đó.” Nữ tử quyến rũ cười tủm tỉm nói.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa, một người trẻ tuổi mặc sai phục Đả Canh Nhân, cưỡi tuấn mã, chạy vội mà đến.

Đám người giang hồ này nhìn vài lần, liền thu hồi ánh mắt, đoán là nha môn Đả Canh Nhân tới thăm dò hiện trường.

Nhưng động tác kế tiếp của vị Đả Canh Nhân trẻ tuổi kia, khiến đám hiệp sĩ giang hồ trẻ tuổi kia vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

“Keng!”

Vị Đả Canh Nhân kia rút ra bội đao, giục ngựa lao về phía bọn họ.

Liễu công tử khẽ biến sắc, che ở trước mặt đồng bạn, vỗ phía sau lưng, thất tinh kiếm leng keng ra khỏi vỏ, lượn vòng chắn lưỡi đao Đả Canh Nhân chém tới.

Đả Canh Nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng cắt, thất tinh kiếm cắt thành hai đoạn, vô lực rơi xuống, phát ra tiếng vang “Đinh đương”.

“Ngươi...”

Liễu công tử vừa kinh ngạc vừa giận dữ, pháp khí tông môn ban cho bị hủy, đau lòng khó có thể hít thở.

Hứa Thất An ghìm cương ngựa, đao chỉ nữ tử quyến rũ, nhếch miệng cười dữ tợn: “Ngươi còn dám trở về, Dung Dung cô nương, trộm bảo bối của bản quan, không nấp cho kỹ, còn dám nghênh ngang trở về, xem ra là chưa từng trải qua xã hội vùi dập.

“Bản quan cho ngươi hai lựa chọn, một, giao ra bảo bối, làm thiếp cho bản quan. Hai, giao ra bảo bối, bản quan lại mang ngươi bán tới Giáo Phường Ti.”

Trộm bảo bối của hắn?!

Các thiếu hiệp nữ hiệp ngạc nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía nữ tử quyến rũ.

Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương, khuôn mặt luôn cười tủm tỉm rõ ràng đơ ra, ngay sau đó nhíu mày, hướng đồng bạn lắc đầu khẽ không thể phát hiện.

Liễu công tử bắt buộc mình không nhìn bội kiếm yêu quý, ôm quyền nói: “Vị đại nhân này, ngài có phải hiểu lầm rồi hay không.”

“Cút!”

Hứa Thất An đánh giá Dung Dung cô nương, kiểu tóc, quần áo, trang dung đều giống như đúc, chính là nàng không sai.

“Sự kiên nhẫn của bản quan có hạn, cho ngươi thời gian ba nhịp thở, không giao ra bảo bối...” Hắn cười lạnh ba tiếng.

Các thiếu hiệp giận dữ.

Dung Dung cô nương tiến lên trước một bước, nghiêm nghị không sợ đón nhận lưỡi đao của Hứa Thất An, nhẹ nhàng nói:

“Tiểu nữ tử cùng đại nhân vốn không quen biết, càng không biết cái gọi là bảo bối là cái gì, xin đại nhân nói rõ.”

Hứa Thất An ngồi ở lưng ngựa nhìn xuống nàng, chậm rãi nói: “Ngay tại vừa rồi, một canh giờ trước, ngươi cùng ta ở tửu lâu gặp nhau, nâng cốc vui vẻ. Sau đó thừa dịp ta xuống lầu so đấu, thần không biết quỷ không hay trộm đi bảo bối của ta.”

Vừa dứt lời, không chờ Dung Dung cô nương đáp lại, Liễu công tử lấy giọng phẫn nộ mở miệng: “Tuyệt đối không có việc này, Dung Dung cô nương luôn cùng một chỗ với chúng ta, căn bản chưa từng tới nơi này.”

Các thiếu hiệp còn lại nhao nhao làm chứng.

Hứa Thất An nhíu nhíu mày, thầm nhủ ta là gặp phải đoàn đội gây án rồi?

Nhưng xem giọng điệu, thần thái bọn họ, lại không giống là nói dối, Hứa Thất An tinh thông tâm lý học biểu cảm nhỏ phần nhãn lực này vẫn là có.

Trừ phi bọn họ đều là diễn viên cấp bậc ảnh đế... Đáng tiếc sách ma pháp nho gia cũng ở trong mảnh vỡ Địa Thư, bằng không trực tiếp thi triển Vọng Khí Thuật có thể nhìn ra bọn họ có nói láo không... Hứa Thất An trầm ngâm một lát, nói:

“Các ngươi theo ta về nha môn Đả Canh Nhân, có nói láo hay không, bản quan tự có phán đoán.”

Sao có khả năng!

Các thiếu hiệp nữ hiệp khẽ biến sắc, bọn họ bắt đầu hoài nghi mục đích chân thật của Hứa Thất An. Làm nhân sĩ giang hồ có bối cảnh môn phái, bọn họ có đủ từng trải cùng kinh nghiệm, biết rõ luận chiêu trò giang hồ, cao thủ có bối cảnh quan phủ âm hiểm hơn ác độc hơn.

Bọn họ dựa vào thế lực của mình, làm việc khi nam phách nữ cường thủ hào đoạt là dễ dàng.

Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương, bằng vào vẻ đẹp ở kinh thành có chút danh tiếng, ai biết Ngân la trẻ tuổi này có phải thèm thuồng sắc đẹp, cố ý lấy bảo vật mất đi làm lý do, muốn đưa bọn họ đi nha môn hay không.

Vào địa bàn của người ta, quyền sanh sát trong tay, còn không phải chuyện của một câu nói.

“Các hạ thực cho rằng chúng ta là thịt cá trên thớt gỗ?” Liễu công tử nheo mắt, cười lạnh nói.

Mấy vị thiếu hiệp còn lại không nói gì, nhưng đồng thời đè chuôi đao, chuôi kiếm.

Người giang hồ tuy kiêng kị quan phủ, nhưng cũng có tính cách kiệt ngạo, thực ép cho nóng lên, cho dù người của quan phủ bọn họ cũng dám liều mạng, cùng lắm thì về sau trở thành tội phạm truy nã, lưu lạc giang hồ.

Nếu không sao lại nói là võ phu lấy lực vi phạm lệnh cấm.

Lúc này, gã rảnh rỗi tránh ở một bên, nể mặt bạc, cẩn thận nhắc nhở: “Hắn chính là Ngân la ở trên lôi đài một đao chém bị thương đối thủ.”

Các thiếu hiệp cùng nữ hiệp cứng đờ người, sắc mặt dại ra quay đầu, nhìn thoáng qua gã rảnh rỗi.

Sau đó, cứng ngắc cổ, từng chút một xoay lại, nhìn Hứa Thất An.

Không khí giương cung bạt kiếm chợt biến mất, bọn họ cũng không sinh ra ý nghĩ cá chết lưới rách nữa.

Dung Dung cô nương hít sâu một hơi, trúc trắc nói: “Vị đại nhân này, nếu ta trộm bảo bối của ngươi, vậy một mình ta theo ngươi về nha môn, việc này không quan hệ với người khác.”

“Không thể!”

Các đồng bạn khẩn trương.

Dung Dung cô nương cười khổ một tiếng, truyền âm nói: “Điều các ngươi phải làm là nhanh đi thông báo sư môn trưởng bối, nghĩ cách mang ta cứu ra.”

Liễu công tử mặt sa sầm, dùng sức gật đầu.

Ngươi nếu thực trộm bảo bối của ta, Thiên Vương lão tử đến đây cũng không thể nào cứu được ngươi... Hứa Thất An thấy nàng truyền âm xong, vỗ vỗ lưng ngựa, nói: “Tự mình lên!”

Dung Dung cô nương do dự một phen, cắn cánh môi đỏ tươi, nhảy lên lưng ngựa.

Hứa Thất An nhân cơ hội điểm ở chỗ eo mềm của nàng, chỉ nghe người đẹp rên “ứ” một tiếng, mềm nhũn ngồi phịch ở trong lòng hắn.

“Giá!”

Hứa Thất An ghì dây cương, quay đầu ngựa lại, nghênh ngang mà đi, lưu lại một đám thiếu hiệp nữ hiệp giận mà không dám nói gì.

Dung Dung cô nương nằm ở trong lồng ngực rộng rãi, cảnh vật hai bên nhanh chóng đi xa, nàng cắn răng thấp giọng nói: “Đại nhân chuẩn bị xử trí ta như thế nào?”

“Dựa theo luật pháp Đại Phụng, kẻ ăn cắp, đánh năm mươi roi, trả lại đủ cho người mất của. Ai không thể trả lại, chặt ngón tay. Bản quan là tử tước, trộm lại là bảo bối, tội thêm ba bậc, đánh một trăm năm mươi roi, chặt ngón tay, giam giữ ba năm.” Chỉ có Đồng Bì Thiết Cốt mới có thể phách như vậy, thân thể máu thịt dưới lục phẩm, sẽ chỉ bị đao khí chém làm hai nửa.

“Theo ta được biết, Ngân la của nha môn Đả Canh Nhân, lấy Luyện Thần cảnh làm chủ, số ít là Đồng Bì Thiết Cốt cảnh.” Một vị nữ hiệp khác nói.

Vị nữ hiệp này là nhân sĩ mười ba huyện do kinh thành quản lý, miễn cưỡng tính là nửa người địa phương, có điều hiểu biết đối với Đả Canh Nhân đại danh đỉnh đỉnh kinh thành.

“Cái này có tính là cao thủ nha môn lần đầu va chạm cùng võ phu giang hồ hay không? Thực muốn kiến thức một chút phong thái một đao đó.” Nữ tử quyến rũ cười tủm tỉm nói.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa, một người trẻ tuổi mặc sai phục Đả Canh Nhân, cưỡi tuấn mã, chạy vội mà đến.

Đám người giang hồ này nhìn vài lần, liền thu hồi ánh mắt, đoán là nha môn Đả Canh Nhân tới thăm dò hiện trường.

Nhưng động tác kế tiếp của vị Đả Canh Nhân trẻ tuổi kia, khiến đám hiệp sĩ giang hồ trẻ tuổi kia vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

“Keng!”

Vị Đả Canh Nhân kia rút ra bội đao, giục ngựa lao về phía bọn họ.

Liễu công tử khẽ biến sắc, che ở trước mặt đồng bạn, vỗ phía sau lưng, thất tinh kiếm leng keng ra khỏi vỏ, lượn vòng chắn lưỡi đao Đả Canh Nhân chém tới.

Đả Canh Nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng cắt, thất tinh kiếm cắt thành hai đoạn, vô lực rơi xuống, phát ra tiếng vang “Đinh đương”.

“Ngươi...”

Liễu công tử vừa kinh ngạc vừa giận dữ, pháp khí tông môn ban cho bị hủy, đau lòng khó có thể hít thở.

Hứa Thất An ghìm cương ngựa, đao chỉ nữ tử quyến rũ, nhếch miệng cười dữ tợn: “Ngươi còn dám trở về, Dung Dung cô nương, trộm bảo bối của bản quan, không nấp cho kỹ, còn dám nghênh ngang trở về, xem ra là chưa từng trải qua xã hội vùi dập.

“Bản quan cho ngươi hai lựa chọn, một, giao ra bảo bối, làm thiếp cho bản quan. Hai, giao ra bảo bối, bản quan lại mang ngươi bán tới Giáo Phường Ti.”

Trộm bảo bối của hắn?!

Các thiếu hiệp nữ hiệp ngạc nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía nữ tử quyến rũ.

Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương, khuôn mặt luôn cười tủm tỉm rõ ràng đơ ra, ngay sau đó nhíu mày, hướng đồng bạn lắc đầu khẽ không thể phát hiện.

Liễu công tử bắt buộc mình không nhìn bội kiếm yêu quý, ôm quyền nói: “Vị đại nhân này, ngài có phải hiểu lầm rồi hay không.”

“Cút!”

Hứa Thất An đánh giá Dung Dung cô nương, kiểu tóc, quần áo, trang dung đều giống như đúc, chính là nàng không sai.

“Sự kiên nhẫn của bản quan có hạn, cho ngươi thời gian ba nhịp thở, không giao ra bảo bối...” Hắn cười lạnh ba tiếng.

Các thiếu hiệp giận dữ.

Dung Dung cô nương tiến lên trước một bước, nghiêm nghị không sợ đón nhận lưỡi đao của Hứa Thất An, nhẹ nhàng nói:

“Tiểu nữ tử cùng đại nhân vốn không quen biết, càng không biết cái gọi là bảo bối là cái gì, xin đại nhân nói rõ.”

Hứa Thất An ngồi ở lưng ngựa nhìn xuống nàng, chậm rãi nói: “Ngay tại vừa rồi, một canh giờ trước, ngươi cùng ta ở tửu lâu gặp nhau, nâng cốc vui vẻ. Sau đó thừa dịp ta xuống lầu so đấu, thần không biết quỷ không hay trộm đi bảo bối của ta.”

Vừa dứt lời, không chờ Dung Dung cô nương đáp lại, Liễu công tử lấy giọng phẫn nộ mở miệng: “Tuyệt đối không có việc này, Dung Dung cô nương luôn cùng một chỗ với chúng ta, căn bản chưa từng tới nơi này.”

Các thiếu hiệp còn lại nhao nhao làm chứng.

Hứa Thất An nhíu nhíu mày, thầm nhủ ta là gặp phải đoàn đội gây án rồi?

Nhưng xem giọng điệu, thần thái bọn họ, lại không giống là nói dối, Hứa Thất An tinh thông tâm lý học biểu cảm nhỏ phần nhãn lực này vẫn là có.

Trừ phi bọn họ đều là diễn viên cấp bậc ảnh đế... Đáng tiếc sách ma pháp nho gia cũng ở trong mảnh vỡ Địa Thư, bằng không trực tiếp thi triển Vọng Khí Thuật có thể nhìn ra bọn họ có nói láo không... Hứa Thất An trầm ngâm một lát, nói:

“Các ngươi theo ta về nha môn Đả Canh Nhân, có nói láo hay không, bản quan tự có phán đoán.”

Sao có khả năng!

Các thiếu hiệp nữ hiệp khẽ biến sắc, bọn họ bắt đầu hoài nghi mục đích chân thật của Hứa Thất An. Làm nhân sĩ giang hồ có bối cảnh môn phái, bọn họ có đủ từng trải cùng kinh nghiệm, biết rõ luận chiêu trò giang hồ, cao thủ có bối cảnh quan phủ âm hiểm hơn ác độc hơn.

Bọn họ dựa vào thế lực của mình, làm việc khi nam phách nữ cường thủ hào đoạt là dễ dàng.

Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương, bằng vào vẻ đẹp ở kinh thành có chút danh tiếng, ai biết Ngân la trẻ tuổi này có phải thèm thuồng sắc đẹp, cố ý lấy bảo vật mất đi làm lý do, muốn đưa bọn họ đi nha môn hay không.

Vào địa bàn của người ta, quyền sanh sát trong tay, còn không phải chuyện của một câu nói.

“Các hạ thực cho rằng chúng ta là thịt cá trên thớt gỗ?” Liễu công tử nheo mắt, cười lạnh nói.

Mấy vị thiếu hiệp còn lại không nói gì, nhưng đồng thời đè chuôi đao, chuôi kiếm.

Người giang hồ tuy kiêng kị quan phủ, nhưng cũng có tính cách kiệt ngạo, thực ép cho nóng lên, cho dù người của quan phủ bọn họ cũng dám liều mạng, cùng lắm thì về sau trở thành tội phạm truy nã, lưu lạc giang hồ.

Nếu không sao lại nói là võ phu lấy lực vi phạm lệnh cấm.

Lúc này, gã rảnh rỗi tránh ở một bên, nể mặt bạc, cẩn thận nhắc nhở: “Hắn chính là Ngân la ở trên lôi đài một đao chém bị thương đối thủ.”

Các thiếu hiệp cùng nữ hiệp cứng đờ người, sắc mặt dại ra quay đầu, nhìn thoáng qua gã rảnh rỗi.

Sau đó, cứng ngắc cổ, từng chút một xoay lại, nhìn Hứa Thất An.

Không khí giương cung bạt kiếm chợt biến mất, bọn họ cũng không sinh ra ý nghĩ cá chết lưới rách nữa.

Dung Dung cô nương hít sâu một hơi, trúc trắc nói: “Vị đại nhân này, nếu ta trộm bảo bối của ngươi, vậy một mình ta theo ngươi về nha môn, việc này không quan hệ với người khác.”

“Không thể!”

Các đồng bạn khẩn trương.

Dung Dung cô nương cười khổ một tiếng, truyền âm nói: “Điều các ngươi phải làm là nhanh đi thông báo sư môn trưởng bối, nghĩ cách mang ta cứu ra.”

Liễu công tử mặt sa sầm, dùng sức gật đầu.

Ngươi nếu thực trộm bảo bối của ta, Thiên Vương lão tử đến đây cũng không thể nào cứu được ngươi... Hứa Thất An thấy nàng truyền âm xong, vỗ vỗ lưng ngựa, nói: “Tự mình lên!”

Dung Dung cô nương do dự một phen, cắn cánh môi đỏ tươi, nhảy lên lưng ngựa.

Hứa Thất An nhân cơ hội điểm ở chỗ eo mềm của nàng, chỉ nghe người đẹp rên “ứ” một tiếng, mềm nhũn ngồi phịch ở trong lòng hắn.

“Giá!”

Hứa Thất An ghì dây cương, quay đầu ngựa lại, nghênh ngang mà đi, lưu lại một đám thiếu hiệp nữ hiệp giận mà không dám nói gì.

Dung Dung cô nương nằm ở trong lồng ngực rộng rãi, cảnh vật hai bên nhanh chóng đi xa, nàng cắn răng thấp giọng nói: “Đại nhân chuẩn bị xử trí ta như thế nào?”

“Dựa theo luật pháp Đại Phụng, kẻ ăn cắp, đánh năm mươi roi, trả lại đủ cho người mất của. Ai không thể trả lại, chặt ngón tay. Bản quan là tử tước, trộm lại là bảo bối, tội thêm ba bậc, đánh một trăm năm mươi roi, chặt ngón tay, giam giữ ba năm.”